Liên Hôn Cùng Tổng Tài Xấu Xa

Chương 1335

Chiếc xe dừng lại trước cửa nhà An gia.

An Nhược Mạn tháo dây an toàn: “Hôm nay cảm ơn anh, còn đích thân đến đón mời em dùng cơm, ngày khác đến phiên em vậy!”

Cố Mạc ngược lại lịch thiệp mỉm cười: “Lời này anh sẽ nhớ rõ!”

An Nhược Mạn gật đầu: “Tất nhiên!” vừa nói, liền đẩy cửa xe muốn bước xuống.

“Nhược Mạn…” cố Mạc gọi tên

CÔ.

An Nhược Mạn bước xuống xe, quay đầu lại nhìn anh: “Ha? Có chuyện gì sao?”

Lúc này, cố Mạc đẩy cửa xe bước xuống, đi vòng sang một bên trực tiếp bước đến trước mặt cô, dáng người cao lớn, trực tiếp bao phủ lấy An Nhược Mạn.

Dáng vẻ chần chừ muốn nói.

An Nhược Mạn ngẩng đầu nhìn anh, nhìn dáng vẻ muốn nói nhưng lại không có cách nào mở lời, mỉm cười lên tiếng: “Có chuyện gì sao?”

“Anh chỉ muốn hỏi…” lời đã đến miệng, nhưng ngược lại không biết nên mở lời như thế nào.

Còn An Nhược Mạn vẫn luôn nhìn anh, đôi mắt mở to chờ đợi những lời anh chưa nói, “Như thế nào? Anh muốn nói gì?” An Nhược Mạn mỉm cười hỏi.

Nhìn đôi mắt trong suốt của An Nhược Mạn, những lời muốn nói như mắc nghẹn lại, không biết nên mờ lời như thế nào, cuối cùng anh đành vứt đi suy nghĩ ban đầu, nhìn cô nói: “Có chuyện này muốn nói với em, nhưng lại không biết nên mở lời như thế

nào!”

“Có chuyện gì muốn nói anh cứ trực tiếp nói ra!”

Cố Mạc chính là rất muốn trực tiếp nói thành lời, nhưng lại sợ tiết tấu quá nhanh ngược lại mất nhiều hơn được, cuối cùng chỉ nhìn cô: “Đợi đến khi em thuận lợi khai trương cửa hàng mới, anh lại nói cho em biết!”

“Thần bí đến như vậy sao?”

“Chuyện có ý nghĩa, tất nhiên phải thần bí một chút rồi!” anh nhướng mày nói, trong lời nói lộ

ra chút thành thục, nội liễm.

An Nhược Mạn chậm rãi gật đầu: “Vậy thì được!”

“Được rồi, cũng đã khuya rồi, em sớm về nhà nghỉ ngơi đi!” cố Mạc nói.

An Nhược Mạn gật đầu: “Được, vậy thì em trở về trước đây!”

“Được!”

“Anh đi đường cần thận!” An Nhược Mạn dặn dò.

Cố Mạc gật đầu, cũng không hề

có ý gấp gáp rời khỏi, ngược lại đứng bên cạnh chiếc xe nhìn cô bước vào nhà.

An Nhược Mạn bước đến cửa, quay đầu lại nhìn, liền phát hiện ra Cố Mạc vẫn chưa rời khỏi ngược lại đang nhìn theo cô, nhất thời cảm thấy vô cùng yên tâm.

Có người dõi theo bóng lưng của mình, quả thật là một chuyện vô cùng hạnh phúc.

Cố Mạc vẫy tay về phía cô, ra hiệu cho cô bước vào trong, An Nhược Mạn gật đầu, lúc này mới chậm rãi đóng cửa lại.

Nhìn thấy cô đã bước vào bên trong, cố Mạc thoáng ngây người, lúc này mới đứng dậy lái xe rời đi.

An Nhược Mạn bước lên lầu, đến trước ban công nhìn thấy anh đã lái xe rời khỏi.

