CHƯƠNG 290: QUẢ THẬT ĐẸP TRAI BÙNG NỔ!
Đừng nhìn nhóc nhỏ tuổi, kỳ thật vô cùng đỏm dáng.
Hôm nay lúc nhóc mặc bộ quần áo này cảm thấy mình rất giống conan, đơn giản đeo thêm một cái gọng kính không có mắt kính, rốt cuộc cũng làm Kiều soái ca hài lòng.
A, quả thật đẹp trai bùng nổ!
“Mẹ, cục cưng biết mình rất đẹp trai, nhưng mẹ đừng yêu cục cưng.” Kiều Tiểu Bảo lắc lắc tay nói với Kiều Minh Anh.
“Vì sao!” Kiều Minh Anh đột nhiên nhớ chưa lấy ví tiền, vừa vội vàng đi lấy ví tiền nhét vào trong túi vừa nói.
Gương mặt đẹp trai của Kiều Tiểu Bảo lập tức suy sụp: “Bởi vì daddy sẽ đánh mông nhỏ của cục cưng!”
Thẹn thùng, che mặt.
Kiều soái ca tỏ vẻ, bị daddy nhà mình đánh mông nhỏ quá mất mặt, về phần vì sao Kiều Minh Anh đánh mông thì không mất mặt? Này thuần túy là vì nhóc đã quen…
“Ha ha, cái miệng nhỏ lắm mồm, lát nữa thưởng con một cái bánh nướng.” Sau khi Kiều Minh Anh chuẩn bị hết mọi thứ, đi đến bên cạnh Kiều Tiểu Bảo bế Kiều Tiểu Bảo lên, đi ra ngoài.
Kiều Tiểu Bảo nhanh chóng dùng tay mình ôm mặt lại, giấu vô cùng cẩn thận, lớn như vậy còn bị bế thật là xấu hổ!
Kiều Minh Anh và Kiều Tiểu Bảo cũng chưa kịp ăn sáng, sau đó rời khỏi khách sạn, trước khi Lê Hiếu Nhật đến công ty để lại cho bọn họ một chiếc xe riêng, cho nên bọn họ cũng không phải lo lắng vấn đề giao thông.
Huống chi Kiều Minh Anh và Kiều Tiểu Bảo đều biết tiếng Pháp, muốn tự do đi lại ở nước Pháp, không có gì khó.
Ba của Kiều Minh Anh Đỗ Lưu Phong ở một thị trấn nhỏ nước Pháp, có quan hệ không cạn với quan viên cao tầng ở nước Pháp, nhà họ Đỗ là hậu duệ quý tộc của nước Pháp, bởi vì cưới Liễu Lan nên mới bỏ qua quyền thừa kế của gia tộc, bắt đầu làm ăn.
Cũng bởi vì bỏ qua quyền thừa kế gia tộc, Đỗ Lưu Phong mới có thể không có được thế lực nhà họ Đỗ, lúc Liễu Lan bị vây ở nhà họ Kiều, chỉ có thể bất lực đứng nhìn từ xa.
Nhưng thế lực nhà họ Đỗ dần dần rót vào nước C âm thầm bảo vệ Liễu Lan, nhưng bởi vì trên người Liễu Lan bị hạ một loại độc tố, nên vẫn luôn không dám hành động không suy nghĩ.
Annecy là một trong những thị trấn nhỏ đẹp nhất thế giới, dựa vào chân núi Alpes cùng với hồ Annecy xinh đẹp.
Đỗ Lưu Phong sau khi Liễu Lan ly hôn với Kiều Chấn Huy xây một trang viên ở đây, tất cả mọi chuyện ở nhà họ Đỗ đều do Đỗ Lưu Xuyên xử lý.
Lúc đứng trong trang viên nhà họ Đỗ thì tâm tình chờ mong và kích động của Kiều Minh Anh càng thêm mãnh liệt.
Nhưng là gần quê thì sợ, đã cách nhiều năm không gặp Đỗ Lưu Phong và Đỗ Lưu Xuyên rồi, trong lòng Kiều Minh Anh có chút căng thẳng.
Trong trang viên cũng rất ít người, chỉ có tầm mười mấy người, Kiều Minh Anh và Kiều Tiểu Bảo trở về cũng không nói cho bọn họ biết, cho nên bọn họ vẫn không biết.
“Mami đi nhanh đi, ông ngoại và cậu đã chờ chúng ta bên trong rồi, bây giờ đi vào còn có thể ké được bữa cơm đấy.” Kiều Tiểu Bảo nghịch ngợm thè lưỡi, tò mò nhìn trái nhìn phải.
Cậu nhóc cũng không tò mò với trang viên của Lê Hiếu Nhật như vậy, ở đây hoàn cảnh thanh tịnh, vách tường rậm rạp hoa lá, ý xuân dào dạt, sức sống bừng bừng.
Lập tức, Kiều Tiểu Bảo thích nơi này.
“Phốc, tên nhóc thối này chỉ biết ăn thôi.” Kiều Minh Anh vốn khẩn trương nhìn nhóc như vậy cũng thả lỏng hơn nhiều, đưa tay gõ trán cậu nhóc.
“Được rồi, đi nhanh lên đi, ké bữa cơm ăn cũng tốt…” Cô ngay cả bữa sáng cũng chưa ăn đã chạy đến, cho nên cô thật sự không căng thẳng, thật sự không căng thẳng.!
Nhưng mà bọn họ còn chưa kịp vào trong, có một người cực kỳ nhanh nhảy từ trên lầu xuống, sau khi đáp đất thì chạy về bên này.
