..............
Sáng ra cô đứa hai đứa ra phi trường,thầm mong con mình sẽ trưởng thành hơn trong chuyến đi lần này.
Nhìn đồng hồi cũng đã 8h sáng,cô lái xe đến khu chung cư hồi đó.điện thoại bấm dẫy số lưu là "Của Nợ".
-Alo Vy dậy chưa,Quỳnh đang ở dưới này...cô hơi ngượng ngùng không biết nên nói thế nào.
-Ừm lên đây phụ bê đồ xuống đi...nói xong Vy liền tắt máy luôn.
"Con bé này"khiến Quỳnh bắt đầu thấy không ổn lắm.
Bê hai cái vali quần áo của Vy ra xe khiến Quỳnh chết mệt.đang đứng thở lấy sức Vy đi thang máy xuống liền leo lên ngay ghế phụ ngồi thoải mái.
-Trên kia còn hai cái nữa bê xuống nốt dùm đi,tiện thể khoá dùm cái cửa nữa nha...Vy không khách sáo nói như vẻ đang trêu tức Quỳnh.
Nhăn mặt nhìn Vy ngồi chễm chệ trên xem,rồi cũng phải ngoan ngoãn tặc lưỡi chạy lên đó vác vali xuống rồi khoá cửa.ngồi vào xe thở phì phò mồi hôi chảy dòng dòng khiến Vy cười thật thích thú.
-Từ nay phải gọi Quỳnh là mẹ chồng!...Quỳnh lau mồ hôi nói nghiêm tức.
-Mẹ chồng tui già rồi có khác,đi có mấy vòng đã thở hồng hộc rùi...Vy cảm thấy trêu đùa Quỳnh thế này thú vị lắm thì phải.
-Mà mắc cười ghê,hơn có mấy tuổi đã bắt gọi mẹ chồng rồi,bây giờ gọi là chồng thôi không cần gọi mẹ được không...Vy đưa tay lướt nhẹ qua mặt Quỳnh tỏ vẻ câu dẫn.
Nhìn thấy Quỳnh đơ người nhìn chằm chằm tay Vy,Vy liền cười phá lên thích thú.
-Thôi không trêu má chồng nữa,mau lái xe về nhà đi Vy buồn ngủ quá à...Vy vươn vai ngáp dài.
Quỳnh trong lòng cũng có chút hậm hực khi bị Vy trêu đùa như vậy,hừ nhẹ một tiếng rồi lái xe đi.
-Đi khám thai trước đã...cô chăm chú lái xe.
-Sao?má chồng không tin tui có thai sao?...Vy cười nhếch môi.
-Cô đoán xem...Quỳnh đưa cái mặt thản nhiên ra khịa lại Vy.
-Những người nói đạo lý thường hay đi đá phò!...Vy cười rạng rỡ nháy mắt với Quỳnh.Quỳnh liền có tật giật mình trừng mắt nhìn Vy.
Và tất nhiên,từ đường đến bệnh viện rồi về nhà hai người không ai bớt lời câu nào cả.cứ chí choé hạnh hoẹ nhau như mẹ chồng nàng phiên bản chợ búa.
Từ khi Vy được Bảo Hiếu dẫn về nhà,hình ảnh người mẹ nghiêm khắc dạy con của Quỳnh khiến Vy cảm thấy buồn cười lắm.rõ là nói như vậy với con mình mà chính bản thân Quỳnh hàng đêm vẫn đi kiếm gái đấy thôi.Vy cảm thấy Quỳnh là người đạo đức giả,nói một đằng làm một nẻo,đối với những người như vậy Vy lại rất thích trêu chọc họ để họ lòi đuôi cáo dài của chính họ.và cũng bắt đầu một cuộc sống tổn thọ của Quỳnh khi có phúc có được nàng dâu như Vy.
Về đến nhà,Quỳnh kêu người làm đem đồ của Vy lên phòng,dặn dò qua một chú rồi liền phóng xe đi làm.
-Hương ơi em giúp chị thu thập mấy thông tin kiến thức về chăm sóc sản phụ nhé.để chị làm xong nốt hồ sơ này đã,nhiều việc quá...cô thở dài nhìn đống tài liệu thống kê nguồn thực phẩm trên bàn rồi lại nghĩ đến chiều về phải chăm sóc cho một sản phụ đanh đá nữa.
-Quỳnh tìm cho ai vậy ạ?...Hương nhíu mày ngạc nhiên.
-À chị tìm cho chị,chẳng nhẽ tìm cho mẹ chị hả!...Quỳnh cười nháy mắt trêu Hương.
-Quỳnh có bầu sao?của ai vậy?...Hương vừa bất ngờ trong lòng nảy sinh ra tia bực bội hỏi lại Quỳnh.
Quỳnh chỉ biết cười trừ lắc đầu,dù sao chuyện xấu trong nhà cũng không để người khác biết được.vả lại Hương còn rất thân thiết với ông bà già Quỳnh nữa,để Hương đi chim lợn với ông bà thì lại thêm chuyện nhức đầu.
