Tô Vàng Nạm Ngọc

Chương 50: Gài bẫy

Kiếp trước năm hai mươi tuổi, Lý Tấn cưới cháu gái nhà thái phó, là một nữ tử an tĩnh dịu dàng, hôn sự hai người không thể nói rõ có bao nhiêu ân ái, nhưng tốt xấu gì cũng sinh được một trai một gái. Sau đó thành bị phá, thê nhi ly tán, cũng không biết sau này thế nào. Lý Tâm Ngọc vạn vạn không nghĩ đến, sống lại một đời, quỹ đạo khác nhau rất lớn, thái tử ca ca vậy mà tức khắc chìm vào trong lòng Bùi tam nương tử. Dục Giới Tiên Đô, cao lầu phao quyên, vừa thấy liền lầm cả đời.

Lý Tâm Ngọc nhất thời mạch suy nghĩ hỗn loạn, không biết chuyện của ca ca cùng Liễu Phất Yên là lương duyên hay là nghiệt quả... Đương lúc rơi vào trầm tư, Liễu Phất Yên đối diện lại mở miệng, nhẹ giọng nói: “Phần tình nghĩa này của thái tử điện hạ, tội phụ tự nhiên khắc trong tâm khảm. Nhưng, công chúa có từng biết, tội phụ cũng từng có thanh mai trúc mã ngưỡng mộ trong lòng người?”

Lý Tâm Ngọc giật mình.

“Hắn từng đeo kim cung, cưỡi bạch mã, là Vũ Lâm lang cùng Bùi gia hai đời thế giao, nếu năm đó không có tai họa bất ngờ hoàng hậu bị đâm, hắn cùng với ta vốn nên là nhi nữ thành đôi vợ chồng bình thường ... Đáng tiếc, sau khi Bùi gia bị diệt, hắn cũng bị liên lụy giam vào ngục tù, cuối cùng lại tươi sống chết đói trong ngục, chưa từng cùng ta gặp mặt lần cuối.”

Bóng đêm yên tĩnh, một giọt lệ xẹt qua khóe miệng Liễu Phất Yên , lại rất nhanh bị nàng dùng tay xóa đi. Nàng nói: “Ta không thể cự tuyệt thái tử điện hạ ân cần. Nhưng thử hỏi công chúa, nếu như người rơi vào hoàn cảnh của tội phụ như vậy, nên xử lý như thế nào? Là mang ơn, hay là... Hận thấu xương?”

Lý Tâm Ngọc dần dần thu lại ý cười, thẳng tắp nhìn vào mắt Liễu Phất Yên. Suy nghĩ trong khoảnh khắc, nàng vô cùng rõ ràng nói: “Vụ án năm đó mẫu hậu bị đâm, phụ hoàng bi thống xử lý qua loa, tin lời gian nịnh gièm pha, khiến Bùi gia bị diệt, về điểm này, bản cung tuyệt đối sẽ không vì phụ hoàng mà bênh vực. Năm đó người phạm lỗi, hậu quả bây giờ đã ở ngay trước mặt: Thê tử qua đời, long thể bất an, việc ăn đan dược lâu dài đã vét sạch thân thể, không biết còn có thể sống mấy năm... Thế nhưng, hoàng huynh là vô tội, lúc xảy ra vụ án năm đó hắn vẫn chỉ là thiếu niên mười lăm tuổi.” Dừng một chút, Lý Tâm Ngọc nhắm mắt, hít sâu một hơi nói: “Ta không có quyền yêu cầu ngươi tha thứ hắn cái gì, báo thù cũng tốt, giải tội cũng được, bản cung nguyện ý phụng bồi. Chỉ là hoàng huynh là một tên ngốc si tình, tam nương tử nếu như đối hoàng huynh vô ý, vậy cũng đừng cho hắn hi vọng.”

“Công chúa không cần khẩn trương.” Liễu Phất Yên tự giễu cười, đôi mắt ửng hồng nói: “Nếu như ta thật sự muốn làm gì hắn, vậy tối nay sẽ không tới tìm ngươi.”

“Ngài là trưởng bối, cũng là người thân duy nhất của Bùi Mạc trên thế giới này, bản cung tự nhiên cũng như hắn kính trọng ngươi.”

Lý Tâm Ngọc hơi chỉnh thần sắc, nghiêm túc nói: “Tam nương tử, bốn năm trước mẫu hậu bị đâm, Lý gia cùng Bùi gia đều là người bị hại, là vật hi sinh cho kẻ chủ mưu phía sau, nếu đã là như thế, ngươi sao không tin Bùi Mạc một lần, cùng ta liên kết?”

“Nga?” Liễu Phất Yên hứng thú, cười như không cười, hỏi: “Ngươi cũng tin có người khác gϊếŧ chết hoàng hậu giá họa Bùi gia?”

“Lúc vừa bắt đầu liền hoài nghi, hiện nay đã lộ diện.” Lý Tâm Ngọc đáp: “Mặc kệ tương lai thế nào, ít nhất lúc này mục đích của chúng ta là nhất trí, đều là vì tìm ra thủ phạm thật sự phía sau bức màn, vì báo thù cho người nhà đã uổng mạng. Nếu như mục đích đã nhất trí, sao không tạm thời buông thành kiến, liên kết đối ngoại? Địch nhân của ngươi, vốn cũng không phải là hai huynh muội chúng ta.”

