Được rồi, thảo nào công ty trên dưới, đã bắt đầu gọi anh là ông cha bỉm sữa Mặc Đình!
“Yên tâm, tôi sẽ xử lý tốt mọi thứ.”
Đương nhiên, so với việc làm cha, Phương Dục thừa nhận thua kém Mặc Đình, dù sao thì trong quá trình nuôi lớn Tiểu Duyệt, anh đã rất nhiều lần vắng mặt.
Cho dù bây giờ có được Hoắc Thanh Thanh thì tốt hơn một chút rồi, nhưng cái cảm giác thiếu sót đó, anh không có cách nào để có thể bù đắp lại cho Tiểu Duyệt.
“Vậy thì Đường Ninh, anh có cần phân công trợ lý cho cô ấy không?” Phương Dục quan tâm hỏi, bởi vì anh ta đã đoán được, khi Mặc Đình vê nhà chăm con, tât nhiên là Đường Ninh sẽ là người đi làm rồi.
“Lục Triệt sẽ đi theo cô ấy, những người khác tôi tạm thời chưa yên tâm.”
“Hiểu rồi.”
Đường Ninh có thể coi là quay trở lại làm việc rồi. Mặc dù trong giới nghệ thuật này chưa bao giờ thiếu diễn viên nồi tiếng, nhưng cảm giác rất vui khi từng bước xem Đường Ninh chinh chiến khắp nơi. Cô ấy là một diễn viên hiếm hoi và không thể bị chôn vùi, cho dù Mặc Đình có muốn vậy, thì người khác cũng không đồng ý.
Chụp quảng cáo ……
Đã lâu rồi cô không được xem tác phẩm mới của Đường Ninh, lần này nhất định cô ấy sẽ dùng thực lực của mình để chinh phục toàn bộ làng giải trí.
Ở một phương diện khác, sau khi cha Vân mẹ Vân rời đi, An Tử Hạo tưởng rằng từ nay về sau có thể bình an vô sự, nhưng không ngờ, em trai của Vân Hinh, lại tìm đến.
“Làm sao cậu tìm được nơi này vậy?” An Tử Hạo dựa vào cửa, không có ý định để em trai của Vân Hinh vào phòng.
“Ba mẹ nói với tôi, nghe nói anh không định nuôi dưỡng họ nữa.” Em trai Vân Hinh nhìn An Tử Hạo với vẻ mặt khó hiểu: “Sao vậy? Có hôn nhân mới, là định quên chị gái tôi à? Tôi nói với anh nhé, đừng hòng, anh nuôi được nửa chặng được anh lại không nuôi nữa, anh muốn tôi phải làm sao đây? Tôi vừa mới kết hôn không lâu, anh bảo tôi phải làm sao để lo toan toàn bộ cuộc sống của gia đình từ lớn đến nhỏ đây?”
“Cậu bị gãy tay chân sao? Cuộc sống của gia đình cậu phải làm sao? Không nên đến tìm hỏi tôi.” An Tử Hạo trả lời thẳng với giọng đanh thép.
“Chắc không phải, anh thật sự tuyệt tình như vậy sao!” Em trai Vân Hinh cười chế nhạo, sau đó từ khe cửa nhìn vào: “Nghe nói, ban đầu anh định tặng căn nhà này cho cha mẹ tôi, nhưng sau đó lại hối hận đòi lại rồi. Tôi chưa bao giờ thấy người nào không giữ chữ tín như anh đấy… “
“Nói mục đích của cậu đi, đừng dài dòng nữa.”
“Chỉ cần anh giao nhà cho tôi, tôi sẽ không gây chuyện nữa.” Vân Đệ ngạo nghễ nói với An Tử Hạo: “Nếu không, mỗi ngày tôi sẽ qua một lần, nhân tiện chào hỏi bạn gái mới của anh luôn. “
Có lẽ, anh ta không biết rằng Thẩm Tinh Yên đã học võ từ khi còn nhỏ.
Vì vậy, khi Thẩm Tinh Yên mở cửa và nhìn thấy có người tới, Vân đệ đã trực tiếp huýt sáo với Thảm Tỉnh Yên: “Cũng không tệ đó chớ, đẹp như này cơ mà…”
Thẩm Tỉnh Yên vẻ mặt ủ rũ, trực tiếp hỏi An Tư Hạo: “Lại là ai đây?”
“Em trai của Vân Hinh…”
“Em có thẻ ra tay không?”
An Tử Hạo ra hiệu bằng mắt, dĩ nhiên có thể.
Em trai Vân không biết Thẩm Tinh Yên là một người luyện võ, vì vậy cười: “Tôi đặc biệt thích được mỹ nhân vỗ vè…”
Bùm!
Chỉ có một tiếng động lớn, Thảm Tinh Yên bước xuống đạp thẳng người xuống cầu thang, Thẩm Tinh Yên nhảy xuống đánh vào chỗ mà em trai Vân không nhìn thấy vét sẹo. Cho đến khi cảm thấy thoải mái, cô ấy mới đứng thẳng dậy cảnh cáo đối phương: “Sau này nếu còn dám tới nữa, tôi gặp lại một lần, đánh một lần!”
Em trai Vân chưa bao giờ nghĩ Thẩm Tinh Yên lại có kỹ năng tốt như vậy, lập tức ngã xuống đất rêи ɾỉ, thậm chí còn không có sức mà đứng vững.
“Tôi nhổ, cả nhà không biết xáu hổ!”