Nếu như nói rằng một chút cảm giác cũng không có, chính là không có khả năng.

Ánh sáng hiện lên trong đôi mắt của anh, cô ít nhiều gì cũng có thể nhìn thấu.

Chỉ là hiện tại…

Cô chỉ muốn giữ trạng thái như hiện tại, không muốn tiến thêm một bước.

Cũng vì tiến thêm một bước đối với cô mà nói cần rất nhiều dũng khí…

Nhìn chiếc xe dần biến mất trước mặt, An Nhược Mạn cúi đầu, trong tâm trí lại hiện lên hình ảnh xảy ra tại nhà hàng vừa rồi.

Hạ Tử Dục cùng một người phụ nữ bên nhau, đó là bạn gái của anh sao? Hay là…?

Lắc mạnh đầu, đem bóng dáng

của người kia xóa khỏi tâm trí.

An Nhược Mạn, không được suy nghĩ nữa.

Không được tiếp tục suy nghĩ nữa!

Mọi chuyện đã trôi qua rồi, không lẽ tổn thương mà anh ta dành cho mày vẫn chưa đủ hay sao?

Chỉ đành suy nghĩ như vậy.

Cuối cùng hít sâu một hơi, cô trực tiếp bước vào nhà tắm.

Hạ Tử Dục quay trở về nhà, Hứa Vỵ Nhân lúc này đang ngồi trong phòng khách xem hình, toàn bộ đều là hình của Tiểu Thời Quang, khi nghe thấy tiếng anh trờ về, liền quay đầu: “Tử Dục, con đã trở về rồi sao?” sau khi nhìn thấy thân thể ướt nhẹp của anh, chân mày nhíu chặt: “Con…trên người con làm sao vậy?”

Hạ Tử Dục bước sang, có chút không quan tâm đến: “Không có gì, chỉ là bất cẩn làm ướt mà thôi!”

Bất cẩn sao?

Hạ Tử Dục khi nào là người không cẩn thận như vậy chứ?

“Mẹ nghe nói con đêm nay hẹn Lý tiểu thư gặp mặt, cuối cùng gây gỗ không vui, chuyện như vậy thật sao?” Hứa Vy Nhân hỏi.

Nhắc đến Lý Thanh Thanh, Hạ Tử Dục bước sang một bên rồi ngồi xuống: “Mẹ, mẹ giúp con nói với Hoa phu nhân một tiếng, bảo bà ấy đừng lo lắng chuyện của con nữa!”

“Chuyện này…Hoa phu nhân cũng là có ý tốt!”

“Con biết rõ nhưng mà con hiện tại không có suy nghĩ đó, cho nên mẹ ngày mai nói với bà ấy một tiếng, sau này không cần giúp con làm mai mối nữa!” Hạ Tử Dục nói, nhìn dáng vẻ tính chất có phần thiếu sót.

Hứa Vy Nhân cuối cùng gật đầu, mặc dù trong lòng bà vẫn hy vọng Hứa Vy Nhân có một người bạn đời tốt nhưng chuyện tình cảm không cách nào miễn cưỡng được, cho nên bà cũng không tiếp tục ép Hạ Tử Dục: ‘Vậy được thôi, ngày mai mẹ sẽ chuyển lời lại với Hoa phu nhân!”

Hạ Tử Dục lúc này mới yên tâm phần nào, cuối cùng cũng không cần mỗi ngày đều bị Hoa phu nhân sắp xếp.

“Tử Dục, có chuyện này…mẹ nghe Hoa phu nhân gọi điện đến, Lý Thanh Thanh nói rằng trong tim con có một người không cách nào quên được…” ánh mắt Hứa Vy Nhân thăm dò nhìn về phía anh.

“Con cũng chỉ là tùy tiện nói mà thôi!” lời này của Hứa Vy Nhân vẫn chưa dứt lời, Hạ Tử Dục đã dứt khoát ngắt ngang.

