Kể từ đó, Linh Lung cũng đã phải trải qua nỗi tuyệt vọng khi ở một mình trên núi mà không có ai quan tâm đến. Vì sự thảm thương của Linh Lung, các nhân viên đã đặc biệt chú ý đến điều kiện thời tiết khi họ trừng phạt mọi người, biết rằng trời sắp mưa, vì vậy họ đã hợp tác với việc thực hiện kế hoạch.
Linh Lung đêm đó quay trở về để tính sổ đạo diễn, nhưng cô ta nghe nói rằng người của Hải Thụy đã đến đoàn phim và đang ăn tối với đạo diễn.
Hải Thụy…
Không cần phải nói, tất nhiên đó là anh trai Mặc Đình, người đến đòi đạo lý cho cô em gái của mình.
“Mặc tổng chúng ta có một đứa em gái như vậy. Nếu như bị nhân vật nhỏ ức hϊếp như vậy thì… mặt mũi Mặc tổng chúng ta để ở đâu?”
“Đây là hiển nhiên, đây là hiển nhiên đấy.” Đạo diễn lặp đi lặp lại lời xin lôi: “Chúng tôi nhất định sẽ chăm sóc Thảm Yên, xin Mặc tổng yên tâm.”
“Vậy thì tôi phiền giám đốc chiếu có chuyện của Thẩm tiểu thức.”
Linh Lung lúc đó đang nghe trộm ngoài cửa, sau khi biết Hải Thụy đang nói chuyện với đạo diễn, cô ta không dám gây rắc rối với Thẩm Tinh Yên nữa, mặc dù giới truyền thông xôn xao tin tức về Thẳm Tinh Yên là em gái của Mặc Đình nhưng Mặc Đình chưa bao giờ thừa nhận. Cho nên trước kia cô ta còn ôm một tia hy vong may mắn, nhưng bây giờ…
Cho dù có người ta cho cô ta mượn thêm mười lá gan, thì cô ta cũng không dám động thủ với Thẳm Tinh Yên!
Thẩm Tinh Yên không biết Mặc Đình đã phái người đi tới, từ khi ở cùng An Tử Hạo, tâm tư của cô ngoại trừ quay phim thì đều ở trên người An Tử Hạo, bao giờ cũng nghĩ đến việc ăn đậu hũ hay là hôn môi với An Tử Hạo.
Trời đã về đêm, hai người lại đang nghỉ trong khu nghỉ dưỡng, An Tử Hạo cùng Thẩm Tinh Yên nghiên cứu kịch bản, nhưng suy nghĩ của cô gái nhỏ này cũng không nằm trên kịch bản một chút nào.
“Em cuối cùng có đang nghe hay không?” An Tử Hạo ngẳắng đầu nhìn, không khỏi có chút giận dỗi khi thấy Thẩm Tinh Yên chăm chăm nhìn anh.
“Nếu anh hôn em, em hoàn toàn có thể đọc thuộc lòng đoạn này.”
An Tử Hạo hít sâu một hơi nhìn chằm chằm Thẩm Tinh Yên, biết rõ tâm tư cô không ở đây, nên chỉ có thể từ bỏ: “Anh đã bỏ ra nhiều công sức như vậy để hỗ trợ em, tại sao không thể nghiêm túc hơn một chút được không? Biết bao nhiêu người hy vọng có được vận may như em?”
“Em đã nói, hứng thú của em chỉ có làm diễn viên thay thé, đó là trước đây, nhưng bây giờ, mối quan tâm của em là anh…” Thẩm Tinh Yên đáp.
“Đó là bởi vì em vẫn còn trẻ, đầu óc còn chưa hoàn toàn trưởng thành. Anh thật sự hoài nghi bản thân ở bên cạnh em nhanh như vậy là tốt hay xấu.”
Sau khi nghe An Tử Hạo nói, sắc mặt Thẩm Tinh Yên đột nhiên thay đổi, như thể cô bị châm chích vô cớ.
“Khi ở bên cạnh anh, không thể không nói về công việc được không? Em không phải là làm không tốt những việc mà anh đã dặn dò…”
An Tử Hạo biết Thẩm Tinh Yên có tính nóng nảy, nên không hề phản bác, gật đầu: “Sau này sẽ không nói nữa, chúng ta đi ngủ đi.”
“Ngủ với em?”
“Thẩm Tinh Yên, em có biết mình bao nhiêu tuổi không?”
An Tử Hạo không nhịn được hỏi.
Thẩm Tinh Yên nhân cơ hội nằm trên người An Tử Hạo mà hôn nhẹ môi anh, sau đó nhanh chóng nhảy đi. An Tử.
Hạo không còn cách nào khác, phải chăm sóc cô sau khi cô đi ngủ, sau đó lấy chăn mỏng ra, chuẩn bị ngủ trên sô pha, nhưng sau khi tắt đèn, Thẩm Tinh Yên đột nhiên hỏi An Tử Hạo: “Anh còn ký hợp đồng với các nghệ sĩ khác không? Ví dụ Annie ý?”
“Anh không biết.” An Tử Hạo đáp.
“Có phải là, nêu trong tay có siêu sao, anh sẽ không ký hợp đồng với người khác?”
“Có lẽ vậy.”
“An Tử Hạo, anh thực sự khá thất vọng về em đúng không?”
Lần này, An Tử Hạo không trả lời, bởi vì anh đã nhanh chóng chìm vào giác ngủ. Nhưng mà Thẩm Tinh Yên nằm trên giường không ngủ được, không biết tại sao, cô ấy cũng cảm thấy mình khá nhàm chán. Tuy nhiên, cô không sinh ra để làm người biết kiềm chế, khi tình yêu đến, cô cũng không nghĩ nhiều đến th…