Tách khỏi Hoàng Lỵ, Lưu Minh Viễn vội tiến lên: “Anh Đông, anh quen biết với thư ký Hoàng sao?”
Từ sau khi nhìn thấy thủ đoạn đòi nợ của Hàn Đông, Lưu Minh Viễn sửa miệng, mở miệng gọi một tiếng anh Đông, nịnh nọt mà thân mật.
Anh ta là nhân viên phòng pháp chế, lại như là người hầu của Hàn Đông.
Hàn Đông không đáp, ngược lại nói đến công việc.
Vừa rồi Đường Diễm Thu sau một trận mắng giao nhiệm vụ là đòi lại một số khoảng nợ ở trung tâm thương mại Kim Hoa. Không nhiều lắm, trăm rưỡi hai trăm triệu, thời hạn là ba ngày.
Chấn Uy vừa mới làm vận chuyện, nghiệp vụ chủ yếu cũng không phải toàn bộ đến từ Ngân Hàng. Có chút liên quan với công ty hậu cần và trung tâm thương mại, siêu thị vân vân, giúp đỡ vận chuyển các vật quan trọng.
Về sau từ từ chuyển hình, những sổ sách việc nhỏ này đều nát hết.
Ngắn nhất đều là những khoản nợ trong tháng, mà là bởi vì hợp tác ngắn ngủi, vô cùng khó đòi.
Nhưng mà khó nữa cũng không so bằng Kiều Lục Tử.
Chỉ là bây giờ Hàn Đông đã nhìn rõ cái công ty Chấn Uy này, mặc kệ anh cố gắng công tác thế nào, đều khó có thể thay đổi cái nhìn của Hạ Mộng đối với mình và thành kiến của Đường Diễm Thu theo đó.
Cho nên, ngược lại cũng không gấp.
Cả ngày ngồi trong quán nước đánh bài với Lưu Minh Viễn, hai người định đến lúc tan việc, Lưu Minh Viên mới gọi điện thoại nói phải xem tình hình.
Vậy là được, sau đó chẳng khác gì là biển rộng mặc cá nhảy.
Không thể không nói bây giờ người của Chấn Uy tương đối ít, lại thêm hình thức quản lý vừa thay đổi, trước mắt còn rất nhiều lỗ hổng.
Chuyên viên đòi nợ chính là một cái BUG trong đó, vô cùng phân tác lại không có quan niệm thời gian, có làm việc hay không, lãnh đạo cũng không nhìn được.
May mắn hôm nay của Lưu Minh Viễn xem như không tệ, đánh bài thắng triệu mấy, sau khi ăn tối xong, không ngừng lôi kéo Hàn Đông đến quán bar chơi.
Hàn Đông vốn là không muốn đi, không muốn tự nhiên tiêu tiền của người khác, dù sao anh cũng không biết đến ngày tháng nào tình hình kinh tế mới khả quan.
Nhưng mà không chịu nổi chân thành và nhiệt tình của Lưu Minh Viễn, lại nghĩ đến tranh chấp với mẹ vợ, đồng ý.
Quán bar được chọn gần đó, không khí tương đối nóng nảy, xa hoa trụy lạc, âm nhạc chói tai.
Âm nhạc ầm ầm ầm, kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhịp tim nhảy loạn.
Dưới ngọn đèn mờ ảo, mọi người đều như điên lên, vặn vẹo theo tiếng nhạc, đôi lúc có tiếng thét chói chai. Trong sàn nhày có người dẫn nhảy, một người phụ nữ quần áo nhẹ nhàng, quần da ngắn màu đèn, áo nhỏ ôm ngực.
Lưu Minh Viễn thường xuyên đến đây, tìm một cái ghế dài, thuận thục gọi rượu và thức ăn.
Tiếng nhạc quá lớn, làm anh ta nói chuyện cũng lớn giọng gọi: “Anh Đông, con gái ở đây rất mềm. Hôm nay anh em sắp xếp phục vụ cho anh, phòng cũng đã chuẩn bị!”
