Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Chương 233: Bố, bố

Lưu ý: Không copy và đưa truyện đi đâu bằng mọi hình thức.

_____________________________

Convert+ Beta: Mã Mã

Editor: Lôi

Mặc Ngâm Phong chỉ biết trơ mắt nhìn hình bóng Lạc Tiểu Phàm ngày một mờ dần sau cánh cửa, sắc mặt nhợt nhạt, ảm đạm đến ghê người.

Đột nhiên, hắn đứng lên, lao người về phía ấy, nhưng vừa mới xuống cầu thang liền ngã nhào trên nền đất.

Khiến quản gia Tiêu càng thêm sợ hãi.

Không biết thiếu gia và thiếu phu nhân đã xảy ra chuyện gì.

Bà chỉ biết là, từ cái lần thiếu phu nhân từ ngã xuống từ nơi này, đó là lần đầu tiên bệnh tim của cậu chủ phát tác. Về sau, thân thể cứ thế xấu đi, mà bây giờ, lại gặp phải tình trạng này.

Bà hốt hoảng vội vàng gọi điện thoại cho bác sĩ tư của Mặc gia.

***Ngôn Tình là Thiên Đường***

Lạc Tiểu Phàm ra ngoài, lái xe rời khỏi Mặc viên.

Đầu óc không suy nghĩ được gì, chỉ biết mình phải mau chóng rời khỏi đây.

Chẳng biết đã chạy được bao lâu, cuối cùng cô cũng dừng lại.

Gục đầu trên vô lăng, Lạc Tiểu Phàm cảm thấy đầu nhức buốt.

Không gian bên ngoài xe thật vắng lặng, có thể nghe được cả tiếng gió đêm thổi mạnh trên các nhánh cây.

Cảm giác tủi thân cuồn cuộn từ đáy lòng xộc lên.

Trái tim co rút đau đớn, vậy mà Mặc Ngâm Phong không đuổi theo.

Đến bây giờ Tử Sương vẫn không ngừng gào khóc, cô vội lau khô nước mắt, ôm lấy Tử Sương.

Nhưng bất kể cô dỗ dành thế nào, con bé vẫn cứ khóc. Xung quanh quá mức tĩnh mịch, chỉ có tiếng khóc mãi không dứt của đứa trẻ, xem ra có chút quỷ dị.

Lạc Tiểu Phàm không biết phải làm sao, bèn bước xuống xe.

Hóa ra, đây là con đường nội thành dành riêng cho người đi bộ. Hai bên có đường bóng cây ngô đồng sừng sững giống Pháp, lá cây vẫn chưa mọc, từng cành đan xen vào nhau, đung đưa trong gió.

Lạc Tiểu Phàm ôm Tử Sương đi tới đi lui.

Nhìn thấy con bé khóc, cô cũng rơi nước mắt: "Tử Sương, bố của con không quan tâm chúng ta nữa rồi, làm sao bây giờ?"

Cô lẩm bẩm: "Nếu bố thật sự không quan tâm chúng ta, thì làm sao đây?"

Tử Sương bỗng nhiên ngừng khóc, lúng liếng đôi mắt to ngập nước, bé tựa hồ vô thức mấp máy môi: "Bố, bố."

Thanh âm non nớt phát ra từ miệng Tử Sương, Lạc Tiểu Phàm hơi ngỡ ngàng, thậm chí quên cả việc mình đang khóc.

Tuy rằng giọng nói của bé còn mơ hồ không rõ, nhưng cô lại nghe rõ ràng rành mạch. Tử Sương kêu bố, con bé biết nói rồi!

Có lẽ bản năng làm mẹ trỗi dậy, cô cảm thấy vừa kinh ngạc lại vừa vui sướиɠ.

Như phản xạ có điều kiện, Lạc Tiểu Phàm quay đầu lại, vui mừng nói: "A Phong, Tử Sương kêu..."

Bỗng nhận ra...

Bây giờ cô không phải ở nhà, mà Mặc Ngâm Phong cũng không có bên cạnh.

Nụ cười tươi rói cứ thế cứng ngắc lại.

Nỗi buồn bao phủ toàn bộ niềm vui sướиɠ.

Tử Sương dường như mệt lả vì khóc, thiêm thϊếp trong ngực cô.

Lạc Tiểu Phàm khẽ hôn lên gò má bầu bĩnh của bé, nhẹ nhàng nỉ non: "A Phong, Tử Sương kêu bố bố, anh có nghe thấy không?"

Nước mắt lại chảy xuống từ khóe mi, thanh âm của cô tràn ngập ủy khuất hệt như một đứa trẻ bị trách phạt oan ức: "Nhưng anh lại không cần con bé."

