Chương 45:
Ra khỏi Cố gia, ông ngoại thán ngay câu "Hậu sinh khả úy ", Trịnh Lẫm Tự ôm Văn Hoán Hoán dừng lại, cười nói với ông ngoại: "Cảm ơn ngài đã nguyện ý bớt thời giờ đến một chuyến."
"Ha ha, không có việc gì, dù sao ta cũng có chút muốn gặp lại lão bằng hữu, người đã già, thì hay nhớ tới chuyện cũ," ông ngoại nhìn cửa chính của Cố gia, "Chuyện của mấy người trẻ tuổi các con mặc dù ta không hiểu, nhưng cho tới bây giờ đều là đứng ở bên phía các con, hôm nay quan hệ của Cố gia cùng Trịnh gia cũng có thể hòa hoãn đi một chút, vậy ta cũng vui mừng khi thấy sự thành công, mặc dù lão bà tử chưa nói, nhưng ta nhìn ra bà ta thật sự thích các ngươi, bà ấy à, chính là nói năng chua ngoa đậu hủ tâm (khẩu xà tâm phật)."
"Con hiểu."
Tiễn ông ngoại lên xe, Trịnh Lẫm Tự thì cùng Văn Hoán Hoán ngồi xuống một chiếc ghế.
"Mệt mỏi sao?"
Trịnh Lẫm Tự ôn nhu đỡ đầu Văn Hoán Hoán, làm cho cô dựa vào trên vai mình, tiếp xúc đến vải vóc mềm mại thoải mái, Văn Hoán Hoán than thở một tiếng nhắm mắt lại, cảm thấy mới có một chuyến như vậy, dè dặt, nói cái gì làm cái gì đều phải châm chước từng bước, cho dù có anh ở bên người cũng mệt mỏi như vậy, còn anh thì sao đây? Từ nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, cô không biết rốt cuộc là bao nhiêu lần ứng đối loại trường hợp này mới có thể nuôi dưỡng được anh thành gặp biến không sợ hãi như ngày hôm nay, tay trái nâng lên phủ trên bàn tay to của anh, nh tựa hồ cũng hiểu, cầm ngược lại bàn tay nàng, lấy ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve.
"Có phải em rất vô dụng hay không? Vốn muốn đứng ở bên cạnh anh, nhưng đến thời điểm mấu chốt lại cái gì cũng làm không được." Cô hiếm khi tự giễu, từ nhỏ đến lớn, Văn Hoán Hoán đều tràn đầy ngạo khí, kể cả lần một mình đi Russia, cô đều có đủ tự tin để toàn thân mà lui, nhưng mà hôm nay, nhìn anh nói cười ríu rít, không nói gì mà vẫn phát ra khí tràng ổn định toàn cục, so sánh với nhau, cô cảm thấy mình thật dư thừa.
Trịnh Lẫm Tự chưa bao giờ thất thủ, mà anh sở dĩ để cô tham dự chuyện này, chẳng qua là vì để cho cô bớt đi một phân lo lắng mà thôi.
Nghe được sự đùa cợt trong giọng nói của cô, Trịnh Lẫm Tự cau mày lại, nhưng rất nhanh lại dãn ra, anh ôm lấy cô, hơi thở khiến cho người khác an tâm ở trên đỉnh đầu của cô, cô hơi mệt mỏi mở mắt ra, tháy anh cầm tay của mình: "Không có ai sinh ra mà đã biết những thứ này, anh cũng vậy thôi, nhưng sự dũng cảm của em lại làm cho anh thấy kiêu ngạo, vẻ mặt của Cố lão phu nhân hôm nay khiến cho anh thấy rất sung sướиɠ, lúc ấy anh nghĩ - - xem đi, đây chính là nữ nhân mà Trịnh Lẫm Tự ta lựa chọn, dũng cảm, kiên cường, co ấy xứng đáng đứng ở bên cạnh ta, trên thế giới chỉ duy nhất mình cô ấy có tư cách này." Trịnh Lẫm Tự khẽ câu dẫn khóe môi, trong ánh mắt có chút sương mù, Văn Hoán Hoán nghiêng đầu, không tự chủ được dùng bàn tay trống xoa lên, cho đến khi chạm vào môi của anh, anh bắt lấy đặt tại trên cằm mình, cúi đầu xuống hôn cô, "Nhưng mà anh lại muốn, em không cần kiên cường như vậy, chỉ cần anh còn không chưa biến mất, em có thể làm một công chúa tùy hứng làm bậy, tựa như - - em xem nhé, anh đã đứng ở phía trước che gió che mưa cho em, em còn cần che ô làm cái gì?"