Hàn Đông cười khoát tay để cậu ta tự mình đi chơi, cầm một cốc nước ngọt lạnh, thuận miệng nhấp, quan sát chung quanh.
Vùng này vẫn nằm trong khu công nghiệp, đến đây tiêu phí phổ biến là công nhân viên nhà máy, hoặc là lãnh đạo nhỏ, hoặc một ít nhân viên xã hội.
Rất loạn, dù là vừa đến chỗ này, Hàn Đông cũng cảm nhận được không khí quán bar rõ ràng.
Một ly đồ uống còn chưa uống xong, đã thấy có người đàn ông lén lén lút lút chào hàng thuốc, nhìn thấy tên móc túi lặng lẽ làm việc…
Thành phố Đông Dương này, từ xưa dân tình khá là hung hãn. Mấy năm gần đây, mặc dù quản lý nghiêm khắc một chút, cũng không thể hoàn toàn vứt bỏ bầu không khí này.
Thực tế bầu không khí này tập trung nhất ở các chỗ ăn chơi. Đủ loại người, chỗ nào cũng có.
Lúc đi cùng Trịnh Văn Trác cũng đã đến một số quá bar rất cao cấp, sẽ tốt hơn một chút, lại không tốt đến mức đấy.
Uống xong một cốc nước, Hàn Đông muốn bước vào sàn nhảy, điện thoại trong túi rung lên.
Anh lấy ra xem, thấy là số điện thoại của ba, lúc này có chút loạn.
Bình thường hai ba con không nói nhiều, ba Hàn cũng hiếm khi gọi điện thoại cho Hàn Đông.
Muộn như vậy liên lạc với mình, không phải là mẹ vợ nói chuyện Hạ Mộng muốn ly hôn cho ông biết chứ!
Cảm giác căng thẳng, lập tức vọt vào trong đầu.
Hàn Đông nhanh chóng đứng dậy rời đi, đi ra bên ngoài nhận.
“Ba…”
Giọng của Hàn Nhạc Sơn trầm thấp, dày đặc, trực tiếp hỏi: “Con ở đâu?”
“Cùng tăng ca với đồng nghiệp.”
“Nhanh chóng trở về, ba đã ở trong nhà của con.”
Nhà của con?
Hàn Nhạc Sơn gọi như thế làm Hàn Đông ngẩn người, ba đến nhà họ Hạ.
Vội vàng nói: “Ba, mẹ vợ của con đã nói gì với ba? Ba đừng nghĩ nhiều, con lập tức trở về.”
Tốc độ nói của Hàn Nhạc Sơn vững vàng: “Không có gì, chỉ đơn giản đến làm khách.”
Làm khách, muộn như vậy còn đến làm khách?
Hàn Đông kết hôn lâu như vậy, Hàn Nhạc Sơn cũng chưa từng đến nhà họ Hạ một chuyến,
Gấp gáp trước nay chưa từng có, làm anh chặn một chiếc xe lại: “Đến Thiên Hòa Uyển!”
Ở nhà họ Hạ nhận hết uất ức, Hàn Đông vẫn luôn nhẫn nhịn không dám phát tác là vì cố kỵ Hàn Nhạc Sơn.
Thời kỳ dưỡng bệnh phẫu thuật của ông còn chưa qua, mà lại ở tim.
Hàn Đông cũng không dám nói cho ông biết bất kỳ chuyện gì có thể ảnh hưởng đến tâm tình của Hàn Nhạc Sơn, luôn nói mình sống rất tốt, công việc thuận lợi, chuyện tình cảm với Hạ Mộng hòa thuận.
