Nếu Yêu Phải Cưng Chiều

Chương 39

Chương 39

Dứt lời, cô được anh ôm lấy trấn an, vẻ mặt anh tràn đầyvui vẻ: "Được, anh không đυ.ng vào em... Nhưng mà cũng khó nói trước em sẽ lao vào anh..." Thấy cô thật sự nghiến răng nghiến lợi nhìn mình lom lom, Trịnh Lẫm Tự nhìn khuôn mặt có chút tiều tụy của cô vẫn là thấy đau lòng, hôn lên cái mũi nhỏ của cô, "Em ăn xong bữa sáng rồi nghỉ ngơi, hôm nay không đến chỗ Từ Nhan Tịch, có được không?"

Hôm qua anh bởi vì cô mà bỏ lại một đám cổ đông, hôm nay cố ý dậy sớm dự định trở về tổng bộ đem sự vụ còn dư lại đều xử lý xong, ai biết Văn Hoán Hoán thấy anh bắt đầu mặc quần áo, đáy lòng chẳng biết tại sao lại có cảm giác vắng vẻ trống trải, rõ ràng tối hôm qua anh còn nhiệt tình ôm mình trái một câu bảo bối phải một câu cục cưng như vậy, mà sáng sớm đã bỏ lại mình rời đi, rõ ràng cảm thấy không nên nghĩ như vậy, nhưng cảm xúc ủy khuất lại có nhịn cũng không nhịn được.

Văn Hoán Hoán chán ghét bản thân không kiên cường như vậy, như là không ở gần Trịnh Lẫm Tự, thì cô không có chỗ nào để dựa vào, sau đó té ngã trên đất.

Cô hít mũi một cái chui trở về ổ chăn, đem chăn mền phủ ở trên đầu, không nói một câu. Trịnh Lẫm Tự mặc áo sơ mi trắng cùng quần dài, thắt cà vạt lên đi tới cửa, suy nghĩ một chút cảm thấy không thích hợp, liền nhíu mày quay đầu lại: "Hoán hoán?"

"Anh đi trước đi, lát em sẽ tự xuống ăn sau."

Trong chăn, thanh âm của cô truyền tới.

Văn Hoán Hoán cố nén xúc động làm cho anh lưu lại, gắt gao cắn chặt răng, nước mắt ở trong chăn chảy ướt hết gối đầu.

Bên ngoài thanh âm gì cũng không có, trong nháy mắt, cô thế mà lại cảm thấy... Tịch mịch?

Vừa định muốn vén chăn mền lên, một bàn tay đã đoạt trước một bước, ánh mặt trời một lần nữa tràn đầy ôm ấp, cô còn chưa kịp lau vẻ mặt đầy lệ, một thân ảnh màu đen đã ngăn cản ánh mặt trời, cô chỉ có thể sững sờ tại trong một mảnh ánh trăng mờ, vô cùng rõ ràng nhìn xem nam nhân cau mày nhìn xem mình.

Trịnh Lẫm Tự cũng không biết đây là làm sao, thanh âm của cô rõ ràng nghe rất bình thường, nhưng bàn tay đang đeo caravat vẫn chậm lại, cuối cùng đi đến bên giường, lôi chăn ra, không thể ngờ được lại gặp được một màn làm cho mình đau lòng như thế.

"Chuyện gì xảy ra?" Giọng nói của anh căng thẳng, người đã đến ngồi ở trên giường, ôm cô vào trong ngực, đáy lòng bởi vì nhìn thấy một màn vừa rồi mà đau nhức, càng ôm chặt co thêm, "Bảo bối ngoan ngoãn, nói cho anh biết làm sao vậy? Tay đau không?"

Trong ngữ khí của anh tỏ ra đau lòng làm cho cô đột nhiên cảm giác được mình rất yếu ớt.

Cô lắc lắc đầu, nằm xuống đùi anh, ôm chặt chiếc eo rắn chắc, không chịu nói ra lý do mất mặt ma không chút trọng yếu nào như vậy.