Hứa Vy Nhân bị anh nói như vậy, lời muốn nói liền nghẹn lại, bà chỉ đành gật đầu: “Nhưng mà Tử Dục, dù cho Hoa phu nhân khống sắp xếp cho con, nhưng những chuyện này cũng là chuyện sớm muộn thôi!”

“Mẹ, con biết rõ, mẹ cứ yên tâm, con sẽ suy nghĩ về vấn đề này, chỉ là không phải hiện tại mà thôi!”

Hạ Tử Dục đã nói chuyện đến nước này thì Hứa Vy Nhân còn có thể nói được điều gì khác, chỉ đành gật đầu: “Trong lòng con cỏ tính toán là được!”

“Vâng!” Hạ Tử Dục gật đầu.

Nhìn thấy Hứa Vy Nhân đã buông tha, bản thân anh cũng thoải mái hơn rất nhiều, nhìn những tấm ảnh trên bàn, tùy tiện cầm lên một tấm nhìn xem, đáy mắt toàn là sự ấm áp: “Thời Quang nhìn có vẻ đã lớn hơn một chút!”

“Đúng vậy, càng lớn càng thống minh!” Hứa Vy Nhân cũng nhìn tấm hình, ánh mắt toàn bộ đều là sự hiền từ.

Xem ảnh nữa ngày, Hạ Tử Dục lúc này lại đưa ra kết luận: “Có điều, càng lớn càng giống Mục

Cảnh Thiên rồi!” biểu cảm này quả thật giống nhau như đúc.

Hứa Vy Nhân mỉm cười, cũng không phủ nhận mà gật đầu.

“Đúng rồi mẹ, con có mua chút đồ đạc cho Thời Quang, ngày khác mẹ giúp con mang sang bên kia!” Hạ Tử Dục ngước mắt nhìn Hứa Vy Nhân nói.

“Con như thế nào lại không tự mình mang đến tặng? Người làm cậu như con, yêu thương thằng bé cũng là chuyện đương nhiên!” Hứa Vy Nhân nói.

Hạ Tử Dục nhìn tấm ảnh trong tay, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng vài phần: “Đợi lần sau thằng bé đến đây, lại tặng vậy!”

“Con tự mình tính toán vậy!”

Hạ Tử Dục gật đầu: “Vậy được, con lên lầu trước đây, mẹ cũng sớm nghỉ ngơi!”

Hứa Vy Nhân liên tục gật đầu: “Được, đi đi, mẹ lại lựa vài tấm ảnh nữa rồi cũng nghỉ ngơi!”

“Vâng!” trả lời một tiếng, Hạ Tử Dục liền bước lên lầu.

Đẩy cửa bước vào phòng ngủ, tất cả mọi thứ vẫn như cũ.

Bước đến gian chứa quần áo, anh trực tiếp thay một bộ quần áo mới, sau đó lại một lần nữa từ bên trong bước ra, lúc này đã được thay bằng một bộ trang phục thoải mái, đẩy cửa phòng sách sau đó bước vào bên trong.

Ngồi vào vị trí làm việc của mình trong văn phòng, mở lên máy tính, màn hình máy tính đã đổi sang người khác, một khuôn mặt với nụ cười rạng rỡ, mỉm cười đặc biệt vui mừng, đôi mắt không chút tính toán, giống như chứa

đựng ánh mặt trời của cả thế giới.

Nhìn ngắm bức ảnh có chút thất thần.

Không biết bức ảnh đã được thay đổi từ khi nào, nhưng sau khi thay đổi cũng chưa từng thay đổi, cũng vì ánh mắt đó, còn có nụ cười kia mới có thể kiến cho tâm trạng của anh được thả lỏng.

