CHƯƠNG 380: QUEN BIẾT, THÂN NHAU RỒI YÊU NHAU
Sắc mặt của Dạ Ngũ và Lê Mạc đều cứng đờ, nhất là Dạ Ngũ, anh cảm nhận sâu sắc rằng, tôn nghiêm đàn ông của mình đã bị sỉ nhục rồi.
“Rất có thể đó, cậu nhìn người mặc áo khoác màu xanh lam đi, chắc chắn là công, còn người mặc áo phao kia, vừa nhìn đã giống hệt thụ rồi…” Hai cô gái lướt ngang qua mặt họ, trong đó có một người nhìn chằm chằm Dạ Ngũ và Lê Mạc.
“Cậu nhỏ tiếng một chút, nói người khác là công thụ trước mặt họ như thế, lỡ họ xấu hổ thì sao?” Cô gái còn lại vội bảo cô gái kia nhỏ tiếng, ánh mắt không khỏi lưu luyến nhìn Dạ Ngũ và Lê Mạc, ngoại hình của hai người này đúng là đỉnh cao mà.
Chẳng lẽ trai đẹp bây giờ đều có sở thích như vậy ư? Hí hí.
Hai cô gái nhỏ giọng bàn luận rồi đi xa.
Cả người Dạ Ngũ đều hóa đá, có thể thấy anh đã bị hai cô gái này dọa cho hoảng sợ.
Mặc dù Lê Mạc đỡ hơn anh một chút, nhưng vẻ mặt lạnh lùng hiếm khi bị phá vỡ của anh đã hiện lên chút lúng túng.
“Mẹ… kiếp! Ánh mắt gì thế? Còn nói ông đây là, là, là gì đó nữa?!” Dạ Ngũ gân cổ lên mắng, rõ ràng đã bị chọc tức, nên nhất thời không thể nói ra được từ đó, nhưng có thể thấy anh không muốn chấp nhận từ đó đến cỡ nào.
Một thằng đàn ông như anh, một thằng đàn ông chuẩn men mà lại bị người khác bàn tán là đồng tính thì thôi đi, lại còn bị nằm dưới nữa?!
Rõ ràng người đàn ông bên cạnh anh mới giống thụ muôn đời mà? Mắt nhìn kiểu gì thế không biết?
“Hai người họ bị mù à? Rõ ràng ông đây là một người đàn ông chuẩn men, bị xem là đồng tính thì thôi đi, nhưng lẽ ra phải là người nằm trên chứ, hai người phụ nữ đáng chết kia bị mù rồi ư?” Dạ Ngũ đã tức đến mức lửa giận ngút trời rồi.
Nếu so sánh thì Lê Mạc bình tĩnh hơn nhiều, anh vỗ vai Dạ Ngũ, rồi dùng giọng điệu an ủi nói một câu làm Dạ Ngũ tức đến ói máu: “Tất cả năng lực đều viết hết lên mặt rồi.”
Ý là Dạ Ngũ chỉ có thể là người nằm dưới thôi.
Mặt Dạ Ngũ tức đến méo xẹo, xoay cổ tay định đánh nhau với Lê Mạc, nhưng bỗng nghe anh ta nói: “Cậu nhìn bên kia xem.”
Dạ Ngũ dừng hành động ngay, rồi nhìn anh ta với sắc mặt xấu xa: “Muốn lừa ông đây ư? Sao anh không nhìn xem ông đây có phải người dễ bị lừa như vậy không?”
Lê Mạc trợn mắt, nhìn anh khinh thường: “Tôi cần gì phải lừa một người có năng lực yếu ớt như cậu? Mau nhìn phía đối diện đi!”
Bốn chữ năng lực yếu ớt đã làm Dạ Ngũ cảm nhận được sự ác ý dày đặc trên thế giới này, anh hung hăng trừng mắt nhìn anh ta, rồi thuận theo ánh mắt của anh ta nhìn qua con đường đối diện, sau đó nhất thời sửng sốt.
Bên kia đường có một người phụ nữ đang ngồi xe lăn, mặc dù chỉ nhìn một bên mặt, nhưng bọn họ đều nhận ra người phụ nữ đó là Kiều Minh Anh.
“Ôi mẹ ơi, Tảng Băng, anh mau nhéo tôi thử xem đây có phải là sự thật không, cô cô cô ấy…” Dạ Ngũ thật sự không dám tin, anh vốn tưởng rằng, cả đời này mình sẽ không tìm thấy Kiều Minh Anh ở nơi này, nhưng giờ anh thật sự nhìn thấy cô ở đây rồi.
Chẳng lẽ bọn họ vì muốn tìm được cô quá mà sinh ra ảo giác ư? Dù gì bọn họ cũng đã hết cách trong việc tìm kiếm Kiều Minh Anh rồi.
Lê Mạc không hề khách sáo nhéo mạnh anh, rồi trầm giọng nói: “Cậu nhìn không lầm đâu, chính là cô Kiều đó, còn ngồi trên xe lăn nữa.”
Vì tâm trạng Dạ Ngũ đang tốt, nên không muốn so đo với Lê Mạc, anh nhìn Kiều Minh Anh với ánh mắt sáng rỡ, như đang nhìn thấy một báu vật: “Chúng ta mau qua đó đưa cô Kiều về đi.”
Nói xong, anh định đi qua đường bên kia.
Lê Mạc kéo anh lại ngay, rồi nói với vẻ mặt hơi nghiêm nghị: “Cậu không thấy xung quanh vẫn còn người đang âm thầm canh chừng cô ấy à? Giờ cậu tùy tiện đi qua đó, không nói tới chuyện sẽ làm bọn họ nghi ngờ, nếu hai bên thật sự động tay động chân lỡ tay làm cô Kiều bị thương thì sao?”