Ah tựa hồ thở dài một tiếng, sau đó hôn lên, từng chút từng chút mυ'ŧ hết nước mắt của cô đi.

"Không cần phải băn khoăn, ở trước mặt anh, em chỉ cần nói điều em muốn nói, làm việc em muốn làm, " Trịnh Lẫm Tự ghé vào bên tai cô, thanh tuyến trầm ổn là an ủi tốt nhất cho cô, anh ôn nhu, cho hứa hẹn cả đời chỉ thuộc về của cô, "Bảo bối, chỉ cần em nói, anh nhất định cho em."

Trang 2 / 3

Không cần cô ẩn nhẫn, càng không muốn phải nhìn cô lại giống như vừa rồi ủy khuất ở trong chăn khóc thút thít.

Chỉ cần vừa nghĩ tới cô có ủy khuất gì giấu ở trong lòng len lén rơi nước mắt, anh một lòng liền đau giống như bị xát muối.

Anh không hiểu được tâm tư của nữ nhân gia, nhưng cũng biết, cô khác thường như vậy nhất định là vì anh.

Nhất định là anh đã làm sai điều gì, cho nên anh phải nghe chính miệng cô nói ra, sau đó đây là lần cuối cùng trong đời, vĩnh viễn không được tái phạm.

"Em... Cảm thấy gần đây mình rất kỳ quái..." Qua thật lâu, anh vẫn rất có kiên nhẫn chờ đợi, cô bám lấy vạt áo của anh nghẹn ngào nói ra, "Anh vừa rồi gấp gáp rời đi như vậy, em biết không nên... Nhưng vẫn cảm thấy... rất đau lòng..."

Cô không muốn đem lời nói trắng ra, bởi vì nó làm cho cô cảm thấy khó xử, bởi vì cô lại có thể hoài nghi tình yêu mà người nam nhân này cho cô.

Trịnh Lẫm Tự thoáng cái sẽ hiểu, âm thầm khiển trách mắng mình tại sao không cẩn thận như vậy, sau đó từ trong túi móc điện thoại ra gọi cho lão Tam: "Hôm nay hội nghị cổ đông cậu đi chủ trì... Ừ, không đi, hôm nay ở nhà."

Dứt lời, anh bất chấp đầu bên kia điện thoại Tiêu Hoàn đang la to kháng nghị, tắt điện thoại sau đó dập máy.

"Bảo bối đừng khóc... Là anh không đúng, anh không cân nhắc tốt..." Anh dụ dỗ cô, "Hhôm nay anh ở nhà cùng em, không đi ra ngoài."

"Nhưng mà..."

Cô lôi kéo vạt áo của anh, bất an hỏi.

Đại hội cổ đông một năm một lần, anh làm nhân vật trọng yếu nhất của Trịnh thị, lại tránh không tham dự, bên ngoài khó tránh khỏi sẽ chịu ảnh hưởng.

Trịnh Lẫm Tự cười giật cà vạt vừa mới thắt một nửa ra, ôm nàng chui vào chăn. Chăn lông tơ ấm áp, anh dùng cánh mũi nhẹ cọ cô, một tay vịn chặt eo của cô, chỗ đó lộ ra một đoạn da thịt trắng nuột làm cho anh yêu thích không buông tay: "Không có gì trọng yếu hơn so với em."

Cô híp mắt cười, lập tức không muốn sống nhào vào trên l*иg ngực của anh a ô một tiếng cắn anh một ngụm.

"Anh thật tốt!"

Anh được cô ca ngợi, ôm cô càng chặt hơn, một chút du͙© vọиɠ vốn là bởi vì vừa rồi mà nổi dậy, đột nhiên lại trở nên không quan trọng nữa, còn không bằng hai người ôm nhau, tiếp tục ngủ bù.

Đứa ngốc, không đối tốt với em, thì còn tốt với ai?

Trên đời này chỉ có một người đáng giá nhận lấy sự đói xử tốt của anh, mà giờ khắc này đang nằm ở trong ngực của mình ngủ yên, là đủ.