“Không được chạy! Nhanh bắt lấy anh ta!” Mấy vệ sĩ và người hầu chạy đến, đuổi theo người kia.
Mắt thấy người kia chuẩn bị đυ.ng vào bọn họ, Kiều Minh Anh nhanh tay lẹ mắt đẩy Kiều Tiểu Bảo ra, mình lại bị người kia đυ.ng ngã xuống đất.
“Dạ Thất Dạ Nhất!” Kiều Tiểu Bảo đứng từ dưới đất lên, bất chấp bùn sính trên người, gương mặt lạnh băng gọi.
Lần này Kiều Tiểu Bảo ra ngoài còn đặc biệt dẫn theo Dạ Nhất lần trước bị cậu trừng phạt, là đã có sự chuẩn bị, xem ra cậu đúng rồi.
Dạ Thất và Dạ Nhất cùng nhau ra tay, tốc độ cực nhanh, nhanh chóng chế ngự người kia..
“Mẹ.” Kiều Tiểu Bảo thấy người kia bị bắt lại rồi, vì vậy chạy chậm qua nâng Kiều Minh Anh dậy.
Lúc này, một đôi tay còn nhanh hơn cậu nhóc đỡ Kiều Minh Anh.
Kiều Tiểu Bảo hơi ngẩn ra, nâng khuôn mặt nhỏ nhìn lại, ánh mắt dừng lại.
“Không sao chứ?” Ông nói không phải là tiếng Pháp mà là tiếng nước C, rất tiêu chuẩn, giống như là một người sinh ra và lớn lên ở nước C.
Đây là một ông chú đẹp trai, mặc dù lớn tuổi, lại càng có một loại thành thục, nhìn qua vô cùng lịch sự, giữa lông mày có sự uy nghiêm và quý khí không giấu được.
Ông chính là Đỗ Lưu Phong, cha ruột của Kiều Minh Anh.
Hốc mắt Kiều Minh Anh đỏ hồng, theo bản năng mấp máy môi, dùng sức đè cảm giác muốn khóc xuống, nhìn ánh mắt lo lắng của Đỗ Lưu Phong trả lời: “Con không sao.”
Cô dừng lại một chút, sau đó bổ sung: “Ba.”
“Minh Anh, con trưởng thành.” Trong hai mắt Đỗ Lưu Phong có ánh lệ, nhìn gương mặt Kiều Minh Anh có bảy phần tương tự Liễu Lan, giống như nhớ đến cái gì cảm thán.
Đỗ Lưu Phong cảm thấy Kiều Minh Anh rất giống Liễu Lan, không chỉ vì gương mặt tương tự mà khí chất, đáy mắt của mẹ con cô cứng cỏi và hơi thở thanh nhã, giống như là từ một khuôn đúc ra.
Lời này của Đỗ Lưu Phong làm Kiều Minh Anh muốn khóc, cô không phải là người khác người, nhưng lúc khác người thì không ai chịu được.
Kiều Tiểu Bảo ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên, nhìn gương mặt ưu nhã lịch sự của Đỗ Lưu Phong, ngọt ngào trong vắt gọi một tiếng: “Ông ngoại.”
“Minh Minh, Minh Minh nhà chúng ta càng ngày càng lớn, ông ngoại bế nào.” Nụ cười trên mặt Đỗ Lưu Phong càng rộng ôm Kiều Tiểu Bảo hôn lên khuôn mặt nhỏ bé của nhóc, vô cùng yêu thích.
“Ba, người này là ai vậy, sao lại chạy từ trong nhà ra?” Kiều Minh Anh nhìn người bị Dạ Thất Dạ Nhất áp chế, không hiểu hỏi.
Mắt Đỗ Lưu Phong nhìn người kia, sau đó nói với Kiều Minh Anh: “Vào nhà trước đi, bữa sáng hai đứa còn chưa ăn đi, ba để quản gia chuẩn bị thứ hai đứa thích ăn.”
“Ông ngoại, Minh Minh không kén ăn đâu.” Kiều Tiểu Bảo ôm cổ Đỗ Lưu Phong ngoan ngoãn nói, chỉ là cậu đúng thật là không kén ăn, có rất ít thứ không thích.
Gương mặt Đỗ Lưu Phong từ ái nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Tiểu Bảo, mang theo cậu đi vào ngồi trên sofa vải bố ở phòng khách: “Minh Minh nhà chúng ta giỏi quá.”
Dạ Thất và Dạ Nhất đưa người kia vào, người này vừa qua một trận ẩu đả của hai người họ, cho dù không dùng dây thừng trói lại, cũng trốn không thoát.
“Giám thị tôi, chắc là chủ nhân của cậu, quay về nói cho ông ta biết, nếu như còn quấy rầy cuộc sống của tôi, vậy đừng trách tôi không khách khí.” Đỗ Lưu Phong dùng tiếng Pháp thuần túy nói với người trên mặt đất kia.
Có người giám thị nhà họ Đỗ? Kiều Minh Anh nhíu cặp mày thanh tú lại, trong đầu hiện lên mấy người
Theo cô biết, cũng chỉ có bọn họ.
“Ông đang nói cái gì? Tôi nghe không hiểu, tôi chỉ là đến trộm đồ!” Người nọ cũng dùng tiếng pháp đáp lại Đỗ Lưu Phong, mặc dù bản thân bị trọng thương nhưng mà miệng vẫn vô cùng cứng