Tôi Không Muốn Thừa Kế Tài Sản Nghìn Tỷ

Chương 4: Tôi là ông chủ mới

Lúc này Dương Vĩ đã giận dữ rồi!

Cái thằng ngốc này, cậu còn chặn đường ông chủ mới của xe Bentley.

Đây không phải là đi tìm chết sao?!

“Trần Bình, con mẹ nó cậu còn còn ngẩn người làm gì vậy? Cút nhanh lên đi!” Dương Vĩ phẫn nộ chỉ vào Trần Bình, quát.

Trần Bình vừa dừng xe điện xong, đã gặp phải Dương Vĩ giận dữ mắng mỏ giống như hỏa lực.

“Xong đời! Trần Bình đã rước lấy phiền phức, nhìn anh Vĩ là biết sắp nổi giận rồi.”

“Vừa rồi nhận được mười cuộc điện thoại khiếu nại, cái kẻ ngốc này còn dám trở về?”

“Cái này ít nhất sẽ bị khấu trừ hai trăm ngàn, một ngày làm không công.”

Mấy người công nhân nhỏ giọng bàn tán, một vài người còn có chút hả hê nhìn anh.

Trong nhóm đó có không ít công nhân cũ từng theo chân Trần Bình làm ăn đấy.

Nhìn thấy Trần Bình luân lạc tới mức phải cùng bọn họ giao hàng bên ngoài, hiển nhiên trong lời nói cũng có chút ít ý mỉa mai.

Trần Bình cũng đã quen.

Ngay cả Đàm Khắc Hoa lúc này cũng lạnh lùng quét mắt nhìn Trần Bình, vẻ mặt không vui hỏi: “Quản lý Dương, đây là nhân viên của anh?”

Dương Vĩ vội vàng châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói: “Ông chủ, ông tới đây chưa tới mấy lần, đã quên không giới thiệu cho ông. Vị này chính là Trần Bình, là ông chủ hồi trước của công ty chúng ta, hiện tại chỉ là người giao hàng đứng chức vụ thấp nhất thôi.”

Lúc nói đến “Ông chủ hồi trước”, Dương Vĩ cố ý nhấn mạnh chữ, ngữ điệu lộ ra tràn ngập mỉa mai.

Trần Bình ơi Trần Bình, cậu cũng có hôm nay, thật đúng là báo ứng, ha ha ha!

Đàm Khắc Hoa lạnh mặt, chau mày, nói: “Kéo người không phận sự đi ra ngoài đi, nghênh đón ông chủ mới.”

Lúc này anh mới nhớ tới, hóa ra Trần Bình chính là cái người trẻ tuổi đang chán nản chuyển nhượng công ty kia.

Đáng tiếc, Đàm Khắc Hoa là người hay quên.

Người thấp kém trong xã hội giống như Trần Bình, ông ta thật sự không nhớ được.

Nói xong, Đàm Khắc Hoa đã chỉnh lại âu phục, cất bước đi, nụ cười niềm nở hướng về phía xe Bentley đi tới.

Dương Vĩ được lệnh, lập tức tự hào hếch mũi lên trời, đắc ý chỉ vào Trần Bình nói: “Trần Bình, cậu còn không mau thu dọn đồ đạc cút xéo đi?”

Trần Bình trợn mắt, liếc xéo gần như nhìn vào Dương Vĩ, nôn một câu: “Đồ ngu xuẩn.”

Câu nói ngu xuẩn này, tất cả người ở chỗ này đều nghe được, sắc mặt mỗi người đều kỳ quái.

Lúc này Dương Vĩ nổi giận, ngón tay sắp đâm vào cái mũi của Trần Bình, bực tức nói: “Má mày! Con mẹ nó cậu mắng một câu nữa thử xem!”

Trần Bình cười ha ha chế nhạo: “Vậy tôi sẽ thỏa mãn anh, đồ ngu xuẩn! Cả nhà anh đều là đồ ngu xuẩn!”

“Con mẹ mày! Trần Bình, cậu nhất định phải chết! Bây giờ cậu đã bị đã đuổi việc, hơn nữa, còn phải bồi thường tổn thất kinh tế cho công ty!

Dương Vĩ nhe răng trợn mắt la lên, tức giận trừng to hai mắt.

Trần Bình này đúng thật là quá không biết điều rồi!

Cậu ta phải hiểu, cậu ta đã không còn là ông chủ của công ty nữa rồi.

Thế mà còn dám kiêu ngạo như vậy?

Đợi tí nữa hãy xem ông đây dạy dỗ cậu như thế nào!