Chuyện của An Nhược Mạn được diễn ra vô cùng thuận lợi, khoản vay được phê duyệt, cửa

hàng cũng bắt tay vào việc trang trí, cô mỗi ngày đều bận rộn, rất nhanh nội thất bên trong cũng đã được trang trí kha khá, hơn nữa bên ngoài cũng đã hoàn tất.

Hơn nữa còn tuyển dụng hai nhân viên, một nam một nữ.

Nhân viên nữ tên Tịnh Tịnh, nhân viên nam tên Hoa cẩm.

Tịnh Tịnh vô cùng có hứng thú với ngành thiết kế, nhưng hoàn toàn không có cơ bản, nhưng cũng vì phần nhiệt tình này của cô, An Nhược Mạn mới quyết định tuyển cô vào làm.

Còn Hoa cẩm, cậu ta cũng thuộc chuyên ngành thiết kế, vừa tốt nghiệp đại học, cho nên muốn đến đây thử nghiệm.

Sau khi thi công hoàn tất đến phần bày biện trang sức, công việc này có chút tốn công.

An Nhược Mạn loại trừ tất kiều kiểu dáng rập khuôn trong việc bày biện trang sức trước đây, mà dùng cách thưởng thức.

Sử dụng rất nhiều yếu tố mới mẻ, dùng đá hoa cương trắng làm mô hình, sau đó bày biện thiết kế trang sức bên trên, như vậy vừa

tươi mới vừa khiến người xem một cảm giác khác hoàn toàn so với trước đây.

Chỉ là nếu như vậy sẽ phiền phức hơn một chút, An Nhược Mạn vẫn luôn suy nghĩ cách trang trí, mỗi ngày đều sắp xếp bày biện trang sức.

Ngày khai trường sắp đến.

Cô nhất định phải nhanh tay hoàn thành.

Cho nên cô căn bản không có thời gian để quan tâm những chuyện khác.

Cho đến khi đến buổi tối, trời bên ngoài sẫm tối, Tịnh Tịnh cùng Hoa Cẩm bước đến: “Chị Nhược Mạn, còn chuyện gì cần chúng em giúp đỡ hay không?”

An Nhược Mạn lúc này mới ngẩng đầu nhìn bên ngoài, sắc trời cũng đã chuyển sang một màu đen: “Không cần đâu, đã muộn rồi, hai em trở về trước đi!”

“Nhưng chỉ có một mình chị ở

đây…”

“Yên tâm, chỉ còn một chút nữa thôi, các em cũng không giúp đỡ được, cứ trở về trước đi, chị sau

khi làm xong cũng sẽ về nhà!” An Nhược Mạn nói.

Cuối cùng Tịnh Tịnh cùng Hoa Cẩm gật đầu sau đó rời khỏi.

Trong cửa hàng lúc này chỉ còn lại một mình Nhược Mạn.

Chính vào vị trí trung tâm của cửa hàng cũng là vị trí trực tiếp bài trí trang sức, cho nên nhất định phải bỏ công sức, cô mang đôi găng tay màu trắng, mái tóc dài hất sang một bên, ánh mắt chuyên chú quan sát, từng chút một tìm lấy vị trị tốt, dáng vẻ nghiêm túc này lại tỏa ra một nét

đẹp không lời.

Hạ Tử Dục lái xe, cũng không biết là vô tình hay cố ý, chiếc xe dừng ngay trước cửa.

Cửa kính bằng thủy tinh có thể nhìn rõ bóng dáng bận rộn bên trong của cô, nhìn cô lúc này, ánh mắt của anh cũng trở nên dịu dàng hơn.

Cũng không biết trôi qua bao lâu, cho đến khi An Nhược Mạn lộ ra nụ cười hài lòng, anh lúc này mới khôi phục tinh thần.

Lúc này An Nhược Mạn bước lên

lầu.

Hạ Tử Dục đang chìm đắm trong suy nghĩ, lúc này cồ ngược lại từ trên lầu bước xuống, tay cầm lấy túi xách, tắt đèn bên trong, khóa cửa sau đó bước ra ngoài.