Liên Hôn Cùng Tổng Tài Xấu Xa

Chương 1320

Nhìn phần tài liệu kia, Vinh cẩm vẫn mỉm cười như cũ: “Đây là?” vừa nói, liền cầm lấy mở ra xem.

Hiện tại cỏ Mục Cảnh Thiên cùng Hạ Tử Hy thường xuyên đến thăm ông, tâm trạng của ông so với trước đây cũng đã tốt hơn rất nhiều, cả người cũng lạc quan hơn, không còn nghiêm nghị và nghiêm khắc như trước đây.

“Đây là hồ sơ về mẹ!” Vinh cẩm vừa rút ra được một nửa, Hạ Tử Hy liền đem lời này nói ra.

Bàn tay Vinh cẩm lập tức dừng lại, đến mức còn có chút run rẩy.

“Con nói cái gì?”

“Đây là thông tin do Cảnh Thiên điều tra được, vốn dĩ trước đây muốn đưa cho ba, nhưng không nghĩ đến ba lại phải nhập viện, cho nên vẫn luôn chờ đến khi ba bình phục mới đưa cho ba xem được!” Hạ Tử Hy nói, vốn dĩ chuyện này không muốn nhắc đến, nhưng mà Vinh cẩm căn bản không từ bỏ việc tìm kiếm tin tức của Tiêu Nhạc, Hạ Tử Hy cũng không muốn ông mãi mãi không có bất kỳ hy vọng nào,

cũng vì như vậy quả thật quá tàn

nhẫn.

Cuối cùng chậm chập mở ra phần tài liệu kia, khi nhìn thấy những dòng chữ bên trong, liền hiện ra phản ứng giống như Hạ Tử Hy.

Hạ Tử Hy nhìn ông, cũng không biết nên an ủi như thế nào: “Ba, chuyện này đã trôi qua được nhiều năm…”

“Ba biết rõ!”

Lời này của Hạ Tử Hy vẫn chưa

dứt lời, Vinh Cẩm đã gạt đi nước

cũng vì như vậy quả thật quá tàn

nhẫn.

Cuối cùng chậm chập mở ra phần tài liệu kia, khi nhìn thấy những dòng chữ bên trong, liền hiện ra phản ứng giống như Hạ Tử Hy.

Hạ Tử Hy nhìn ông, cũng không biết nên an ủi như thế nào: “Ba, chuyện này đã trôi qua được nhiều năm…”

“Ba biết rõ!”

Lời này của Hạ Tử Hy vẫn chưa

dứt lời, Vinh Cẩm đã gạt đi nước

mắt, ngước mắt nhìn Hạ Tử Hy: “Thật ra nhiều năm như vậy vẫn không có tin tức của bà ấy, ba sớm đã nghĩ đến kết quả này, chỉ là một ngày chưa có tin tức, ba vẫn không tình nguyện thừa nhận mà thôi…”

“Thật ra chuyện này đã có kết quả, cũng không cần suy nghĩ quá nhiều!” Mục Cảnh Thiên nói.

Vinh Cẩm nhìn sang Hạ Tử Hy: “Tiểu Hy, con không trách ba chứ?”

“Con tin rằng vào giây phút này người đau lòng hơn cả con chính

là ba, ai cũng đã từng phạm sai lầm, huống hồ ban đầu ba làm như vậy cũng vì muốn tốt cho mẹ, con tin rằng bà ấy cũng sẽ không trách ba!”

“Con nói thật sao?”

“Quyết định sinh ra con đây chính là chứng minh tốt nhất không phải sao?” Hạ Tử Hy hỏi ngược lại, câu nói này khiến cho Vinh Cẩm sững người.

Không thể không thừa nhận, lời này của cô quả thật có sức thuyết phục, tự trách cùng ăn năn nhiều năm nay cũng vì một câu nói này

của cô mà đã thoải mái hơn rất nhiều.

Chỉ là Tiêu Nhạc…

Nghĩ đến cái tên này, vẫn không nhịn được đau lòng.

Trong đầu vẫn nhớ đến dáng vẻ khi Tiêu Nhạc rời khỏi.

“Ba, con nói cho ba biết chuyện này, chính là muốn ba không cần tiếp tục tìm kiếm trong vô vọng, chứ không phải vì muốn kích động đến ba!” Hạ Tử Hy nói.

Vinh Cẩm gật đầu: “Ba hiểu rõ!”

“Cho ba chút thời gian xoa dịu một lát, không có vấn đề gì cả!”

