Ta Là Người Ở Rể

Chương 1: Một Tin Tức Tốt (1)

“Nhạc Phong, đổ nước rửa chân cho chúng tôi.”

Trên sô pha có ba người phụ nữ đang ngồi, vừa mới ngâm chân xong. Từ xa nhìn lại, ba mỹ nữ vô cùng quyến rũ, mỗi người một vẻ. Ba người phụ nữ kia chính là vợ Nhạc Phong và hai người bạn của cô.

Nghe thấy vợ mình sai bảo, Nhạc Phong khom lưng đổ ba bồn nước rửa chân đi, không dám oán giận, đơn giản là vì anh ở rể. Kết hôn ba năm, anh

trong nhà không có một chút địa vị. Dù là chút việc nhỏ cũng bị vợ và mẹ vợ mắng cho một trận. Trong nhà, địa vị của Nhạc Phong còn không bằng một con chó.

Kết hôn với Liễu Huyên ba năm, chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, không phải vợ chồng thật. Đến tay cô, anh cũng chưa chạm qua! Mỗi khi ngủ, Nhạc Phong đều ngủ trên sàn, chỉ vì trong lòng Liễu Huyên luôn xem thường anh.

Giặt quần áo nấu cơm quét dọn nhà đều do Nhạc Phong làm. Có một lần nấu cơm lỡ đánh vỡ một cái chén, kết quả bị vợ mắng nửa giờ.

Có một buổi tối, Nhạc Phong dậy đi vệ sinh đã đánh thức Liễu Huyên. Liễu Huyên trực tiếp tát lên mặt anh một cái.

Đó lần đầu tiên Nhạc Phong bị đánh, từ nhỏ đến lớn, đến cha mẹ cũng không nỡ đánh mình! Mặc dù Nhạc Phong vô cùng giận dữ nhưng cũng không dám nói gì, lúc ấy chỉ biết không ngừng xin lỗi. Đêm hôm đó, anh bị phạt quỳ suốt đêm.

Ba năm, suốt ba năm, Nhạc Phong đã quen với cuộc sống này. Ai kêu bản thân lại đi ở rể chứ? Đau khổ nhất chính là, ba năm sớm chiều ở chung, anh lại thích Liễu Huyên lúc nào không hay. Mặc dù Liễu Huyên xem thường anh, hay mắng anh vô dụng!

Nhạc Phong vốn là cậu hai của Nhạc thị. Nhạc thị được xưng là gia tộc lớn số một Giang Nam. Ba năm trước, Nhạc Phong dùng 800 vạn tiền mặt mua 8% cổ phần của công ty dầu mỏ Đông Nam.

Lúc ấy mấy trăm người ở Nhạc gia chỉ trích Nhạc Phong tới tấp, có người nói anh điên rồi, có người nói anh không có ý tốt, muốn làm giảm tài chính của gia tộc.

Tất cả mọi người đều nhất trí đồng ý, đuổi Nhạc Phong khỏi gia tộc, không chỉ thế, ngay cả cha mẹ anh cũng bị đuổi, xoá tên khỏi gia phả!

Ba năm này, Nhạc Phong đã cảm nhận được rõ tình người ấm lạnh. Anh em, bạn bè trước kia đều tìm mọi cách rời xa anh. Vì cuộc sống, anh chỉ có thể lựa chọn đi ở rể! Chuyện này, trước giờ anh chưa từng nói đến, ngay cả Liễu Huyên cũng không biết.

“Chị Huyên, chồng chị được dạy dỗ không tồi nha.” Triệu Lộ nói.

Liễu Huyên lạnh lùng cười nói: “Em nói Nhạc Phong ư? Chị thấy anh ta là buồn nôn. Người khác đều gả vào nhà giàu, chị thì ngược lại, gả cho một tên phế vật. Nhìn cả người anh ta toàn mùi nghèo kiết xác, vừa thấy là biết từ nông thôn đến. Ngày mai chúng ta đến nhà họ Liễu họp thường niên, dẫn anh ta theo, chị rất mất mặt.”

Triệu Lộ nhịn không được liếc nhìn Nhạc Phong, chính xác, mặc đồ vỉa hè, nhìn là biết nhà quê. Triệu Lộ cười một tiếng: “Chị Huyên, chúng ta không nói về anh ta nữa. Nói chuyện chính đi, nghe nói gần đây công ty chị xuất hiện vài vấn đề?”

Liễu Huyên gật đầu: “Tháng trước bọn chị kinh doanh quần áo, lỗ mấy trăm vạn. Hiện tại tài chính công ty bị thiếu hụt, cần gấp 500 vạn. Trong vòng một tuần, cần phải tìm được nhà đầu tư, chi viện công ty."

Triệu Lộ thở dài một hơi: “Chị Huyên, trong vòng một tuần, ai sẽ lấy 500 vạn chi viện cho chị đây.”

Liễu Huyên cũng không nói gì, lúc này cô phát hiện Nhạc Phong đã đổ nước rửa chân, đang ở một bên nghe lén. Liễu Huyên trừng mắt nhìn anh, lạnh lùng nói: “Nhạc Phong, ai cho anh đứng ở đây? Cút đi giặt sạch quần áo cho tôi."

“Còn quần jean ở trong vali của tôi nữa, cũng giặt sạch cho tôi đi.” Triệu Lộ cũng mở miệng nói.

Nhạc Phong đâu dám oán giận, cầm quần áo cho vào máy giặt. Tiện thể cũng giặt quần áo của mình, mai là ngày họp lớp cấp ba, để quần áo của mình sạch một chút. Đang nghĩ tới đây, bỗng nhiên tiếng điện thoại di động vang lên. Mở ra liền thấy một tin nhắn. Dãy số của đối phương có sáu số tám ở đuôi. Nhìn thấy dãy số này, Nhạc Phong nhíu mày, đây không phải là số của Nhạc thì sao?

Nhạc Phong tò mò mở tin nhắn ra, kết quả vừa nhìn lập tức sửng sốt!

Cậu hai, cầu xin cậu giúp nhà họ Nhạc đi. Nhà họ Nhạc cần gấp một khoản tiền lớn, mong cậu giúp đỡ!"

Không thể hiểu được! Nhạc Phong nhíu chặt mày, ba năm trước, gia tộc đuổi anh đi. Hiện tại bản thân chỉ có hai bàn tay trắng, trong túi chỉ có hai mười đồng, gia tộc yêu cầu chi viện tài chính, tìm anh có ích lợi gì?

Vừa nghĩ tới đây, di động lại tích tích một tiếng nữa, lại là một tin nhắn.

Cậu hai, tôi cầu xin cậu giúp gia tộc đi, cổ phần dầu mỏ cậu mua ba năm trước bây giờ đã tăng giá gấp mấy lần, tôi cầu xin cậu. Không có cậu chi viện, gia tộc sẽ bị phá sản...”

Cái gì?! Vớ vẩn!