Đột nhiên!

Cửa xe chiếc Bentley mở ra, một ông cụ chống quải trượng bước xuống, gương mặt mang theo tức giận, nói: “Ai dám đuổi việc cậu ấy!”

Cùng lúc, ông cụ kia đi thẳng qua vẻ mặt tươi cười nghênh đón của Đàm Khắc Hoa, trong lúc ánh mắt mọi người đầy vẻ kinh ngạc, ông cụ chân bước vội vã đến trước mặt Trần Bình.

Ông ta dừng chân, xoay người, cúi đầu.

Mọi thứ tự nhiên, thái độ tràn đầy cung kính.

“Thiếu gia, tôi đã tới chậm.” Ông cụ cung kính cúi đầu nói.

Âm thanh không lớn, nhưng lại có thể nghe nghe thấy lời nói rõ ràng.

Thiếu gia?

Rất nhiều người chấn động!

Trần Bình lắc mình một cái, lập tức biến thành thiếu gia?

Cái này là tình huống gì đây?

Đàm Khắc Hoa sững sờ tại chỗ, nụ cười trên mặt dần dần cứng lại.

Dương Vĩ kinh ngạc tới mức nghệt mặt ra, anh ta cười nói: “Thưa ông, ông chính là ông chủ mới của chúng tôi phải không? Ông có thể đừng nói giỡn không, cậu Trần Bình này là công nhân thấp nhất của công ty chúng tôi, có phải ông đã nhận lầm người hay không?”

Kiều Phú Quý chỉ lạnh lùng quét mắt nhìn anh ta một cái.

Cóc ghẻ thì biết cái gì chứ?

Đàm Khắc Hoa cũng nhíu mày, ông ta chạy chậm tới, cung kính nhiệt tình nói: “Giám đốc Kiều, ông có thể đừng nói giỡn được không, hay là chúng ta vào bên trong nói chuyện đi.”

Đàm Khắc Hoa là đơn vị xí nghiệp.

Kiều Phú Quý cũng biết, ông ta là chủ tịch tập đoàn Thịnh Đỉnh!

Đó là một người một tay che trời trong thành phố An Huy!

Nhưng mà Kiều Phú Quý đứng nguyên tại chỗ, vẫn không nhúc nhích, hai con ngươi lạnh lùng đảo qua Đàm Khắc Hoa và Dương Vĩ, khuôn mặt ông ta không vui nói: “Người nào nói giỡn với hai anh? Đây chính là ông chủ mới của quý công ty!”

Điều này sao có thể?

Ông chủ mới?

Dương Vĩ không tin, Đàm Khắc Hoa cũng không tin.

“Anh Vĩ, anh mới vừa nói muốn đuổi việc tôi?” Trần Bình giống như cười mà không phải cười, mắt nhìn Dương Vĩ.

“Trần Bình! Con mẹ nó có phải cậu muốn chết hay không? Đừng gọi tôi là anh Vĩ!” Dương Vĩ nổi giận.

Anh ta ghét nhất đúng là người khác gọi anh ta bằng danh hiệu này.

“Cậu mau chóng cút ngay cho ông đây, còn có, bồi thường tổn thất kinh tế cho công ty, mười ngàn!” Vẻ mặt Dương Vĩ đầy vẻ cười giễu cợt.

Anh không thèm quan tâm, tên Trần Bình này sao có thể là ông chủ mới của công ty?

Nhìn cái bộ dạng bần hèn dơ bẩn này đi.

Ha ha.

Trần Bình vẫn như trước, nhìn chằm chằm vào Dương Vĩ.

“Chắc cậu cũng chỉ có vài đồng thôi nhỉ? Còn không mau mau lấy tiền tới đây!” Dương Vĩ cười lạnh nói.

“Đúng vậy, tôi đang nhìn vài đồng này.” Trần Bình không giận ngược lại còn cười.

“Cậu thật sự muốn chết à Trần Bình, tôi không đuổi cậu thì cũng thật có lỗi với mấy câu nói đó của cậu rồi.” Dương Vĩ tự cao không sợ, ha ha cười khẩy.

Bản thân chính là quản lý của công ty, có quyền đuổi việc công nhân cấp dưới.

” Dương Vĩ, tôi cho anh biết, anh đã bị tôi đuổi việc, anh có thể biến.” Trần Bình dựa vào xe máy điện, hai tay nhét vào trong túi quần, nhàn nhạt nói.

Dương Vĩ này, thật sự đúng là đồ ngu ngốc.

Đều tận lúc này rồi, thế mà anh ta còn nhìn không ra.