Anh ta nói cũng có lý.
Dạ Ngũ ngừng hành động của mình lại, rồi nhìn xung quanh Kiều Minh Anh, sau đó liền nhận ra xung quanh cô đang có người âm thầm bao vây cô ở chính giữa, nhưng điều khiến Dạ Ngũ cảm thấy kinh ngạc hơn là, trên cổ mấy người này đều đeo một ký hiệu đặc biệt của nhà họ Liễu, đó là một chữ Y.
Xem ra mấy người này đều thuộc thế lực của Dạ Cửu, hơn nữa còn là những người trong bộ phận tinh anh.
Hay lắm Dạ Cửu, không nói tới chuyện cậu đã phản bội nhà họ Liễu, mà cậu còn dám giam giữ cô Kiều nữa.
Tâm trạng tức giận của Dạ Ngũ từ từ bình tĩnh lại, anh đang nghĩ đến hậu quả khi mình tùy ý đi qua đó, rồi dẫn cô Kiều rời đi.
“Chúng ta vẫn nên báo cáo chuyện này cho cậu chủ đi. Đã hơn một tuần rồi, nếu vẫn không có tin tức gì, bọn họ sẽ rất lo lắng.” Lê Mạc thở phào nhẹ nhõm, tầm mắt khóa chặt vị trí của Kiều Minh Anh, rồi lấy một chiếc máy truyền tin mini trong túi ra và bấm bấm.
Dạ Ngũ gật đầu, cũng không trêu ghẹo nữa: “Anh đi liên lạc với họ đi, tôi sẽ canh chừng cô ấy.”
Lê Mạc gật đầu, cất máy truyền tin vào túi, sau đó tìm một nơi vắng người, lấy máy tính chuyên dùng trong huấn luyện ra, gửi một email vào máy tính Lê Hiếu Nhật.
Kiều Minh Anh không biết mình đã bị Dạ Ngũ và Lê Mạc phát hiện ra, cô đang nhìn vào một màn hình lớn ở tòa nhà thương mại đối diện trên phố, trên đó đang chiếu một video quảng cáo có liên quan đến nước hoa.
Không biết tại sao Kiều Minh Anh lại ngừng lại, rồi nhìn chằm chằm vào video quảng cáo đó không hề dời mắt.
Cô không có hứng thú với nước hoa, cũng chưa từng sử dụng món đồ này, nhưng cô vẫn ngừng lại khi nhìn thấy video này, bởi vì cô nhìn thấy bóng dáng của mình trong đoạn video này.
Video quảng cáo này có hàm ý rất độc đáo.
Lần đầu tiên gặp mặt là quen biết, lần thứ hai gặp mặt là thân nhau, rồi lần thứ ba gặp lại là yêu nhau.
Nếu dùng ba lần gặp gỡ ấy thì liệu có thể đối lấy ước nguyện tươi đẹp là được ở cùng em cả đời không?
Cô khẽ đọc lời thoại trên màn hình, rồi màn hình bỗng xuất hiện một cô gái mặc một chiếc váy dài màu xanh lục, đang đi dạo quanh bể bơi.
Con ngươi Kiều Minh Anh co rút lại, đây chẳng phải… không biết tại sao, video quảng cáo trên màn hình vẫn chưa chiếu xong, đã chuyển sang video quảng cáo khác, giống như bị ai đó cắt ngang.
Rất nhiều người đi đường đều dừng lại để xem video quảng cáo ban nãy, khi thấy video đã bị ngắt giữa chừng thì rời đi ngay.
Trong dòng người tấp nập, ai cũng cẩn thận né Kiều Minh Anh, để không làm cô bị thương, dù sao thì mấy năm nay cũng có nhiều người đυ.ng vào là ăn vạ.
Mặc dù màn hình chuyển đổi rất nhanh, nhưng Kiều Minh Anh vẫn nhìn thấy rõ, trước khi màn hình chuyển đổi, khuôn mặt lạnh nhạt xinh đẹp, với đôi mắt như hai viên đá đen mới được vớt ra từ trong nước đó, đã nhìn xuyên qua màn hình tiến thẳng vào trái tim cô.
Chỉ trong một cái chớp mắt nhưng lại làm cô không thể nào quên được, cảm giác đẹp đến động lòng người đó.
Mười Hai vội vàng từ phía xa chạy tới, cô đã tính đi tính lại, cuối cùng vẫn tính sót rằng, nơi này lại chiếu video quảng cáo nước hoa Thần Tinh, mà trước đây Kiều Minh Anh đã làm người đại diện, bởi vì nước B có quan hệ làm ăn với họ, nhưng cô không ngờ rằng, đã lâu như vậy mà thứ ấy vẫn chiếm được cảm tình của người khác như vậy.
“Cô Kiều, tôi xin lỗi vì đã tới trễ.”
Mười Hai đưa một chiếc túi giấy tới trước mặt Kiều Minh Anh: “Đây là xôi vò rắc chín mươi tám hạt vừng bên trên mà cô cần, cô xem thử có thiếu hạt vừng nào không?”
Mười Hai nghiến răng nghiến lợi nói, vì những hạt vừng bên trên đó, mà cô phải nhìn chằm chằm người khác tự tay rắc nó lên, để tránh việc Kiều Minh Anh sẽ dựa vào đó rồi gây khó dễ.
Kiều Minh Anh nhận lấy túi giấy rồi nhìn lướt qua, sau đó mới ngẩng đầu khẽ cười với cô ta: “Tôi tin năng lực làm việc của cô, nên không cần kiểm tra đâu.”