Chương 300: Mẹ, buổi sáng tốt lành ~
Giọng nói của Mặc Ngâm phong trở nên thâm trầm: "Em nói thật sao?"
Lạc Tiểu Phàm mở to mắt: "Đúng vậy, chính miệng anh ta thừa nhận. Anh nói xem tại sao anh ta phải làm như vậy?"
Những lời này vừa nói khỏi miệng, nước mắt cô đã rơi xuống.
Chính là bởi vì cảm thấy khó chịu, A Trạch vậy mà lại trộm con của cô đi.
Mặc Ngâm Phong nhíu chặt mày, dường như hắn cũng không thể tiếp nhận được chuyện này.
"Chuyện này có chút kỳ lạ, em yên tâm, anh sẽ điều tra rõ ràng." Dường như hắn đang suy nghĩ vấn đề gì đó.
Hai ngày sau, lúc nào Lạc Tiểu Phàm cũng thấy không yên lòng chút nào.
Mặc Ngâm Phong nói sẽ điều tra rõ ràng, hắn muốn điều tra thế nào.
Thật lòng thì trong tâm cũng có rất nhiều nghi vấn.
Còn đứa bé kia, cô rất nhớ nó, cô muốn gặp nó.
Có đôi khi, cô cứ nhìn Đa Đa đến ngẩn người.
Mấy ngày qua cô thường xuyên nằm mơ, mơ thấy đứa bé kia đang khóc, cứ thế khóc mà không biết tại sao.
Vào một hôm, nửa đêm cô giật mình tỉnh giấc từ giấc mơ đó.Wattpad: SoAh1412_Ngôn Tình là Thiên Đường
Cô ngồi dậy, một tay nâng trán, nhìn sang bên cạnh bỗng thấy trống không.
Cô đứng dậy, thấy một bóng người cô đơn đứng ngoài sân phơi.
Lạc Tiểu Phàm đi tới, cầm một cái chăn lông mỏng, khoác lên người hắn: "Nửa đêm, anh đứng ngoài này làm gì?"
Mặc Ngâm Phong kéo cô lại, cầm chăn lông, quấn lấy cả người của cô, chiếc chăn bao trọn cơ thể của hai người lại.
"A Phong, em nhớ con của chúng ta quá." Cô ở trong l*иg ngực hắn, lẳng lặng nói.
Mặc Ngâm Phong ôm chặt cô thêm một chút: "Thu Nặc không phải Tử Tình."
Lạc Tiểu Phàm cả người cứng đờ, ngửa đầu: "Anh nói gì?"
Trong mắt Mặc Ngâm Phong đem theo một tia xám xịt: "Anh đã điều tra rồi, đó không phải con của chúng ta, thật sự là con của Đường Trạch Hàn."
Đột nhiên Lạc Tiểu Phàm vùng ra khỏi vòng tay hắn: "Không thể nào, chắc chắn là sai rồi. Anh xác nhận bằng cách nào?"
"Giám định DNA, 99,8%."
Cô thoáng thất thần, không thể nào, tuyệt đối không thể nào. Chắc chắn Đường Trạch Hàn đã động tay vào, chính miệng hắn đã thừa nhận với cô cơ mà.
Nhưng mà nếu hắn đã thừa nhận, vậy sao còn muốn che giấu?
Cô nghĩ không ra, thật sự nghĩ không ra.
Mặc Ngâm Phong kéo cô: "Vào trong thôi, bên ngoài lạnh lắm."
Cô cảm thấy có chỗ không đúng, nhất định là có chỗ không đúng.
Cô kéo cánh tay Mặc Ngâm Phong: "Nhất định là sai ở chỗ nào đó, anh vẫn chưa từng gặp qua đứa trẻ kia, giống Đa Đa như đúc, thật sự là giống nhau như đúc. Tại sao lại có thể có chuyện trùng hợp như vậy được?"
Mặc Ngâm Phong nói: "Nhưng anh cũng đã đem DNA của cả hai chúng ta so với đứa trẻ đó rồi, thật sự là không có khả năng. Cho nên không thể là Tử Tình."
Hắn cầm tay cô: "Có lẽ cũng chỉ là trùng hợp thôi. Em quên mất đứa con của chúng ta rồi sao? Là em nghĩ nhiều quá thôi."
Trùng hợp?
Trên đời này sao lại có sự trùng hợp như vậy?
Sáng sớm, Lạc Tiểu Phàm đã lái ô-tô tới biệt thự Đường gia.