Liễu Phất Yên trầm mặc một hồi, chợt cười, thoáng như ba nghìn phồn hoa tẫn số nở rộ. Nàng nhìn Lý Tâm Ngọc, chậm rãi nói: “Ta vốn là đến để thăm dò ngươi, lại suýt nữa bị ngươi xúi giục... Ngươi một thân nữ tử nho nhỏ, nhưng tâm tư thật không đơn giản! Chẳng trách cháu trai kia của ta, cứ như vậy say đắm ngươi.”

Lý Tâm Ngọc cũng cười, rõ ràng là thiếu nữ vừa mới qua mười sáu tuổi, lại không thua khí phách tướng môn đích nữ chút nào. Trong mắt của nàng đọng lại bầu trời sao Trường An, mỗi nụ cười đều là đường hoàng xán lạn, đáp: “Nếu như có thể, ta làm sao lại không muốn sống đơn giản chút.”

“Cháu trai kia của ta, đối với ngươi có thể nói là dùng tình sâu nặng, ta ba lần bảy lượt triệu hắn về, hắn đều là không muốn.”

Liễu Phất Yên hơi ngước mắt, tầm mắt thâm trầm dừng lại nơi nào đó phía sau Lý Tâm Ngọc, cười nói: “Hắn hết sức chân thành đối với ngươi, không biết công chúa có hay không cũng thẳng thắn đối với hắn?”

Lý Tâm Ngọc lập tức nói: “Đó là tự nhiên. Bùi Mạc là một người thông minh, nếu như ta đối với hắn không tốt, hắn lại tội gì phải lưu lại bên cạnh ta?”

Khóe miệng Liễu Phất Yên tươi cười sâu hơn một chút: “Ngươi đối với hắn, thật sự là một điểm giấu giếm cũng chưa từng có?”

Lần này, Lý Tâm Ngọc suy tư rất lâu. Nàng thấp thỏm nghĩ: Chẳng lẽ việc chính mình trùng sinh nàng đã biết rồi sao? Không, không có khả năng. Chuyện quái lực loạn thần như vậy, sẽ không có người tin…

Suy tư không có kết quả, Lý Tâm Ngọc thăm dò đáp: “Bản cung không biết tam nương tử muốn nói đến chuyện gì?”

“Nếu công chúa nghĩ không ra, tội phụ liền nhắc nhở nhẹ, mong công chúa cho tội phụ một đáp án.”

Nói xong, Liễu Phất Yên đứng dậy, đề cao âm điệu hỏi: “Tháng tám năm ngoái, lúc A Mạc còn đang ở Bích Lạc cung nô ɭệ doanh, từng có người muốn gϊếŧ hắn... Người kia, có phải hay không là công chúa điện hạ ngài?”

Lý Tâm Ngọc thần sắc hơi biến, rất nhanh lại trấn định lại, híp mắt đáp: “Tam nương tử có ý gì?”

“Tội phụ đã dám nói thẳng hỏi công chúa, nhất định là tra được đầu mối, có đầy đủ chứng cứ nắm chặt.” Nói xong, Liễu Phất Yên nhìn về Bạch Linh đứng phía xa, thần sắc không phân rõ nói: “Công chúa giao sát lệnh cho nữ hầu vệ bên cạnh người, cũng không khó phân biệt.”

Lý Tâm Ngọc trầm ngâm không nói. Nàng cuối cùng cũng biết, vì sao đêm đó sau khi trở về từ Dục Giới Tiên Đô, Bùi Mạc lại khác thường như vậy. Nhất định là Liễu Phất Yên đã cùng hắn nói cái gì, mới làm hắn lo được lo mất. Sự thật chính xác là như vậy, một khi nói ra khỏi miệng, sợ là so với nỗi đau khoét tim lại càng tàn khốc, Lý Tâm Ngọc không biết nên giải thích như thế nào mới tốt. Liễu Phất Yên nhìn kỹ Lý Tâm Ngọc, sâu trong đôi mắt đẹp lại lạnh đi rất nhiều, hỏi: “Công chúa đã tính toán cùng tội phụ muốn hợp tác rửa oan, nhưng đến nửa điểm thẳng thắn cũng không có?”

“Không tệ.” Lý Tâm Ngọc cổ họng thắt chặt. Nàng tỉnh bơ hắng giọng một cái, trầm tĩnh đáp: “Lúc mới bắt đầu, ta đích xác từng giận chó đánh mèo, nghĩ muốn gϊếŧ hắn…”

Răng rắc ——

Phía sau truyền đến một tiếng tiếng vang nhỏ vụn, như là có người kinh hoảng, giẫm nát cành cây khô dưới đất. Lý Tâm Ngọc quay đầu lại, lập tức trừng lớn mắt, bỗng nhiên đứng dậy. Bùi Mạc cả người chìm trong bóng đêm, nắm kiếm đứng ở sau lưng nàng, yên lặng không nói một lời. Khuôn mặt của hắn giấu trong bóng mờ, nhìn không rõ, chỉ có một đôi mắt đỏ sậm, lóe ra tia tuyệt vọng hoang mang. Lý Tâm Ngọc không biết hắn đứng nơi đó bao lâu, nhưng nàng có thể khẳng định những lời vừa rồi, hắn nhất định nghe thấy được.

Hắn chính tai nghe thấy, người mình yêu nhất từng muốn gϊếŧ chết hắn.