“Đúng vậy, dù sao anh cũng không có sữa!”
Đường Ninh cười đấm một cái vào ngực Mặc Đình, sau đó đẩy Mặc Đình một cái: “Nhanh lên ah.”
Kỳ thật Đoàn Cảnh Hồng căn bản cũng không có bất kỳ bằng chứng nào, cho dù đi báo cảnh sát cũng chỉ khiến Tống Hân rơi vào tai tiếng, nhưng cuối cùng không thể giữ.
được Tống Hân.
Nhưng ngay cả như vậy, Tống Hân còn dám gọi cảnh sát để xác minh?
Cô ta chột dạ, tự nhiên không dám xằng bậy.
Kỳ thực đừng coi thường Tống lão gia, tuy rằng không còn minh mẫn sáng suốt bị Tống Hân lừa gạt, nhưng nếu như Tống Hân thật sự bị thủ hạ, lão gia phải đích thân ra mặt.
Ngày mai, xem lão gia định làm gì.
Đường Ninh nghĩ về điều đó, và sau đó nhìn vào hai đứa trẻ. Hôm nay hai đứa nhỏ này lần lượt bị quăng quật cả ngày, hai người lớn nhà Mặc Đường ôm hai đứa nhỏ mà hoàn toàn không buông tay!
Không phải, sau này cô sẽ không thể ôm con của mình nữa đúng không?
Nửa đêm, hai vợ chồng đang ngủ say nhưng lại nghe thấy tiếng khóc lớn, Đường Ninh giật mình thức giấc, thấy đứa bé đang khóc, cô định dậy nhưng người đàn ông đang ngủ bên cạnh cô lại nhanh chóng trở mình và rời khỏi giường, nhắc Quả Quả lên.
Mặc Đình cau mày khi chạm vào đứa bé: “Nóng quá, chắc là sốt…”
Đường Ninh nghe xong, lập tức bật dậy khỏi giường: “Bác Sĩ nói sức đề kháng của bé không tốt, sót là chuyện bình thường. Bà ấy có dặn em máy cách để hạ sốt. Nếu gặp phải chuyện này, chúng ta không được lo lắng.”
“Em nằm xuống đi, để anh.” Mặc Đình nói xong liền lấy nhiệt kế ra, ôm bé đi vào phòng tắm, bởi vì bác sĩ nói tắm nước ấm sẽ giúp cơ thể bé hạ nhiệt.
Bây giờ nằm trong nôi là anh trai, còn đứa em ốm yếu hơn một chút. Đường Ninh gọi cho bác sĩ khi Mặc Đình đang tắm cho Quả Quả, mặc dù lúc đó là nửa đêm nhưng bác sĩ vẫn kiên nhẫn trả lời các câu hỏi của Đường Ninh.
Thực ra, trong lần khám ban đầu, không nhìn ra cô mang thai đôi, vì em trai phát triển chậm hơn và cơ thể cũng yếu hơn một chút.
“Thật ra cô không cần phải chăm sóc đặc biệt, đừng hình thành thói quen thương đứa nào hơn ngay từ khi còn nhỏ, nếu không sau này anh trai sẽ cảm thấy không công bằng.”
Sau khi nghe lời khuyên của bác sĩ, những lo lắng của Đường Ninh đã giảm đi rất nhiều. Sau đó, cô nhẹ nhàng đi vào phòng tắm, dưới ánh đèn vàng như lông ngỗng, cô nhìn thấy Mặc Đình một tay ôm đứa bé, tay kia xoa xoa cơ thể, dáng vẻ nghiêm túc đến mức trực tiếp bị mê hoặc.
Cha! Một chữ này nhanh chóng hình thành trong đầu Đường Ninh.
Có lẽ là bởi vì anh từ nhỏ chưa từng cảm nhận được tình thương của cha, nhìn thấy Mặc Đình nghiêm túc như vậy, Đường Ninh dần dần được bao bọc bởi sự ấm áp…
Cô không biết những người khác như thế nào, cô chỉ biết rằng Mặc Đình sẽ là một người cha tốt!
Tống Hân quỳ trong nhà đường tổ tiên cả đêm không rõ lý do, vốn dĩ cô ta muốn từ miệng quản gia nghe ngóng một chút, nhưng quản gia không biết tại sao ông Tống lại khó chịu như vậy. Không những thế, ông Tống còn đặc biệt yêu cầu quản gia phải nghiêm khắc phạt Tống Hân, nếu phát hiện ra hành vi giúp đỡ, hình phạt của Tống Hân sẽ tăng gấp đôi.
Sáng hôm sau, khi trời vừa sáng, Tống Hân đã bị ông cụ mang lên xe chưa kịp phản ứng, không biết đi đâu.
“Ông ơi… ông để con quỳ cả đêm, phải cho con biết nguyên nhân chứ?”
“Đến đó sẽ biết.” Ông Tống nói một cách cứng nhắc.
“Ông ơi, ông chưa bao giờ đối xử với con như thế này.
Không lẽ đang bắt nạt con không cha không mẹ, không nơi nương tựa sao?”
“Không nơi nương tựa?” Vừa nghe những lời này, ông Tống lại lập tức giơ lòng bàn tay lên, định vung qua phía Tống Hân, nhưng Tống Hân trực tiếp nâng má hét lên.
“Ông đánh đi, dù sao con cũng không thể thoát khỏi bàn tay của ông.”