“Nhưng mà…”

“Cho ba chút thời gian đi!” Mục Cảnh Thiên nhìn sang cô nói.

Khi nghe thấy lời này của Mục Cảnh Thiên, Hạ Tử Hy gật đầu: “Vậy cũng được, ngày mai chúng con lại đến thăm!”

Vinh Cẩm gật đầu, Hạ Tử Hy lúc này mới cùng Mục Cảnh Thiên rời khỏi bệnh viện.

Trong hoa viên lúc này, Vinh cẩm ngồi trên xe lăn, nhìn giấy chứng tử trong tay, đôi mắt ngân ngấn nước mắt.

Tiêu Nhạc…

Cái tên mỗi khi nhắc đến đều sẽ cảm thấy nhói đau.

Đến cả hô hấp cũng thấy đau nhức.

Có điều cảm ơn bà đã sinh con gái chúng ta, cảm ơn bà.

Hạ Tử Hy cùng Mục Cảnh Thiên bước ra khỏi bệnh người, hai người tay nắm tay cùng dạo bước trên đường.

“Em có gì muốn nói không?” Mục Cảnh Thiên nhìn cô hỏi.

“Đúng vậy…” Hạ Tử Hy suy nghĩ, “Em tin rằng ba nhất định đã suy nghĩ thông suốt!”

“Anh cũng cảm thấy như vậy!” Mục Cảnh Thiên gật đầu, “Hơn nữa anh nhận ra em có chuyện muốn nói với anh!”

Hạ Tử Hy mỉm cười, nắm lấy

cánh tay của Mục Cảnh Thiên: “Em cảm thấy, em hạnh phúc cũng như dũng cảm hơn mẹ!”

“Tại sao lại nói như vậy?”

“Cũng vì em có một người bất kể khi nào cũng sẽ không từ bỏ em là anh, còn có chính là…bất kể thời điểm nào em đều tin tưởng anh, những ngày tháng sau này dù cho giống như ba đuổi mẹ rời khỏi, em cũng sẽ không rời xa anh!”

“Thật không?” Mục Cảnh Thiên nhướng mày, khóe môi nhếch lên nụ cười tà mị, anh so với bất kỳ

người nào khác đều nhìn thấu, đều thấu hiểu người phụ nữ trước mặt này. Có lẽ đây chính là việc thành công cũng như vui sướиɠ nhất mà anh đã làm được cho đến thời điểm này.

“Tất nhiên!” Hạ Tử Hy chém đinh chặt sắt nói.

“Em nói không sai, em quả thật rất may mắn!” vừa nói, Mục Cảnh Thiên liền nâng khuôn mặt trao cho cô một nụ hôn.

Con đường râm mát, một hàng cây ngô đồng, một đôi nam nữ hạnh phúc ôm hôn nhau.

Chỉ trong thời gian một ngày,

Vinh Cẩm cũng không cho phép minh tiếp tục suy nghĩ quá nhiều, những ngày tháng sau này ông càng muốn bù đắp cho Hạ Tử Hy cùng Tiểu Thời Quang.

Ngày hôm sau.

Ánh mắt mặt trời tươi đẹp. Tại đại viện của Vinh gia.

Người nhà Mục gia, Hạ gia đều có mặt, các bảo mẫu đang làm chuẩn bị thức ăn, còn bọn họ ngược lại đang ở bên ngoài ăn trái cây trò chuyện.

Trên nền đất lót thảm trải sàn, Tiểu Thời Quang ngồi bên trên nô đùa, bên cạnh còn bày biện vô số đồ chơi, Tiểu Thời Quang vui chơi đến quên mất ngày tháng.

“Không được, Tiểu Thời Quang không thể sống ở đây, không nhìn thấy thằng bé tôi sẽ không ngủ yên được!” Mục lão thái thái nói.

“Bà đã chiếm thằng bé quá nhiều ngày rồi, cũng nên đến lúc cho tôi trông nom vài ngày!”

“Không, không, không được, vẫn nên ở nhà chúng tôi, Vinh cẩm

nể tình ông đang bệnh, cho nên tôi mới cho phép Tiểu Thời Quang ở với ông vài ngày này, ông cũng đừng nghĩ đến việc chiếm lấy không buông!” Hạ Thiên cũng nói.

“Đây là cháu nội của Mục gia chúng tôi!”

“Đây là cháu ngoại của tôi!”

“Cháu ngoại của tôi!”

“Là cháu ngoại của chúng tôi!”