______________________________________
Convert+ Editor: Mã Mã
Nhược Nhiên vừa tắm xong, khuôn mặt hơi chuyển thành hồng, đôi mắt kinh hoảng, giống như một con thỏ nhỏ bị giật mình, lo sợ không yên tìm chỗ nấp, chân tay luống cuống.
Đôi nước không thể che dấu nổi sự bối dối, đôi chân trần giẫm mạnh, muốn trốn đi đâu đó.
Cặp mắt Tư Đồ Hiên Nhiên sáng quắc, hắn nhìn Nhược Nhiên, tức giận trên mặt dần tan biến, nhưng đôi mắt lại hiện một tình tố khác.
Cuối cùng, Nhược Nhiên lùi vào nhà tắm, loảng xoảng loảng xoảng kéo cửa phòng, ngồi nhẹ xuống dựa vào cửa.
Đóng cửa rồi, cô mới hơi cảm thấy an tâm, kinh hoảng không thôi, Nhược Nhiên hét lớn với Tư Đồ Hiên Nhiên đang đứng ngoài cửa: "Anh vào bằng cách nào! ! !"
Ông trời ơi, cô nhớ rõ mình đã khóa cửa rồi mà, sao Tư Đồ Hiên Nhiên lại đi vào được, nhớ tới ánh mắt vừa rồi của hắn, Nhược Nhiên cảm thấy thật sợ.
Tư Đồ Hiên Nhiên cười lạnh một tiếng, kéo lý trí mình về thật nhanh, đi tới.
Đứng ở trước cửa phòng tắm, hắn lạnh lùng nói: "Trầm Nhược Nhiên, đây là nhà tôi, tôi đi đâu chẳng được!"
"Nhưng đây là phòng của mình tôi, phòng của tôi!!!" Nhược Nhiên tức giận, vừa muốn đứng lên, nhưng lại ngồi xuống ngay lập tức.
Nhược Nhiên tức giận hét lên: "Tư Đồ Hiên Nhiên, anh là tên lưu manh!!!"
"Trầm Nhược Nhiên, đi ra đây cho tôi, đừng đùa với tôi."
Cách một cái cửa, Tư Đồ Hiên Nhiên nhìn cái lưng áp vào cửa kính của Nhược Nhiên, lạnh giọng ra lệnh.
Nhưng lại có chút mềm lòng.
"Tôi không ra, bây giờ anh mới là người cần ra ngoài! Ra khỏi phòng tôi!" Nhược Nhiên không nhượng bộ chút nào, lớn tiếng nói.
"Trầm Nhược Nhiên, đi ra ngoài!!!" Giọng Tư Đồ Hiên Nhiên lạnh lên, mang theo hơi thở nguy hiểm.
"Tôi không ra đấy!!!" Nhược Nhiên hét lên.
Người đàn ông này, xông vào phòng cô, nhìn lén cô tắm, giờ không đi ra.
Lại còn quát cô, thật là... thật là đáng ghét.
"Tôi lặp lại lần nữa." Tư Đồ Hiên Nhiên nhẹ nhàng cầm cửa phòng tắm, cúi đầu, uy hϊếp.
S/P: chương 117 và 116, mỗi chương được 10 sao mình sẽ đăng tiếp 2 chương mới