Lạc Tiểu Phàm bế Tử Sương vào trong xe, cởϊ áσ khoác đắp cẩn thận cho bé.

Rồi nhìn xung quanh, yên tĩnh vô cùng. Nhất thời cô không biết đi nơi nào.

Cô lau khô nước mắt.

Cho xe chạy thẳng về Niếp gia.

Lúc cô đến đã là ba giờ sáng, là quản gia ra mở cửa.

Mấy ngày nay ông Niếp không có ở nhà. Lạc Tiểu Phàm nghe nói ông đến Đài Loan thăm một người bạn, từng là chiến hữu với ông năm xưa.

Cho nên Lạc Tiểu Phàm mới đến đây.

Cuối cùng cũng sắp xếp ổn thỏa cho Tử Sương, cô bỗng thấy toàn thân mỏi nhừ.

Không muốn suy nghĩ thêm gì nữa, hôm nay trải qua quá nhiều chuyện rồi, mọi thứ dồn ép hết vào đầu khiến cô vô cùng đau đớn.

Quá mệt mỏi, cô không đi tắm, cứ thế mang tâm trạng nặng trĩu mà thϊếp đi.

..Ngôn Tình là Thiên Đường...

Tại khu biệt thự Mặc viên, Mặc Ngâm Phong đang nằm ngủ trên chiếc giường lớn, trên tay là ống truyền dịch cắm thẳng vào huyết quản.

Người đàn ông mơ hồ ngủ không an giấc, đầu mày nhíu chặt, chốc chốc lại kêu lên "Tiểu Phàm".

Quản gia Tiêu đau lòng khi trông thấy tình trạng của hắn.

Bác sĩ dặn dò: "Vẫn nên thông báo cho bà Lan đi, bệnh tình cậu chủ đã chuyển biến xấu, tim bắt đầu có dấu hiệu suy kiệt. Cậu ấy từ trước đến nay không chịu trị liệu tốt, tiếp tục như vậy, e sẽ gặp nguy hiểm."

Quản gia Tiêu gật đầu. Phu nhân nên về thôi.

Bất kể như thế nào, bà cũng là mẹ của cậu ấy.

***Ngôn Tình là Thiên Đường****

Lúc Lạc Tiểu Phàm tỉnh lại, mê man nói một câu: "A Phong, đau đầu quá."

Nhưng không một ai đáp lại cô, Lạc Tiểu Phàm khẽ mở mắt.

Bỗng nhiên sực nhớ, hiện tại cô đang ở Niếp gia, mà không phải là Mặc viên.

Trước giờ cô có tật đau nửa đầu, cảm giác đau như búa bổ.

Mỗi khi cô nói như vậy với Mặc Ngâm Phong, cho dù hắn đang làm gì cũng đều bỏ xuống, đi tới, nhẹ nhàng day day huyệt thái dương cho cô.

Mà bây giờ...

Cô ngồi dậy, chợt phát hiện mình mặc nguyên quần áo đi ngủ, cũng không hề đắp chăn.

Cô lắc lắc cái đầu đang nhức buốt, tiến về phía phòng tắm, trên người vẫn còn phảng phất mùi thịt nướng của ngày hôm qua.

Cô buồn buồn.

Giờ này... chắc A Trạch đã lên máy bay đi Melbourne rồi.

Hi vọng với anh - đây sẽ là một sự khởi đầu tốt đẹp, hi vọng anh sẽ vứt bỏ hết mọi muộn phiền, hi vọng về sau anh sẽ được hạnh phúc.

Cả một buổi sáng bận rộn, Lạc Tiểu Phàm đi thẳng đến Angel tuy rằng vẫn chưa ăn sáng.

Mới vừa vào công ty đã nghe thấy rất nhiều người bàn tán xôn xao.

Họ đang xì xào rằng chủ tịch mới từ Pháp quay về.

Lần này không phải quay về để khảo sát nữa, mà là về để triển khai thiết kế cho buổi triển lãm sắp tới tại Milan.

Nhiều năm qua, thân phận vị chủ tịch Angel mãi luôn là một bí mật, mà bây giờ lại vì một cuộc triển lãm, cuối cùng cũng hiện "chân thân". Thế nên có thể khẳng định rằng, lần triển lãm này nhất định không phải là triển lãm bình thường.

Có một tin đồn đang lan truyền rộng rãi, thương hiệu trang sức nổi tiếng nhất thế giới – Lovastatin Sri Lanka sẽ không ngần ngại rót số tiền khổng lồ lên đến mười sáu triệu đô la nhằm đầu tư cho tác phẩm xuất sắc nhất trong buổi triển lãm năm nay.

U|