Văn Hoán Hoán bị anh chọc cười, cười xong vừa thấy tức bụng, vừa thấy có vị ngọt.
Anh luôn có thể an ủi mình vừa đúng như vậy. Biết rõ nếu như anh nói "Không có vấn đề gì" mình chỉ có thể càng khó chịu thêm, cho nên mới cười nói cô là niềm kiêu ngạo của anh; không muốn khiến cho cô bởi vì những chuyện kia mà phí sức hao tổn tinh thần, cho nên nói cô là công chúa của anh.
"Vậy sa anh không cung phụng em luôn đi!" Văn Hoán Hoán cười nói.
"Được chứ, " Trịnh Lẫm Tự hiếm khi nổi hứng thú cúi đầu xuống cắn lỗ tai của cô, thanh âm ám ách, "Ở trên giường..."
Lời nói còn dư lại anh hạ thấp âm lượng, Văn Hoán Hoán che kín lỗ tai nghiêng đầu sang chỗ khác trừng anh, căn bản không hiểu anh vì cái gì có thể một bộ chính nhân quân tử lại nói ra những lời đáng xấu hổ như vậy, lập tức mắng chửi một tiếng "Lưu manh ", sau đó ngập trong nụ cười mãi cho đến khi về nhà...
Hôm nay Văn Hoán Hoán từ lúc ra cửa đã bắt đầu cảm thấy không thoải mái, cả người hỗn loạn không có sức sống, còn tưởng rằng chỉ có chút cảm mạo, về đến nhà mới phát hiện so với lúc ra cửa càng nặng hơn, cả người nặng nề, bụng có cảm giác khó chịu.
Không muốn ăn cơm, Văn Hoán Hoán lên lầu ngủ, Trịnh Lẫm Tự nhìn đống bát đũa không hề động qua, khẽ nhăn mày lại, suy tư một lát thấy hình như trong khoảng thời gian này cô có điểm gì là lạ, cho nên phái người nấu một chút thức ăn nhẹ mà Văn Hoán Hoán thích ăn bưng đưa lên lầu.
Mở cửa, gian phòng ấm áp, cô ngủ ở trên giường lớn, một bên theo thói quen lưu lại chỗ cho anh.
Đáy lòng ấm áp, Trịnh Lẫm Tự đứng ở cửa dừng trong chốc lát rồi mới đi vào đem thức ăn để ở trên tủ đầu giường ở một bên, đẩy nhẹ tóc trên mặt cô ra, giọng nói yêu chiều: "Tiểu cây ớt, rời giường ăn cơm?"
"... Không ăn..." Thanh âm của cô buồn buồn từ trong chăn truyền đến.
"Ăn một chút, rồi gọi bác sĩ đến, sao ngã bệnh mà không nói?" Anh kéo chăn của cô ra, cô lại ôm trở về, dây dưa qua lại khiến cô bực mình, dứt khoát đẩy chăn ra trừng mắt phát giận: "Đã nói không ăn làm sao anh còn chán ghét như vậy a! Còn nói muốn sủng ái em! Anh gạt người!"
Có lẽ là bộ dạng phát giận của cô thực sự quá đáng yêu, Trịnh Lẫm Tự cười cười, bị cô trừng mắt đành nín nhịn, rồi nghiêm trang nói: "Vậy vừa rồi là ai nói muốn đứng ở bên cạnh anh ? Ngay cả cơm cũng không ăn tại sao có thể có khí lực đứng ở bên cạnh anh?"
