Liên Hôn Cùng Tổng Tài Xấu Xa

Chương 954

Thật ra đối với Hạ Tử Hy mà nói, cái gì gọi là hôn lễ có một không hai, cô đều không quan tâm đến, chỉ cần có hai người bọn họ là đủ.

Ám áp, bình phàm là được, nhưng thực tế người đàn ông mà cô gặp này không phải là người đàn ông bình thường, cũng định trước rằng không thể nào trải qua cuộc sống bình thường.

Anh muốn đem thứ tốt nhất dành tặng cho Hạ Tử Hy,

Tin tức Hạ Tử Hy cùng Mục Cảnh Thiên muốn kết hôn, nhanh chóng được truyền ra.

Mục gia, Mục phu nhân, Mục lão thái thái đến cả Mục Trăn cũng

cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Ngày này bọn họ sớm đã chờ đợi rất lâu rồi, mắt thái việc Hạ Tử Hy mang thai cũng không thể kéo dài quá lâu, nhưng hai người bọn họ lại không chút gấp gáp, khiến cho người lớn trong nhà như bọn họ cũng không cách nào gấp gáp.

Mục lão thái thái tất nhiên biểu hiện vui nhất: “Ây da, tên tiểu tử này rốt cuộc đã suy nghĩ thông suốt rồi, biết phải cưới cháu về nhà rồi!”

Hạ Tử Hy mỉm cười gật đầu.

“Cháu hiện tại mang thai, nếu như không kết hôn thì không phải chờ đến khi bụng lớn mới kết hôn được mất!” Mục lão thái thái nói, cuối cùng bà cũng đã chờ đợi được giây phút này.

“Đúng vậy, cho nên nhất định phải kết hôn!” Hạ Tử Hy mỉm cười nói.

“Sớm nên phải kết hôn rồi, mặc dù tên tiểu tử kia có chút khốn nạn, nhưng nhìn biểu hiện của nó dành cho cháu là thật lòng, Tiểu Hy, nó nhất định đối xử tốt với cháu, nếu như Cảnh Thiên đối xử không tốt với cháu, vậy thì bà nội

cũng sẽ không buông tha cho nó!” Mục lão thái thái nói.

Hạ Tử Hy mỉm cười gật đầu: “Được, bà nội, bà nhất định phải nhớ đứng về phía cháu!”

“Yên tâm, bà nội vĩnh viễn đứng về phía cháu!”

Nhìn hai người bọn họ kẻ hát người bè, Mục Cảnh Thiên nhịn không được lên tiếng: “Hừ, cháu cũng không biết bản thân có phải là cháu ruột hay không nữa!”

“Cháu không phải, Tiểu Hy mới đúng!” Mục lão thái thái trực tiếp

trả lời.

Sau đó, tất cả mọi người trong phòng đều bật cười.

Lúc này, Mục Trăn nhìn hai người bọn họ: “Hai đứa dự tính ngày nào tổ chức kết hôn?”

“Ngày chín tháng sau!” Mục Cảnh Thiên trả lời.

Nghe đến đây, tất cả bọn họ đều ngây người: “Như thế nào có phải có chút gấp gáp hay không?”

“Hiện tại Tiểu Hy đang mang thai,

bụng lúc nào cũng có thể lớn lên, cho nên chỉ có thể tổ chức trước, không thể càng để về sau!”

“Bà thấy cháu chính là sự Tiểu Hy sẽ chạy mất cho nên mới gấp gáp như vậy!” Mục lão thái thái chậm chạp lên tiếng.

“Bà nội, chúng cháu đã nhận giấy kết hôn rồi, cô ấy cả đời này cũng không chạy thoát được!” Mục Cảnh Thiên đắc ý nói.

Mục lão thái thái liếc mắt nhìn bọn họ, dù cho như vậy, như nụ cười trên khóe môi cũng không

cách nào che dấu được.

Lúc này, Hạ Tử Hy liền lên tiếng: “Vậy thì chưa chắc, nếu như có một ngày em mất tích, anh có thể tìm thấy sao?”

Nhắc đến chuyện này, Mục Cảnh Thiên ngây người, lập tức bước về phía cô, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh: “Em dám, nếu như em dám bỏ trốn, anh liền đuổi theo đến tận chân trời góc bể, nhất định sẽ tìm em trở về, nếu quả thật không được, anh sẽ kiện em tội lừa hôn, dù sao anh cũng sẽ có biện pháp để tìm được em!” Mục Cảnh Thiên nhìn cô nhấn

mạnh từng chữ.

Lúc này, Hạ Tử Hy không thể không nói với Mục Cảnh Thiên một câu: “Anh giỏi lắm!”

Biện pháp này mà anh cũng có thể nghĩ ra được, Hạ Tử Hy chỉ có thể bái phục.

Hạ Tử Hy mỉm cười nhìn anh nói: “Mục tiên sinh, em chỉ nói đùa mà thôi, anh không cần nghiêm túc đến như vậy!”

Mục Cảnh Thiên cũng cười như không cười: “Cho nên em tốt nhất bỏ đi suy nghĩ đó, nói đùa cũng

không được, cũng vì cả đời này của em chắc chắn là của anh!”

Hạ Tử Hy nhìn anh, mỗi khi anh nói những lời này, Hạ Tử Hy đều cảm thấy vô cùng vui mừng, cũng vì đây không phải là những lời ngọt ngào, mà chính là tình cảm quan tâm Mục Cảnh Thiên dành cho cô.

Nhìn hai người bọn họ liếc mắt đưa tình, Mục phu nhân liền lên tiếng: “Được rồi, nếu như đã muốn kết hôn, vậy thì phải chọn ngày tốt, chuyện này mẹ cùng bà nội sẽ bàn bạc với nhau, Cảnh Thiên thời gian này sẽ do cháu

chuẩn bị tổ chức hôn lễ, các cháu cảm thấy như thế nào?”

Mục phu nhân hỏi.

Hạ Tử Hy cùng Mục Cảnh Thiên cũng không có ý kiến gì.

Mục Cảnh Thiên gật đầu: “Được!”