Thẩm Tinh Yên cúi đầu và đi theo Bạch Lệ Hoa vào Khải Duyệt Đề Cảnh.
Lúc này, Đường Ninh đang đọc kịch bản trong phòng khách, nhìn thấy Thẩm Tinh Yên ở phía sau Bạch Lệ Hoa, cô không khỏi nhẹ giọng nói: “Chị nghe mẹ em nói em nghịch ngợm, đừng giả bộ nghiêm túc như vậy. Chị không ăn thịt người.”
Thẩm Tinh Yên ngắng đầu lên, nhìn thấy Đường Ninh, nhìn thấy truyền thuyết của Thịnh Kinh này, nhìn thấy nhân vật mà mọi người nói đến này, cô ấy không khỏi cảm thấy kinh hãi.
Vì vậy, cô ấy lúng túng gãi đầu: “Em có chút không quen…”
Đường Ninh cười khúc khích, cúi đầu tiếp tục xem kịch bản trong tay, Thảm Tinh Yên bước tới ngồi xổm bên người Đường Ninh hỏi: “Chị có cần người đóng thế không?”
“Tinh nhi!” Bạch Lệ Hoa lập tức nói.
Thẩm Tinh Yên chưa bao giờ cảm thấy mình thua kém người khác, cô ấy rất tự nhiên đặt Đường Ninh vào vị trí của tiền bối, điều này sẽ khiến Đường Ninh cảm thấy giao tiếp không có rào cản, rất thoải mái, vì vậy cô hỏi lại: “Đi theo Tử Hạo không tốt sao?”
Đồ của mình, không lý do gì không cần Thẩm Tinh Yên không nói, cô ấy chỉ nhìn Đường Ninh, nhưng rõ ràng trong mắt cô ấy hiện lên vẻ ủy khuắt.
“Tinh nhi, đứng dậy trước đi.”
“Không sao đâu, dì Bạch. Thật ra ngay từ đầu cháu đã thích em ấy.” Đường Ninh thẳng thắn nói. Cô luôn nhìn mọi người không sai, bởi vì cô tin vào từ trường. Cái gì hút nhau đều có duyên làm bạn, vậy nên Đường Ninh không nghĩ Thẩm Tinh Yên nên tuân theo bắt kỳ quy tắc nào.
Thẩm Tinh Yên vẫn không trả lời, ngược lại ngồi trên sô pha.
Đường Ninh thấy vậy cũng không hỏi thêm, chỉ đáp: “Chị không cần đóng thế.”
“Tại sao?”
“Bởi vì chị đã luôn tự mình ra trận.”
“Nhưng mà, chuyện này rất nguy hiểm!” Thảm Tinh Yên khó hiểu, Đường Ninh còn cần cho người khác nhìn mặt mình sao?
“Trước hết, em hiểu rõ hơn ai hết rằng đóng thế là một công việc rất nguy hiểm. Không có gì đảm bảo cho thân thể cũng như tính mạng của em. Chị không quan tâm người khác có cần hay không, nhưng chị chắc chắn rằng mình không cần.” Đường Ninh rất nghiêm túc trả lời: “Thứ hai, phim là của chính mình, còn có kịch bản của chính mình. Chỉ khi tự mình làm mới biết đó là loại biểu hiện nào, tâm trạng ra sao, và một số điều, không có cách dựa vào trí tưởng tượng, nếu một vai diễn, một cảnh quay nào.
đó, không phải do chính mình thực hiện, thì… em không cảm thấy cuộc đời này không trọn vẹn sao?”
Sau khi nghe thấy lời của Đường Ninh, Thẩm Tinh Yên trầm tư vài giây, mặc dù cảm thấy Đường Ninh quá thật, nhưng cũng thích cái chân thật của cô.
“Em không thích loại quy tắc này nha!”
“Như vậy, em hiện tại có thể nói cho chị biết, em tại sao.
muốn làm diễn viên đóng thế của chị?”
Thẩm Tinh Yên suy nghĩ một chút, cô ấy không biết xấu hỗ quen rồi, tại sao phải ra ngoài bảo vệ mặt mũi tên khốn đó chứ? Vì vậy, Thẩm Tinh Yên đã nói với Đường Ninh và Bạch Lệ Hoa những gì An Tử Hạo đã làm. Kể cả cách đập máy chơi game của cô ấy, tìm người mới bắt nạt cô ấy, kể nguyên văn!
Sau khi Đường Ninh nghe xong, một mặt cảm thấy An Tử.
Hạo không giống người như vậy, mặt khác cũng không có miễn dịch với loại chuyện này, chỉ là cô không quen với việc nhìn người quen bị bắt nạt. Mặc dù người bắt nạt lại là bạn tốt của cô.
“Nếu không làm được, vậy thì đừng làm.” Bạch Lệ Hoa nói.
“Nhưng tên khốn ghi trong hợp đồng. Nếu vi phạm hợp đồng, con sẽ phải đưa cho anh ta 20 triệu.”
“Em tệ hơn Annie đó?” Đường Ninh hỏi Thảm Tinh Yên trực tiếp, cũng không quan tâm 20 triệu gì đó.
“Đùa gì vậy, em đã lăn lộn trong giới này khi mới bảy tuổi…” Thẳm Tinh Yên rõ ràng là không phục, hơn nữa luận về thân thủ, cái Annie đang học là quyền anh, nhưng tất cả loại võ thuật cô ấy đều đánh như chơi, nếu cô ấy thực sự làm, cô ấy sẽ không nhận thua.
“Vậy thì tại sao em lại phải nhịn?” Đường Ninh chọc cô ấy: “Nếu như thật như những gì em đã, không chút kiêng dè như vậy thì không nên để người coi thường mình sống tốt.”
“Nói khó nghe thì, chị không bao giờ thích người khác giật đồ của mình.”
“Ngay cả khi đó là điều chị không thích, cũng phải xem em cho chấp nhận hay không.”