Đến chiều hoàn thành xong việc Quỳnh lái xe về nhà.tiện ghé siêu thị mua chút đồ cho bà bầu Vy.nói là mua chút đồ nhưng cứ thấy đồ gì bổ dưỡng là Quỳnh khuân hết vào giỏ hàng chất thành đống.trong lòng vui vẻ thầm nghĩ những thứ này bồi dưỡng tốt cho Vy.vậy là hí hửng xách đồ về nhà.
Để đồ đạc trên bàn,Quỳnh liền nóng lòng muốn gọi Vy xuống khoe đống đồ bổ mình vừa mua được.mở cửa phòng thật nhẹ nhàng vì không thấy tiếng động gì phát ra,nhìn Vy đang ôm gối ngủ ngon lành,thật không nỡ gọi dậy chút nào,Quỳnh lại nhẹ nhàng đóng cửa lại xuống bếp toan nấu cơm.
Vì cô từ nhỏ đã rất thích nấu ăn nên dù có người làm nhưng những chuyện bếp núc trong nhà đều là do cô tự biên tự diễn hết.cô thấy nấu những món ngon cho người cô yêu thương là niềm vui của cô,nhưng hôm nay cô dối lòng một chút vậy,người này không hẳn là cô ghét bỏ,vẫn nấu được.
Chỉ là cô vẫn chưa chấp nhận được Bảo Hiếu và Vy ở cùng một chỗ,cảm giác như cô có thành kiến gì đấy không muốn chấp nhận.
Sau 1h loay hoay trong bếp,cô cũng nấu ra cả bàn ăn trông thật khoa trương.tự mỉm cười với thành quả của mình,cô lại chạy lên phòng dựng Vy dậy,kéo Vy xuống nhà để chia sẻ thành quả của mình giống như một đứa trẻ nhỏ khoe mẹ mình được điểm cao vậy.
-Uồi ghê ta ghê ta,trông thịnh soạn quá vậy...Vy mở to mắt vẫn đang ngáy ngủ nhìn vào bàn ăn.
-Ngồi xuống ăn đi không thức ăn nguội hết...Quỳnh vui vẻ kéo ghế cho Vy ngồi xuống.
Quỳnh ngồi xuống bên cạnh,lấy đũa gắp thật nhiều đồ ăn vào bát Vy.
-Thế nào?...ánh mắt háo hức ngắm nhìn Vy gắp thức ăn vào miệng.
-Không ngờ mẹ chồng nấu ăn lại xịn sò vậy đó,rất ngon nha...Vy gật đầu cảm thán.
-Vậy ăn nhiều một chút...Quỳnh vui vẻ gắp thêm thức ăn trồng thành đống trong bát Vy.
-Vy nhận ra mẹ chồng có vẻ rất thích chăm sóc người khác...Vy thấy dáng vẻ hạnh phúc của Quỳnh từ trước đến nay khi chăm sóc người khác liền nhận xét.
-Có lẽ vậy...Quỳnh nghe xong chỉ cười mỉm.đúng hơn là thích chăm sóc cho người Quỳnh mến nè.
Hai người cùng nhau đánh chén hết bữa cơm ngon lành.Quỳnh đứng dậy thu dọn bát đĩa mang đi rửa,lại thấy Vy ngồi thoải mái trong phòng khách hưởng thụ xem TV.trong đầu lại ngứa ngáy muốn trêu chọc con người không biết ý tứ kia một phen.
-Con dâu còn không mau vào rửa bát!...Quỳnh bước ra phòng khách,âm thanh có chút châm biến.
-Úi mẹ chồng thân yêu à!chẳng phải bác sĩ đã dặn mẹ không cho sản phụ làm việc nặng nhọc sao,mẹ đúng thật là già rồi đãng trí đó...Vy giả đò ngây thơ kéo dài giọng ra làm Quỳnh không nhịn được bụp miệng cười.
-Mà không phải mẹ chồng con giàu có lắm sao,là mệnh hệ phu nhân mà,nhà trên dưới có người làm mà sao lại bắt con dâu bụng mang dạ chửa này phải động tay rửa bát vậy...Vy quay đầu cười khinh khỉnh nhìn Quỳnh.
-Mẹ là mẹ thích những người con gái tam tòng tức đức,vợ hiền dâu thảo.vậy nên người làm mẹ đã đuổi hết đi rồi,để cho con dâu đảm đang của mẹ có thể yên tâm mà phát huy cống hiến cho gia đình và cho đất nước...Quỳnh cũng không vừa dài mồm móc lại Vy.thật ra là trong mùa dịch bệnh người làm nhà cô đều xin phép về quê trốn dịch hết,làm gì đến phiên cô dám đuổi họ đi.
-Làm ô sin nói mẹ ra làm ô sin đây còn bầy đặt phát huy cống hiến cho đất nước...Vy liếc Quỳnh từ trên xuống dưới,trong lòng nghĩ thầm,thật là con mụ này muốn hạnh hoẹ con dâu mà.