Hai người không có tim không có phổi ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao, Trịnh Lẫm Tự từ trước đến nay đều là người cạn ngủ, cùng người trong ngực dựa sát vào nhau, lại thật sự ngủ say một hồi lâu.

Cả tòa Trịnh trạch yên tĩnh không tiếng động, ai cũng không phát ra động tĩnh lớn.

Buổi trưa Kỷ Nhược Bạch dắt theo tiểu bạch thỏ nhà mình đến tìm Trịnh Lẫm Tự ký một đống văn kiện trọng yếu đã kéo vài ngày, vừa vặn đúng lúc hai người rời giường, vừa mới tắm rửa xong, Trịnh Lẫm Tự một thân áo lông màu xám trắng sảng khoái tinh thần ôm Văn Hoán Hoán đi ra, xuống dưới lầu thấy Tứ thiếu đang không thể nhịn được nữa cùng tiểu bạch thỏ đoạt ti vi xem, lập tức nở nụ cười.

Trang 3 / 3

Văn Hoán Hoán cũng vui vẻ, lúc bị ôm đi xuống lầu, Kỷ Nhược Bạch đã thu hồi sắc mặt oán hận vừa rồi, Văn Hoán Hoán cười nói: "Tiểu Tứ, lại giở trò rồi?"

"Đúng vậy đúng vậy!" Tiểu bạch thỏ tên là Viên Bảo Đình, thoạt nhìn thanh thanh tú tú, nhưng khi cô nhìn ai hai mắt lại linh động phảng phất như biết nói. Viên Bảo Đình oán hận liếc ai đó.

Lườm một cái, rầm rì rầm rì nói, "Đáng hận! Một đại nam nhân cứ muốn cùng một cái tiểu nữ sinh đoạt xem ti vi!"

Nhìn thấy Trịnh Lẫm Tự khiêu mi, hai mắt tiểu bạch thỏ lập tức lóe sáng, cái miệng nhỏ nhắn mở ra, tiêu chuẩn một bộ dạng hoa si.

Cuối cùng dưới Văn Hoán Hoán cười ha ha dưới ánh mắt sáng lạnh của Kỷ Tứ công tử, Trịnh Lẫm Tự cùng Kỷ Nhược Bạch đi thư phòng, lưu lại hai tiểu nữ nhân ở trong đại sảnh ăn trái cây.

Văn Hoán Hoán híp mắt cho người làm tìm đến một đống lớn đồ ăn vặt không khỏe mạnh, tiểu bạch thỏ quả nhiên ngao ô một tiếng bổ nhào vào trên đồ ăn vặt, vẫn không quên bẹp bẹp miệng cảm ơn rơi nước mắt: "Ô ô! Em yêu chị chết mất Hoán Hoán! Chị không biết Kỷ tiểu Bạch tên kia đoạt đi tự do của em chưa nói, còn đoạn đồ ăn vặt của em!"

Văn Hoán Hoán lập tức cảm thấy cô gái này vô cùng thú vị.

Trong một cái xã hội như vậy, người với người chung đυ.ng đều che một tấm mặt lạ, ai cũng biết là có, nhưng hết lần này tới lần khác ai cũng không đâm phá, cho nên chỉ có thể cách một tầng mặt lạ đi làm chuyện mà những người bình thường đều làm. Rất khó có một người như thế, trong đời của cô mỗi một mảnh bầu trời nào cũng đều là tốt, cho dù là đối với một người xa lạ mới vừa quen, cô ấy có thể cười một cách chân thành với mình, hơn nữa còn sáng lạn như vậy.

Kỷ Nhược Bạch tên kia chọn một cô gái như vậy, cũng không biết là phúc khí của anh ta hay là cô ấy.

"Kỷ Nhược Bạch cả ngày đều hạn chế em sao?" Văn Hoán Hoán càm một túi khoai tây chiên lên mở ra, ngồi ở trên ghế sofa gác chân dài tán gẫu cùng Viên Bảo Đình.

