-Alo mẹ đây zai cưng!...giọng cô thật ngọt ngào trong điện thoại.
-Sao sáng nay mẹ bảo đưa bọn con đi ăn sáng mà,bọn con đợi mãi đó...giọng Bảo Hiếu có vẻ hậm hực làm nũng cô.
-À tối qua nhiều việc quá mẹ quên mất,hai anh em chuẩn bị đi đợi tý mẹ đến đón hai đứa đi ăn nha...cô cười nói.
-Dạ con biết rồi...Bảo Hiếu vui vẻ tắt máy.
-Hôm qua Quỳnh ở lại khuya sao ạ,lần đầu thấy Quỳnh quên đưa hai cậu đi ăn đó...Hương nhìn Quỳnh cười trả vờ hỏi dò xét.
-Hôm qua chị lên chỗ cô bé Vy đó Hương.lâu rồi không đến chỗ đông đúc đó thật không quen,uống say quá nên ngủ đến trưa mới dậy ấy mà...Quỳnh thật thà nói còn lại mang ý vui cười trên mặt vì nghĩ lại chuyện đêm qua.
Hương nghe vậy liền khó chịu trong lòng,hôm qua Quỳnh uống say sao?lại còn ngủ quên nữa chứ.không biết ngủ với ai nữa.chỉ nghĩ đến đây mà trong lòng Hương như muốn đảo lộn.thật tình Hương muốn bày tỏ tình cảm này bấy lâu dành cho Quỳnh mà cảm thấy Quỳnh thật lãnh đạm.đối xử với mình không khác gì em gái trong khi Hương đã nhiều lần câu dẫn Quỳnh.một là Quỳnh không thích Hương hai là Quỳnh quá ngu ngốc không biết yêu là gì đi.cứ lẫn lộn trong suy nghĩ ấy của Hương.
Làm cho nhanh chóng xong công việc,đêm đến,cô lại lên đồ rồi lái xe đến quán bar đợi cô đào Tường Vy tới rót rượu.uống nhâm nhi ly rượu,cô trò truyện với Vy những câu hỏi đơn giản,nhưng có vẻ Vy trả lời rất thảo mai.cô gái nào làm nghề này đều che dấu con người thật của mình để tự vệ.Quỳnh cảm thấy rất khâm phục các cô gái nhỏ bé này,rất khôn ngoan,phải có sức chịu đựng giỏi mới không để bản thân bị xao nhãng bởi miệng lưỡi người đời.thế mà,cô vẫn bị quên lý do chính bản thân tự nhủ vì hai đứa con trai cô.hoang đường thật,chẳng hiểu cô bị mất trí nhớ hay gì cứ nhìn thấy Vy là quên hết.trong lòng cô chỉ muốn có thể trò chuyện với Vy và ở gần Vy,cảm giác thoải mái chi phối cô.
Khi uống đã đủ,Quỳnh đưa Vy ra khỏi nơi ồn ào ấy,dẫn Vy đến những quán ăn đêm ấm cúng và ân cần chăm sóc cho Vy từng thứ nhỏ nhặt.ăn xong lại trở Vy tới khách sạn.hai người không nói lời gì với nhau chỉ đơn giản là mỉm cười và ấp nhau ngủ đến sáng rồi Quỳnh đưa Vy về phòng.
Chuyện ấy diễn ra đều như vắt chanh trong vòng 1 tháng.cứ cách 2 ngày là Quỳnh đến tìm Vy,cả hai cùng đi ăn và trò chuyện vui vẻ với nhau.chỉ là chẳng ai nói rõ về bản thân hay công việc,và tất nhiên là cũng không nói rõ về mối quan hệ này.
-Tao thấy tối mày về phòng ít lắm nha,anh An cứ hỏi tao hoài mày đi đâu làm gì đó?...cô gái mang vẻ đẹp phóng đãng đứng trước gương trang điểm hướng Vy hỏi.
-Dạo này tao gặp khách sộp mày ạ,trông chị ấy mặt mũi ra hoa ra phấn,khi vung tay cũng rất rộng rãi đó nha...Vy vừa kẻ đôi lông mày thanh tú vừa nói với tâm ý hài lòng.
-Thế là dạo này cô ta bao nuôi mày sao,này tao thật tò mò,cô ta là con gái thế khi trên giường có mãnh liệt không vậy?...cô gái tỏ vẻ hứng thú chọc ghẹo Vy.
-Úi mày ơi lạ lắm à nghen,đi khách sạn mà chị ấy chỉ ôm tao ngủ thôi,cũng không có gần gũi quá đáng với tao.tối còn đưa tao đi ăn rồi đối với tao rất chu đáo nữa chứ.lần nào cũng cho tao 5 6tr đó,chắc là người tử tế nhưng thiếu thốn tình cảm nên mới tìm người để diễn trò tình cảm...Vy nói mà trong lòng tự cảm thấy chua xót.không phải vì bươm trải nhiều năm vậy thì Vy cũng không mất lòng tin với thứ gọi là tình cảm.chẳng có bữa cơm nào miễn phí cả,người ta tiếp cận Vy cũng đều có lý do cả thôi.
-Mày sướиɠ vãi chưởng,tự dưng vớ được cây ATM còn biết chăm sóc mày chứ.đúng là số sướиɠ có khác,nắm bắt thời cơ đi nhé,để khi người ta chán mày rồi mày vẫn không bị thiệt thân gì cả lúc đấy mới là khôn ngoan...Vy cười lắc đầu khi nghe cô gái cao hứng nói vậy.
Đối với Vy,Quỳnh chỉ là một người khách có chút khác biệt,cho Vy cảm giác dễ chịu hơn bọn đàn ông dơ bẩn.mối quan hệ trao đổi tiền và cảm xúc,có cung có cầu.nhưng đối với Quỳnh lại khác,sợ là Quỳnh trong lòng đã động tâm,không đơn giản là là trao đổi nữa,lại khổ cho cô ta rồi đây.