*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương có nội dung hình ảnh
Đọc truyện hay
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
“Bà ấy tất nhiên cũng biết, chính là mẹ nói với con đừng trách ba!” Mục Cảnh Thiên nói, “Chỉ là con không nghĩ đến mọi chuyện sẽ ra như vậy!”
Mục Trăn ngây người.
Vốn dĩ cho rằng tất cả những chuyện này sẽ không hề có người biết, nhưng lại không ngờ rằng, lại có sự hiểu lầm như vậy.
Nhưng không thể không thừa nhận, ông cũng rất cảm động.
Hiểu lầm nhiều năm như vậy, nhưng bà ấy điều gì cũng không hỏi, cũng không nói, ngược lại chăm sóc gia đình vô cùng tốt, gọn gàng ngăn nắp.
Ngồi bất động, trái tim của Mục Trản như có một dòng cảm xúc
khó nói thành lời không ngừng dâng trào.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên liền đứng dậy, nhìn Mục Trăn: “Ba, xin lỗi, đã hiểu lầm ba nhiều năm nay rồi, nhưng nếu như không phải như những gì mọi người đang suy nghĩ, con nghĩ rằng nếu như ba nói ra, mẹ có thể tha thứ cho ba, giữa vợ chồng với nhau, cần có chân thành, cũng chỉ có chân thành mới có thể tín nhiệm, mẹ là một người phụ nữ tốt!” Mục Cảnh Thiên thành khẩn nói.
Dù sao nhiều năm như vậy, bà ấy cũng vẫn luôn không nhắc đến
chuyện này, nhưng anh biết rằng nếu như không hóa giải, vậy thì vĩnh viễn chính là vướng mắc.
Mục Trăn như thế nào cũng không nghĩ rằng, đứa con trai luôn luôn phóng đãng của mình, sẽ dạy cho ông những việc này.
Nhưng lại không thể không thừa nhận những gì Mục Cảnh Thiên nói đều rất có lý.
Sau khi dứt lời, Mục Cảnh Thiên liền xoay người rời khỏi.
Mục Trăn trong phòng sách, suy nghĩ rất lâu cuối cùng liền đứng
dậy bước về phòng ngủ.
Sau khi quay trở về phòng, Mục phu nhân lúc này cũng vừa sửa soạn xong, bà đang chuẩn bị nghỉ ngơi.
Mục Trăn sau khi bước vào phòng, nhìn thấy bà đang chuẩn bị nghỉ ngơi, liền lên tiếng gọi bà: “Nhược Lâm…”
“Hả?” Mục phu nhân quay đầu, nhìn ông: “Có chuyện gì sao?”
Mục Trăn tiến lại gần, sau đó lên tiếng: “Uống chút sữa bò có lợi cho giấc ngủ!”
Mục phu nhân mỉm cười: “Đã
uống rồi!”
Mục Trăn sững người, sau đó gật đầu, có vài lời muốn nói, nhưng lại không biết nên nói từ đâu.
Tại đây có hình ảnh
bà cho rằng tôi ở bên ngoài có người phụ nữ khác!” Mục Trăn nói.
Ánh đèn trong phòng ấm áp, Mục
phu nhân nghe những lời này của Mục Trăn, biểu cảm thoáng sửng sốt, hoàn toàn không nghĩ đến Mục Trăn lại nói những chuyện này.
Nhiều năm như vậy, bà vẫn luôn kìm nén, cũng chưa từng nhắc đến chuyện này, nhưng không nói không đại diện cho việc không đau khổ, cúi đầu nhưng lại không biết nên trả lời như thế nào.
“Tôi chỉ muốn nói với bà, bên ngoài tôi không có người khác, là do bà đã hiểu lầm rồi!” Mục Trăn nói.
Mục phu nhân sửng sốt, ánh mắt không thể ngờ được nhìn Mục Trăn.
“Năm đó tôi bị bắt cóc, được một người cảnh sát cứu thoát, nhưng cũng vì vậy mà ông ta mất mạng, mặc dù ông ấy chỉ làm hết trách nhiệm của một người cảnh sát, nhưng đối với tôi mà nói, đây chính là ân cứu mạng, cho nên tôi vẫn muốn bù đắp cho người nhà của ông ấy, nhưng lại biết rằng ông ấy cũng có một người vợ cùng một đứa con chưa ra đời, cho nên tôi vẫn luôn chăm sóc cho bọn họ, lấy đó làm bồi thường!” Mục Trăn nói, nhắc đến
chuyện đã qua, vẫn có chút không nhịn được thở dài.