Lý Thường Niên cứng người một cái chớp mắt, Lý Tâm Ngọc liền biết chính mình đã đoán đúng, Bùi Mạc thực sự vứt bỏ ước mơ tự do tha thiết, lựa chọn đứng ở bên người nàng. Trong lòng ấm áp, Lý Tâm Ngọc tận lực bình phục cuồn cuộn cảm xúc, nghiêm túc nói: “Ngài rất rõ ràng Bùi Mạc chọn con là đã vứt bỏ những gì, cũng phải biết, hắn với con chỉ có một mảnh lòng son. Điều phụ hoàng lo lắng là thân phận cùng mối thù cũng không thành vấn đề, con cùng với hắn đã cùng nhau điều tra rõ chân tướng năm đó mẫu hậu bị đâm, đợi bắt được thủ phạm thật phía sau màn, trong sạch của Bùi gia, tất cả tự nhiên có thể giải quyết dễ dàng. Đợi hắn rửa sạch oan khuất thoát ly nô tịch, dĩ nhiên là sẽ không lại hận hoàng tộc Lý thị, cho dù trở thành phò mã cũng không phải không thể…”
“Hoang đường! Bất luận chân tướng thế nào, người Bùi gia đều đã chết hết! Con muốn để trẫm tra rõ lật lại bản án, chứng minh năm đó là trẫm tin lời gièm pha ngộ sát trung lương, chuyện này không khác nào đánh vào mặt phụ hoàng!”
Lý Thường Niên tâm tình kích động, phát ra một tràng ho khan. Lý Tâm Ngọc nghe thấy, chỉ cảm thấy tim như bị đao cắt. Nàng đỏ hồng mắt, rót cho Lý Thường Niên chén trà, sốt ruột đáp: “Ngài đừng nóng giận, có lời gì từ từ nói.”
Lý Thường Niên một tay che miệng ho, một tay hồ loạn vung vẩy, đem chén trà trong tay Lý Tâm Ngọc đánh rơi, loảng xoảng một tiếng vỡ nát, nước trà bắn ra, loang lổ thành một vệt bẩn trên áo quần tinh mỹ của nàng.
“Vì Bùi gia lật lại bản án, thì chứng minh trẫm là hôn quân, Uyển Nhi là yêu hậu... Trẫm, không quan tâm hậu nhân bình luận thế nào, duy chỉ có một chuyện: Không thể khiến hoàng hậu của trẫm chịu liên lụy, phá hủy thanh danh hiền hậu!”
Lý Thường Niên ngước lên, từ trong đôi mắt vằn tia máu đầy nếp nhăn của hắn, một giọt nước mắt trượt xuống, mang theo thanh âm đυ.c ngầu khó nhọc nói: “Tâm nhi, con giúp hắn làm việc này, là muốn sử quan lấy bút làm đao, băm vàm cha mẹ con sao!”
“Con không hiểu. Đế vương cũng là người, vì sao không thể phạm lỗi? Mặc dù đã phạm sai lầm, thừa nhận sai lầm lại đáng xấu hổ như vậy sao?” Lý Tâm Ngọc nhìn vết bẩn trên la quần, một lát sau ngước mắt kiên định nói: “Lịch sử đều là do người thắng viết, không phải không có nơi hòa giải. Huống chi, nếu như lật lại bản án thành công, kẻ có tội mới chính là người chịu tội, phụ hoàng và mẫu hậu cũng chỉ là người bị hại, người trong thiên hạ sẽ hiểu rõ.”
“Tâm nhi, chuyện cho tới bây giờ, ngươi còn không biết mình đấu với kẻ nào…”
“Con hiểu rõ!”
“Không, ngươi không rõ. Triều dã loạn lạc hơn mười năm, trẫm tuy là vua của một nước, nhưng từ khi Bùi gia bị diệt, triều dã thực quyền liền chưa bao giờ nắm trong tay trẫm... Văn có thái phó thừa tướng, võ có Quách, Vi nhị gia, bắc có kẻ địch bên ngoài, trong nước có Lang Gia vương, bất luận dù là ai trong bọn họ là kẻ gian, thì một công chúa như ngươi cũng không phải là đối thủ, đến cả trẫm... Cũng không thể.”
“Ngài là thiên tử, vì sao không thể?”
“Thiên tử cũng là người, một người chỉ cần có thất tình lục dục, thì nhất định sẽ có nhược điểm.” Lý Thường Niên đóng chặt mắt, vô lực tựa ở trong hồ y, nói giọng khàn khàn: “Năm đó Uyển Nhi khuyên trẫm thu thập quân quyền, nhưng kết cục chờ đợi nàng lại là một hồi ám sát... Các ngươi đều nghĩ triều cục rất đơn giản, trẫm lại nhát gan nhu nhược như vậy, đơn giản là vì trẫm đã mất đi thê tử, không thể lại mất nữ nhi.”
Lý Tâm Ngọc cũng không biết chuyện mẫu thân chết lại có nội tình như vậy bên trong, nàng giật mình một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, lẩm bẩm nói: “Thế nhưng,nếu như tai họa ngầm đáng sợ như thế còn chưa trừ diệt, nếu như tương lai phụ hoàng không còn nữ, ngài để ta và hoàng huynh lấy cái gì đi ứng phó sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt này đây?”
Lý Thường Niên than thở: “Sống như con rối cũng tốt, dùng để bày biện cũng được, trẫm thà rằng các ngươi hồ đồ sống, cũng không nguyện các ngươi thanh tỉnh đi chịu chết.”