Mà lúc này, Đàm Khắc Hoa đứng ở một bên mới đột nhiên tỉnh ngộ!

Nguy rồi!

Trần Bình thật là ông chủ mới của công ty!

Nghĩ đến đây, đầu Đàm Khắc Hoa đổ đầy mồ hôi lạnh, biết vâng lời không dám nhìn tới, trong lòng càng căm giận Dương Vĩ.

“Cậu nói cái gì? Cậu đuổi việc tôi?” Dương Vĩ nở nụ cười, biểu lộ dữ tợn.

Trần Bình này không phải loại ngu xuẩn chứ, ngay cả loại lời này cũng nói đi được.

Mà lúc này, Kiều Phú Quý đứng ở cạnh Trần Bình, lạnh lùng nhìn lướt qua Dương Vĩ, giọng nói lạnh lùng nói: “Thiếu gia nhà chúng tôi nói đuổi việc anh, thì phải lập tức đuổi việc anh!”

Nét mặt Kiều Phú Quý rất kém, người này lại dám nhục mạ thiếu gia nhà mình, muốn chết à!

Cho đến lúc này, Dương Vĩ mới kịp phản ứng lần nữa, trước mặt còn có ông chủ lớn mới tới.

Nhưng mà, không đợi anh ta kịp phản ứng.

Một cái tát phẫn nộ đến từ Đàm Khắc Hoa giáng xuống gương mặt anh ta, quát: “Dương Vĩ, lập tức cút ra khỏi công ty cho tôi, anh đã bị đuổi việc!”

Cái tên Dương Vĩ này thật sự ngu ngốc!

Mình vậy mà lại đi tin tưởng loại người này, đề bạt anh ta làm quản lý của công ty.

“Ông chủ, ông có ý gì?” Dương Vĩ bụm mặt, lộ vẻ khó có thể tin được.

“Ý tôi chính là, Trần Bình là ông chủ mới của công ty chúng ta, cậu ấy nói khai trừ anh thì chính là khai trừ anh.”

Lời này vừa nói ra, toàn bộ những người đang có mặt khϊếp sợ!

Cả người Dương Vĩ run lên, anh ta hô to: “Không thể nào! Cậu đã phá sản rồi, chỉ là một tên nghèo khổ, sao lại là ông chủ mới?”

Đàm Khắc Hoa nhíu mày nói: “Cậu ấy cũng không phải đơn giản như anh nghĩ!”

Dương Vĩ vuốt tóc nhìn Trần Bình, vẻ mặt như là rau quả ỉu xìu.

Lúc này, anh ta mới đột nhiên giật mình, người mà Trần Bình đang đứng trước mặt, chính là giám đốc tập đoàn Thịnh Đỉnh!

Người giàu có tài sản trên trăm tỷ!

Nhà giàu nhất thành phố An Huy!

Trần Bình được ông ta gọi là thiếu gia, kia chẳng phải là...

“Dương Vĩ, từ giờ trở đi, anh đã bị đuổi việc, mau cút đi.”

Trần Bình đứng thẳng người, vừa mới nói xong, cả người Dương Vĩ đều choáng váng, sững sờ tại chỗ.

Vừa mới nãy không phải chửi anh rất thoải mái sao?

Còn muốn đuổi việc anh nữa mà.

Ngại quá, bây giờ tôi là ông chủ mới.

Tôi kêu anh cút, anh phải cút!

Dương Vĩ “bịch” một tiếng, quỳ xuống, ôm đùi Trần Bình nói: “Ông chủ Trần, là tôi có mắt như mù, là tôi không có tự trọng, cầu xin cậu đừng có khai trừ tôi. Hãy nghĩ đến tình đồng nghiệp ngày trước, để cho tôi được ở lại trong công ty đi, dù là đi giao hàng bên ngoài cũng được.”

Trần Bình giễu cợt cười hai tiếng: “Dương Vĩ, hiện giờ anh đang hối hận vì đã đυ.ng chạm vào tôi lắm đúng không. Nếu như trước đây, anh sẽ bỏ qua tôi ư? Gieo nhân nào gặt quả ấy!”

Một câu, khiến cho Dương Vĩ rơi xuống vực sâu.

Dứt lời, Trần Bình quay đầu nhìn đồng nghiệp công ty nói: “Tôi thừa biết rất nhiều người tại lúc tôi sa sút nhất xem thường tôi, nhưng mà không sao cả, từ hôm nay trở đi, tiền lương tất cả mọi người tăng gấp đôi!”

Giờ khắc này, đồng nghiệp vây xem đều sôi trào!