Không nghĩ tới lời nói rồi bị anh chẹn họng trở lại, Văn Hoán Hoán lập tức ỉu xìu, mặc dù không có khẩu vị gì, nhưng cũng biết không ăn cơm là không được, liền uể oải đứng lên, Trịnh Lẫm Tự thấy cô rốt cục cũng thỏa hiệp, đáy lòng thả lỏng một chút, liền cầm lấy cơm đút cho cô.
Nhưng khi miếng thịt kho tàu mà Văn Hoán Hoán thích nhất đến trước mặt cô, cô đột nhiên cảm thấy trong bụng trào lên nước chua, lập tức che miệng lại, lảo đảo đẩy Trịnh Lẫm Tự ra chạy tới toilet.
"Làm sao vậy?" Anh lấy làm kinh hãi, lập tức để bát đũa xuống chạy tới cửa phòng vệ sinh, thấy cô khó chịu gụ ở trên bồn rửa tay nôn khan, đáy lòng ngẩn ra, lập tức có một loại dự cảm như sắp trào ra, anh vội chạy tới giúp cô vỗ lưng, rồi dùng khăn lông lau miệng giúp cô.
"Em cũng không biết... Gần đây cứ cảm giác hỗn loạn, không thích hợp..."
nhìn ánh mắt của Trịnh Lẫm Tự, ánh mắt của anh quá mức nóng bỏng, như sắp thiêu rụi cô, Văn Hoán Hoán lập tức ngẩn ngơ, nhìn bụng của mình.
Đáy lòng Trịnh Lẫm Tự cuồng loạn, chỉ có anh mới biết mình không bình tĩnh cỡ nào, nhớ tới mấy tháng trước lần cô bởi vì mình mà bị ủy khuất, sau đó buồn vui luân chuyển không ngừng, lập tức cảm thấy đáy lòng căng thẳng, vội vàng ôm cô bế lên, ngay cả hơi thở đều mang theo dè dặt.
Văn Hoán Hoán tựa hồ cũng bị hù dọa, cô ôm cổ Trịnh Lẫm Tự, tùy ý để anh ôm mình tới trên giường, nhưng anh lại không hoàn toàn đem cô buông ra, để cho cô ngồi ở trên đùi mình, Trịnh Lẫm Tự dùng một cái tay nhốt chặt cô, một cái tay khác thì gọi điện thoại: "Làm cho bác sĩ lập tức đến đây!"
Cúp điện thoại, Văn Hoán Hoán vuốt bụng của mình nhăn mày lại, mới nhận ra Trịnh Lẫm Tự không nói tiếng nào.
Văn Hoán Hoán nghiêng đầu nhìn anh, anh tựa hồ rất khϊếp sợ, chỉ có cặp mắt vô cùng sáng ngời kia chiêu cáo nội tâm của anh không bình tĩnh, nhớ tới trước mỗi lần anh đều có dùng biện pháp phòng tránh, ngoại trừ kỳ an toàn, mỗi tội kỳ an toàn của cô cũng không biết có đúng hay không, lập tức thấy chột dạ: "Uy..."
"Đừng sợ..." Anh ôm cổ của cô áp vào ngực mình, chỗ đó tràn đầy ngạc nhiên mừng rỡ, cộng thêm luống cuống... Anh vội vã hồi tưởng trước đây có phải đã làm một vài động tác kịch liệt, lập tức ngơ ngẩn, hồi tưởng lại mỗi tối dạo gần đây hình như có chút không khắc chế, hơn nữa lực đạo... thân thể lập tức cứng đờ.
Văn Hoán Hoán đương nhiên không biết anh nghĩ cái gì, thấy anh cứng đờ, liền cho rằng anh là không chuẩn bị còn trẻ như vậy đã để cho cô mang thai, nhưng đó là con của cô, cho nên anh sẽ phải vui vẻ, nhưng mà không nhất định có thể tiếp nhận nhanh như vậy.
"Em có thể đã mang thai."
Thanh âm của cô nghe rầu rĩ.
Văn Hoán Hoán bị nâng cằm lên.
Trịnh Lẫm Tự bày ra vẻ mặt nghiêm túc, cùng với ánh mắt khẽ mỉm cười, làm cho Văn Hoán Hoán thấy ngẩn ra : "Anh biết, anh sẽ chịu trách nhiệm."