Hô hấp dần dần nặng nề, trên xe không nghĩ ngợi cầm điện thoại lên: “Hạ Mộng, tôi cầu xin em, phối hợp với diễn xuất của tôi. Sức khỏe của ba tôi thật sự không tốt, em không phải muốn ly hôn sao? Chờ ông ấy khỏe hơn, tôi đồng ý với em, cái gì cũng đồng ý…”
Một bên khác Hạ Mộng vừa tăng ca xong lên xe chuẩn bị trở về, nghe Hàn Đông nói như vậy liền hiểu rõ trước sau mọi chuyện.
Có chút nén giận mẹ mình không phân biệt nặng nhẹ, kinh động đến cha của người ta. Đồng thời mơ hồ sảng khoái, trong tiềm thức, cô thích biểu hiện lo lắng đến tột đỉnh này của anh.
“Bây giờ anh biết cầu xin tôi, lúc làm chuyện buồn nôn kia sao không nghĩ đến hậu quả ngày hôm nay.”
Hàn Đông bật thốt lên: “Tôi mẹ nó đến cùng là làm chuyện buồn nôn gì? Em đây xem chồng mình như là bạn trai cũ Khâu Ngọc Bình, say rượu nhận nhầm, còn mặt mũi nói tôi buồn nôn.”
Dừng một chút: “Hạ Mộng, tôi đã nói chuyện nghiêm túc với em. Ba của tôi xảy ra chuyện trong nhà em, mọi người đều đừng nghĩ sẽ sống vui vẻ.”
Hạ Mộng khó chịu với giọng điệu này của Hàn Đông, nhưng ấn tượng đối với Hàn Nhạc Sơn cũng không tệ, cũng xem như một người lớn tôn kính.
Hàn Đông là Hàn Đông, Hàn Nhạc Sơn là Hàn Nhạc Sơn.
Thực sự làm lớn chuyện lên, đừng nói là Hàn Đông, ba mình cũng có thể làm trong nhà long trời lở đất, ông ấy cùng Hàn Nhạc Sơn tình cảm keo sơn.
Có chút không kiên nhẫn: “Tôi đang trên đường, anh sẽ tới cửa sau Thiên Hòa Uyển chờ tôi, chúng ta cùng nhau trở về.”
Hàn Đông nhẹ nhàng thở ra, có Hạ Mộng nói chuyện giúp, có thể sẽ không có vấn đề gì.
“Cảm ơn, cám ơn.”
Hạ Mộng giật mình: “Trước đừng cám ơn tôi, giúp anh cũng là có điều kiện.”
“Điều kiện gì em nói đi, chỉ cần tôi có thể làm được.”
“Một người bạn của tôi nhờ tôi nghe ngóng xem ai có tiếng nói ở khu Phố cổ, tôi đề cử chú Hàn...”
Người bạn, khu Phố cổ,
Hai chữ mấu chốt này làm cho Hàn Đông lập tức nghĩ đến hạng mục Thành phố Đông Dương Thế Kỉ Khâu Ngọc Bình sắp và bên bất động sản cùng đầu tư.
Anh tuyệt đối không ngốc, Khâu Ngọc Bình còn cần Hạ Mộng nghe ngóng chuyện này sao?
Anh nghe nói hạng mục Thành phố Đông Dương Thế Kỉ này, phía ủy ban cực kỳ xem trong. Loại đầu tư cực lớn này, liên quan đến chuyện quy hoạch thành phố, trong khu Phố cổ ai đức cao vọng trọng, ai có thể nói chuyện đã sớm điều tra rõ ràng.
Chỉ sợ tìm Hạ Mộng giúp đỡ, chỉ là lý do để Khâu Ngọc Bình tiếp cận cô.
Mà quan trọng hơn là, người phụ nữ ngốc Hạ Mộng này, còn nhiệt tình đi làm theo.
Cô cho là mình đi giúp đỡ thì người yêu cũ của cô có thể thuận lợi thuyết phục dân chúng dời đi chỗ khác, nghĩ gì thế? Có nghĩ đến cảm xúc của anh chút nào không.