Tiền lương tăng gấp đôi đó!

“Ông chủ Trần tuyệt nhất!”

“Ông chủ Trần, tôi yêu anh quá đi mất!”

Rồi sau đó, Trần Bình nhìn một người phụ nữ xinh đẹp đằng sau đám người, nói: “Còn có, vị trí quản lý của Dương Vĩ, từ giờ cho chị Tô Tinh đảm nhiệm.”

Xoát!

Mọi người quay đầu lại nhìn người đứng phía sau trong đám người là Tô Tinh, mặc một bộ váy đồng phục màu đen, phô bày dáng người hoàn mỹ ra, chỉ đen sơ sài bao bọc lấy đôi chân thon dài thẳng tắp, bộ ngực như muốn nhảy ra, đường cong mềm mại.

Gương mặt Tô Tinh ngạc nhiên nhìn về phía Trần Bình, mãi đến lúc anh rời đi, cô còn có chút khó thở.

Nhìn qua bóng lưng đang tiến vào xe Bentley, đôi mắt đẹp Tô Tinh xuất hiện vẻ khác thường.

Tô Tinh đuổi bám chặt theo, đứng ở trước cửa sổ xe, khom người, cổ áo tròn màu suýt chút nữa bật ra, mím chặt môi nói: “Trần Bình... Không, ông chủ, anh thật sự để cho tôi làm quản lý?”

Nhìn thấy Tô Tinh, ánh mắt Trần Bình không lộ dấu vết liếc bộ ngực trắng muốt kia, anh khẽ mỉm cười nói: “Chị Tô Tinh, làm sao vậy, không tin bản thân mình ư?”

Người phụ nữ Tô Tinh này vừa biết nguyên tắc, vóc người lại đẹp, tính cách cũng tốt, trước kia thường theo làm việc với Trần Bình.

Hiện tại đề bạt cô một lần cũng không đủ.

Cái này là đặc quyền từ ông chủ.

“Tôi…Tôi sợ tôi làm không tốt.” Tô Tinh xoắn xuýt nói.

Cô cũng tuyệt đối không nghĩ tới, Trần Bình thoáng cái đã biến thành ông chủ mới của công ty.

Tuy rằng, trước kia anh đã là ông chủ, nhưng lúc đó, công ty cũng chỉ có mỗi mấy người, rất nhỏ.

Hiện tại giá trị của công ty hàng năm đều vượt qua năm trăm ngàn!

Trần Bình mua công ty chẳng phải là bỏ ra hơn mười triệu sao!

“Yên tâm đi chị Tô Tinh, từ từ sẽ được, đừng lo lắng.” Trần Bình cười nói, xem như là cho Tô Tinh một viên thuốc an thần.

Nhìn Trần Bình ngồi Bentley rời đi, Tô Tinh nhếch đôi môi đỏ mọng, trong lòng nghi hoặc: “Rốt cuộc thân phận của anh ấy là gì nhỉ, có tiền như vậy vì cái gì còn muốn giả nghèo đây?”

Trên xe Bentley.

“Thiếu gia, ngày mai có một hạng mục đầu tư, cậu cần gặp ông chủ đối phương.” Khuôn mặt Kiều Phú Quý cười lên nếp nhăn đầy mặt chen lấn cùng một chỗ.

“Không đi.”

Trần Bình trả lời vô cùng dứt khoát, những việc này dù một chút anh cũng không muốn quan tâm.

Tôi là bị ép kế thừa tài sản gia tộc đấy, đừng mơ tôi sẽ đi tham gia.

“Thiếu gia à, cậu vẫn nên trả mười triệu lại cho tôi đi.” Kiều Phú Quý thản nhiên nói.

Trần Bình khẽ giật mình, vẻ mặt ngạc nhiên, không cam lòng nói: “Đi đi đi, tôi đi được chưa.”

Nghĩ tới tôi người thừa kế giàu có, lại vì mười triệu mà khom lưng!

Thật đáng buồn đáng tiếc!

“Thiếu gia tốt, ngày mai tôi tới đón cậu.” Kiều Phú Quý cười nói.

Vừa xuống xe, Trần Bình đã nghe được một tiếng nói nghi hoặc: “Trần Bình, sao anh lại ở đây?”

Trần Bình theo bản năng quay đầu nhìn lại, lại là vẻ mặt nghi hoặc của Giang Uyển, trong tầm mắt là vẻ kinh dị đang nhìn mình.

Trần Bình trong lòng hoảng hốt, không xong, anh đã bị Giang Uyển phát hiện thân phận rồi!