"Anh thích trẻ con?"
"Ừ."
"Vậy vì sao anh..."
"Anh chỉ là đang tự trách, tại sao mình không thể nhạy cảm một chút, nếu như em thật sự có con... Vậy anh sẽ cẩn thận hơn, hơn nữa kỳ thật anh cũng không có ý định để em mang thai sớm như vậy, em còn quá nhỏ... Nhưng mà, nói thật, trong đầu của anh hiện tại rất loạn, nhưng anh cũng rất cao hứng... Cám ơn em..."
Văn Hoán Hoán tựa ở trong ngực anh, rốt cục cũng hiểu gần đây vì sao mình lại buồn vui lẫn lộn.
Chỉ chốc lát sau người làm liền dẫn bác sĩ gia đình vội vã tới, bác sĩ chào hỏi Trịnh Lẫm Tự xong, sau đó lập tức đến chẩn đoán bệnh cho Văn Hoán Hoán.
Trịnh Lẫm Tự thu hồi vẻ mặt vừa rồi, nói với bác sĩ: "Cô ấy gần đây thường xuyên mệt mỏi, hơn nữa vừa rồi ngửi thấy mùi thịt còn nôn ra."
Hiểu Trịnh Lẫm Tự đang ám hiệu cho mình, bác sĩ gật đầu, càng thêm cẩn thận, hơn nữa còn chẩn mạch cho Văn Hoán Hoán.
Văn Hoán Hoán nhìn chằm chằm bàn tay của bác sĩ đặt ở trên mạch đập của mình, hồi lâu sau, bác sĩ có chút lúng túng rút tay về, nhìn nhìn Trịnh Lẫm Tự.
Không cần hắn trả lời, Trịnh Lẫm Tự đã biết kết quả, Văn Hoán Hoán không hiểu bác sĩ vì sao không nói lời nào, nhưng khi chứng kiến đáy mắt Trịnh Lẫm Tự chợt lóe lên thất vọng thì cũng hiểu, nhưng lại có chút không thể tiếp nhận.
Tựa hồ từ lúc vừa rồi trước khi bác sĩ đến, cô đã nhận định trong bụng của mình có một đứa bes của cô và anh, nhưng nay lại thành công dã tràng, cô nhìn qua bụng của mình, quật cường mím môi.
Trịnh Lẫm Tự trấn an vỗ vỗ vai của cô, ôm cô vào trong ngực mình, mặc dù đáy lòng cũng có chút buồn bực, nhưng vẫn muốn hỏi rõ ràng trạng huống thân thể của cô.
Bác sĩ chuyên nghiệp trả lời: "Hiện tại rất nhiều người ăn uống không quy luật, ba bữa cơm không ổn định hoặc là nội tâm quá mong đợi, nghĩ đến nhiều đều rất dễ dàng làm cho cô gái trẻ tuổi như phu nhân mắc chứng giả mang thai, sở dĩ sẽ nôn mửa cũng là bởi vì nguyên nhân phối hợp ẩm thực không cân đối cùng nghỉ ngơi không tốt, về phần thân thể thường xuyên meetj mỏi, tôi nghĩ đại khái là do mùa, mùa phấn hoa bay tán loạn vốn dễ dàng hay bị ngủ gật, sức đề kháng của nữ giới không thể so với nam nhân, chỉ cần bồi bổ là tốt rồi, nếu như Trịnh tiên sinh vẫn lo lắng có thể dẫn phu nhân đi làm xét nghiệm."
Trịnh Lẫm Tự gật đầu bày tỏ đã biết, lại hỏi thêm hắn thực đpn và thuốc bổ điều dưỡng thân thể như thế nào, lập tức phân phó người làm nhớ kỹ đưa đến phòng bếp, rồi cho người tiễn bác sĩ đi.
Trịnh Lẫm Tự buồn cười nhìn nữ nhân có chút xấu hổ giận dữ, lại hơn nữa là thất vọng trong ngực.
...
Mia: Tranh thủ chăm được ngày nào hay ngày đấy ^^!