-Thế giờ có con dâu có rửa không nè...Quỳnh thấy mặt Vy tối sầm lại liền thích thú cười thầm.
-Dạ mẹ đời con kị nhất dọn nhà rửa bát giật quần áo,nhà người yêu cũ con có cỗ bắt con rửa trăm mâm bát,con cũng chỉ cười nhạt nói với anh ta 1 mâm con cũng sẵn sàng bê lờ ra khỏi nhà anh ta rồi còn hoang tưởng trăm mâm.từ đấy đến giờ con cũng không gặp lại anh ta lần nào nữa.giờ mẹ chồng có muốn con xách lờ ra ngay khỏi nhà mẹ không...Vy cười thật quyến rũ cắn hạt hướng dương cắn lại Quỳnh.
-Con dâu trời đánh,không biết làm dâu hay làm má người ta nữa...Quỳnh bầm toan quay người đi rửa bát.trong lòng nổi lên một tia thích thú vô cùng.cảm thấy có người đấu võ mồm thế này không sợ bị buồn chán nữa rồi.
-Thôi mặc chị vậy,tôi đi rửa bát chút còn có việc nữa...Quỳnh trả vờ như bận dộn để Vy không nghĩ là Quỳnh dễ nghe lời như vậy.
-Lại đi kiếm gái sao...Vy cười nửa miệng cầm điều khiển nhàn nhã chuyển kênh.
-Chị nói cái gì?...câu nói bông đùa lọt vào tai Quỳnh khiến Quỳnh thật khó chịu.
Không phải ngày ấy muốn tìm hiểu Vy nên mới đến quán bar yêu cầu Vy.chỉ là không biết từ khi nào lại nông nóng mỗi ngày xong hết công việc để đến tìm Vy,không biết vì lý do gì cả mà lại như vậy cả.thật oan uổng mà,sống đến từng tuôi này trong sạch như vậy lại bị nói là đi kiếm gái.tức chết Quỳnh rồi.
-Con hỏi mẹ định đi chơi đĩ à?...Vy liền mở to mắt ngây thơ trả lời lại Quỳnh.
-Tôi không có...bỗng đại não nhớ lại cái đêm cưỡng hôn Vy,liền hơi đỏ mặt nhưng lòng bực tức vẫn phải đối.
-Ai được hàng đêm đi bao gái đâu mà biết!...Vy thấy Quỳnh đỏ mặt nghĩ bắt trúng tim đen Quỳnh.cười thật sảng khoái.
-Chị!...đừng tưởng tôi không dám đánh chị.tôi có tiếng là chó điên hồi còn đi học đó!...Quỳnh tức giận nắm tay lại quả đấm không biết nói gì cho Vy sợ câm miệng.(TG:Đây là loè trẻ con sao :)))
-Nào giỏi vào đây đánh đi,đánh đi...Vy bắt hết cái bài loè trẻ con của Quỳnh rồi nên mặt lại càng hả hê hơn.
-Thấy chị đang có bầu nên tôi tha,tôi tôi không đánh phụ nữ...nhìn ra bộ dạng Vy như biết mình chỉ được cái miệng,Quỳnh có vẻ đã mất khí thế hơn nói lắp bắp rồi.
-Hay là trong nhà bé quá,vậy ra ngoài đường đánh cho rộng.nào mau đánh đi.Chó điên!...Vy thích thú thách thức Quỳnh.thấy gương mặt Quỳnh đỏ au như vậy,miệng mồm lắp bắp có chút đáng yêu nha.
-Được!...Quỳnh nói mạnh một câu.
...............
Cầm giẻ rửa từng cái bát cái nồi.Quỳnh nghiến răng miệng lầm bầm.
-Thứ con dâu trời đánh,mình sống từng tuổi này còn để con ranh con đó bắt nạt,mày đúng ngu quá mà Quỳnh ơi!...Quỳnh hậm hực tự vỗ đầu mình chửi rủa,lực tay mạnh khiến bát đĩa gây tiếng động.
-Nói gì đó?...Vy từ đâu bước tới mở tủ lạnh khiến Quỳnh giật thót tim.
-Dạ không không,con dâu muốn nước à mẹ pha nước cam cho con uống nha...Quỳnh liền hoàn hồn nói nhỏ nhẹ nhìn sắc mặt Vy.
-Được thôi,Chó điên!...thấy mẹ chồng Quỳnh ngoan ngoãn như vậy con dâu Vy cũng rất hài lòng đấy nha.
-Con lờ dám chửi bà đợi bà nghĩ cách sẽ hành hạ mày...Quỳnh lại lầm bầm trong miệng khi thấy Vy quay lưng đi.
-Cẩn thận cái mồm đấy...Vy quay lưng lại đanh giọng lạnh lùng thật là nguy hiểm
Sống với cô con dâu hiền lành dễ thương như vậy khiến Quỳnh thật "mátttt lònggg máttt dạaa" ghê đó.