Khi gặp cô, khuôn mặt Đường Trạch Hàn không hề có vẻ gì là ngạc nhiên cả, giống như đã đoán trước được là cô sẽ đến.
Đây là thư phòng của anh, rất yên tĩnh.
Lãnh Nguyệt Sanh bê hai chén nước đi vào.
Lạc Tiểu Phàm liếc nhìn cô một cái đã cảm thấy đau lòng.
Hiện tại Tử Tình gọi cô ấy là mẹ sao?
Cô chắc chắn là như thế.
Cô ấy lấy tình cảm gì để nuôi dưỡng con của người khác?
Lãnh Nguyệt Sanh bưng chén nước tới trước mặt Lạc Tiểu Phàm, cô không tiếp.
Cô ấy nói với cô: "Tiểu Phàm, thật xin lỗi..."
Nét mặt Tiểu Phàm không chút thay đổi, hai người đang đứng trước mặt đây đều lớn lên bên cô từ nhỏ.
Sao bọn họ có thể làm ra chuyện như vậy?
Lãnh Nguyệt Sanh nói: "Chuyện không phải như cô nghĩ, thật ra thì ngày đó..."
"A Sanh, em đi ra ngoài trước đi." Đường Trạch Hàn bỗng lên tiếng.
Lãnh Nguyệt Sanh phức tạp nhìn anh một cái, đặt cốc nước trong tay xuống bàn rồi rời đi, sau đó đóng cửa phòng.
Có một số việc anh tự mình nói cho Lạc Tiểu Phàm biết thì tốt hơn.
Nhưng trái tim vẫn lạnh giá là bởi đã nhiều năm nay anh vẫn cho rằng cô là người ngoài cuộc.
Mà cô cũng đã lún sâu vào đó rồi.
Nơi xa xa có một bóng người nhỏ nhắn đi tới: "Mẹ, buổi sáng tốt lành."
Thu Nặc vẫn còn đang dụi dụi đôi mắt, ngây thơ nói.
Lãnh Nguyệt Sanh ngồi xổm xuống, Thu Nặc liền hôn lên mặt cô một cái rất tự nhiên, rồi đi xuống cầu thang.
Đây là việc bắt buộc phải làm mỗi sáng của bọn họ, từ khi Thu Nặc bắt đầu hiểu chuyện, mỗi sáng sớm đều sẽ nói với cô: "Mẹ, buổi sáng tốt lành." sau đó nhất định phải hôn nhẹ cô một cái rồi mới yên tâm đi ăn sáng.
Không có ai dạy con bé, nhưng cô đều biết.
Thế nhưng hiện tại, Lãnh Nguyệt Sanh thật sự sợ hãi, cô chưa bao giờ sợ hãi như vậy.
Đúng vậy, đứa bé này không phải con ruột của cô, cho nên cô không có tư cách.
Nhưng, là cô cho nó bú sữa của mình, là cô dạy nó câu nói đầu tiên, là cô dạy con bé tập đi những bước đầu tiên trên đường, là cô nhìn nó lớn lên từng ngày từng ngày một. Con bé chính là Thu Nặc của cô.
Ánh mắt của cô cứ mờ dần, mờ dần.
Bên trong thư phòng------------
"Đường Trạch Hàn, anh đúng là đồ hèn hạ." Lạc Tiểu Phàm nhìn chằm chằm anh hồi lâu rồi nói ra một câu như vậy.
"Anh biết." Anh thản nhiên nhìn cô.
Giọng nói dịu dàng, tư thái trong nháy mắt trở lại như anh trước kia - một công tử hoàn mỹ.
"Sao anh lại nói chân tướng cho tôi biết, rồi lại không để Mặc Ngâm Phong biết mọi chuyện? Anh làm vậy là có mục đích gì?" Ngón tay của cô nắm thật chặt, cô sợ chính mình sẽ không khống chế được.
Anh nói: "Anh không muốn cho anh ta biết, chỉ nói cho một mình em biết, đó là kế hoạch của anh."
"Kế hoạch?" Cô cười: "Anh nói cho tôi biết, rốt cuộc là anh muốn làm gì?"
"Đến bên cạnh anh, anh không cần em yêu anh, chỉ cần em sống bên cạnh anh thôi." Anh lẳng lặng nói.
Thật lâu không có tiếng động.
"A Trạch, anh sao vậy? Anh biết rõ là không thể, tại sao anh còn cố chấp như vậy? Rõ ràng anh đã buông tay, tại sao bây giờ còn nói những lời như vậy?" Cô bất lực.
Chương 301: Ân đoạn nghĩa tuyệt!