Viên Bảo Đình thắng lợi hừ một tiếng tắt ti vi: "Hừ! Chị không biết anh ấy có bao nhiêu đáng giận!"

Văn Hoán Hoán giờ mới phát hiện Viên Bảo Đình căn bản cũng không phải là muốn xem ti vi, mà là vì muốn xem vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi của người nào đó nên mới hăng hái như vậy, lập tức cảm thấy hình thức chung đυ.ng của hai người này thật sự là mới mẻ độc đáo, làm cho cô nhìn mà có chút hâm mộ.

"A?"

"Ai nha! Còn không phải là mấy chuyện vớ vẩn kia - - đoạt máy vi tính của em chơi, đoạt phòng tắm của em, đoạt tiền lương của em, có đôi khi ngay cả giường cũng muốn đoạt một phần mới vui! Biết rất rõ em nghèo nhưng ra đường vẫn muốn em đưa tiền... Chị nói em xnh ta một đại nam nhân như vậy cầu xin được bao dưỡng coi như xong, vì cái gì em là người bao dưỡng lạ vẫn bị anh ta hạn chế không cho phép làm cái này cái kia? Nếu như không phải là xem tại anh ta an vị làm ở trong phòng làm việc cách đó không xa lão nương đã sớm cho anh ta một cái tát !"

"Đoạt phòng tắm của em, đoạt... giường của em?"

Nghiềm ngẫm chữ cuối cùng, Văn Hoán Hoán cười cực kỳ gian manh.

Mà Viên Bảo Đình hiện tại mới kịp phản ứng trong lúc vô tình mình lại bại lộ khuê phòng bí sử của nhà mình, lập tức đỏ mặt, xinh đẹp kiều dễm, như trái táo.

Hai nữ nhân ở trong đại sảnh trò chuyện về hành vi đáng giận của nam nhân nhà mình, hai nam nhân ở trên lầu tất nhiên cũng nghe thấy, Trịnh Lẫm Tự ngồi ở trên chủ vị khiêu mi nhìn xem lão Tứ đang nhướng trán thoạt nhìn thập phần đau đầu, lập tức cười khẽ một tiếng.

Theo anh thấy, lão Tứ thoạt nhìn là mười phần bực mình, nhưng trong đôi mắt kia lại tràn đầy thỏa mãn thì không lừa được người khác.

Cũng chỉ có con tiểu bạch thỏ ở dưới lầu kia là nhìn không ra, Kỷ Đại thiếu gia Kỷ gia băng sơn lãnh khốc của thành phố C chúng ta, Tứ công tử mặt lạnh thiết huyết vô tình nhất Trịnh thị, chưa từng đối với bất cứ người nào lộ ra những vẻ mặt đó.

"Nếu như đám nữ nhân danh viện nhìn thấy cậu như vậy nhất định sẽ tức giận mà chết." Trịnh Lẫm Tự cũng không ngẩng đầu lên mà vẫn ký văn kiện, thuận tiện tán gẫu vài câu.

Kỷ Nhược Bạch nhíu mày, nghe tiếng cười không có tim không có phổi của người ở dưới lầu kia, bất đắc dĩ chuyển hướng sang phía Trịnh Lẫm Tự: "Nữ nhân đều khiến ngừoi khác mệt mỏi như vậy sao?"

Kỳ dị khi vị Tứ đệ luôn luôn bạc tình ít lời này lại hỏi ra câu không có chỉ số thông minh như vậy, Trịnh Lẫm Tự từ trong đống văn kiện ngẩng đầu: "Chỉ số thông minh của cậu bị sụt giảm rồi sao?"

Kỷ Nhược Bạch một thủ khoa của học viện danh giá, IQ200 được công nhận là thiên tài, chỉ cùng con tiểu bạch thỏ kia "Trao đổi" không quá nửa năm, chỉ số thông minh đã bị kéo xuống thấp?

...

Mia: người ta bảo gần mực thì đen gần đèn thì sáng mà ca^^