Cục Cưng Đến Nhà, Ba Ơi Mở Cửa Ra

Chương 78: Bảo đảm không làm tổn thương con bé

CHƯƠNG 78: BẢO ĐẢM KHÔNG LÀM TỔN THƯƠNG CON BÉ

Kiều Tiểu Bảo nghe Lê Hiếu Nhật nói câu “Kiều Minh Anh của tôi”, thì che miệng nhỏ cười khanh khách, rất gian xảo.

Xem ra, trong lòng ba, mẹ đã sớm là người của ba rồi.

Nói không chừng, cậu bé sẽ sớm có thêm em gái.

Kiều Chấn Huy nghe Lê Hiếu Nhật nói thế, sợ tới mức biến sắc, Kiều Lan Anh bắt cóc Kiều Minh Anh?

Ông vốn hơi nghi ngờ, khi thấy vẻ mặt như phong ba bão táp của Lê Hiếu Nhật, trong lòng bồn chồn, cảm thấy tình thế không ổn.

Sao đứa con gái bất hiếu này luôn làm những chuyện tổn hại đến lợi ích nhà họ Kiều thế?

Kiều Chấn Huy nhanh chóng bước lên, kéo Lâm Thu Thủy ra sau, nhìn Lê Hiếu Nhật, giọng điệu hơi run rẩy: “Tổng giám đốc Lê yên tâm, giờ chúng tôi sẽ bảo Lan Anh đưa Kiều Minh Anh về ngay, bảo đảm không làm tổn thương con bé.”

Lan Anh? Kiều Minh Anh?

Xưng hô thật khác biệt.

Cùng là con gái nhà họ Kiều, chẳng lẽ Kiều Lan Anh là bảo bối, còn Kiều Minh Anh là cỏ rác sao?

Lê Hiếu Nhật lạnh lùng nhếch miệng, đôi mắt màu đen nhìn chằm chằm Kiều Chấn Huy mỉa mai: “Tôi cho ông hai phút, nếu ông không đưa được người về, vậy thì chuẩn bị tinh thần nhà họ Kiều biến khỏi nước C đi.”

“Vâng vâng vâng.” Kiều Chấn Huy vội gật đầu, lấy điện thoại ra gọi cho Kiều Lan Anh.

“Bíp… Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.” Tiếng tổng đài lạnh lùng vang lên trong điện thoại.

Tay Kiều Chấn Huy run lên, suýt làm rơi điện thoại, nhìn Lê Hiếu Nhật hơi lùi bước: “Tổng giám đốc Lê, cậu, cậu xem…”

“Vô dụng.” Đôi môi mỏng của Lê Hiếu Nhật khẽ thốt ra hai chữ lạnh lùng này, rồi lướt ngang qua người bọn họ đi ra ngoài.

Kiều Tiểu Bảo hung hăng trừng mắt nhìn Kiều Chấn Huy, cũng vội vàng đuổi theo.

Ba nói đúng, vô dụng!

Lâm Thu Thủy nhìn Kiều Chấn Huy: “Ông à, chuyện này… Á!”

Ai ngờ rằng ông ta vừa xoay người đã cho bà một cái tát vang dội.

Lâm Thu Thủy bị đánh đến phát ngốc, tay che má, tự nhiên bị Kiều Chấn Huy tát như thế, bà ta tủi thân trào nước mắt.

“Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, bảo mẹ con bà đừng động vào con nhỏ đó! Mẹ con bà muốn làm tôi tức chết đúng không?” Kiều Chấn Huy đập mạnh vào cánh cửa, rồi run rẩy xuống lầu đuổi theo, dù gì đi chăng nữa, nhà họ Kiều cũng không thể biến mất như thế được!

Lâm Thu Thủy ngồi thất thần trên sàn, thấp giọng oan ức khóc.

Lê Hiếu Nhật ngồi lên chiếc Bugatti Veyron, khởi động xe rồi phóng như bay, Kiều Chấn Huy mới đuổi theo ra ngoài đã hít một làn khói bụi.

“Cậu chủ, đã tìm thấy rồi.” Lê Tiến Dũng thông qua hệ thống định vị trên điện thoại Kiều Minh Anh, tìm được vị trí của cô, nên gọi báo cho Lê Hiếu Nhật ngay.

“Vị trí.”

“Trong một nhà xưởng bỏ hoang ở công viên Lâm Hải.”

Vừa dứt lời, Lê Hiếu Nhật đã bẻ tay lái, chạy về phía công viên Lâm Hải.

“Cậu chủ nhỏ, cần đuổi theo không?” Dạ Nhất cúi đầu, nhìn Kiều Tiểu Bảo đợi Lê Hiếu Nhật rời đi mới ngồi vào xe, mới hỏi.

“Không cần, giao việc này cho ba là được, chúng ta cứ đợi tin tức đi.” Cậu bé cười gian xảo, giao cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân cho ba, cậu tháo mắt kính xuống để lộ khuôn mặt mềm mại dễ thương, ai nhìn cũng yêu.

Dạ Nhất gật đầu, quay đầu xe, rời khỏi khu biệt thự.

***

Lúc đến công viên Lâm Hải, trời cũng tối rồi, ánh trăng lưỡi liềm cong cong treo trên tấm màn đen nhung, xung quanh điểm xuyết mấy ngôi sao sáng lấp lánh, gió biển lạnh lẽo không ngừng thổi tới, một chiếc Bugatti Veyron dừng trước công viên Lâm Hải không xa.

Lê Hiếu Nhật đóng cửa xe lại, Lê Tiến Dũng cũng cùng tới, đi theo anh vào nhà xưởng mới bỏ hoang gần đây, ở góc ngoài cùng bên phải.

Trong nhà xưởng bỏ hoang rất u ám, mặt đất ẩm ướt, ánh trăng mờ ảo chiếu xuyên qua các khẽ hở, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy rõ vị trí các đồ vật.

Bước vào là có thể nhìn thấy Kiều Minh Anh đang bị trói trên lan can tầng năm, chỉ dùng dây thừng trói hai tay cô lại, cả người treo lủng lẳng trên đó, đôi mắt nhắm nghiền vẫn đang hôn mê, trên mặt dính bụi, dáng vẻ trông rất chật vật.

Sau lan can, dù sao Kiều Lan Anh cũng nhát gan, cộng thêm không có người trợ giúp, đứng trong nhà xưởng bỏ hoang u ám ẩm ướt này, từng cơn gió lạnh thổi tới, không khỏi sợ hãi.

Trên tay cô cầm một con dao trái cây mới mua từ cửa hàng tiện lợi, trên cán dao phản chiếu ánh trăng, sắc bén lạnh lẽo, giống như chỉ cần cô vạch nhẹ vào tay sẽ phun máu ra ngay.

Dù gì Kiều Lan Anh cũng là cô chủ nhà họ Kiều, mặc dù cô và Lâm Thu Thủy ở bên ngoài nhiều năm, nhưng Kiều Chấn Huy chưa từng bạc đãi họ, được ăn ngon mặc đẹp, nuông chiều từ nhỏ, nhất là mấy năm gần đây, ăn cam cũng không phải tự bóc vỏ, sao có thể biết quy trình bắt cóc người khác chứ, những thứ này chẳng qua nhìn thấy trên TV thôi.

Đến khi Lê Hiếu Nhật bước vào nhà xưởng bỏ hoang, anh nhìn thấy Kiều Minh Anh đang bị trói lơ lửng như cá mắc cạn, không nơi nương tựa.

Đôi mắt đen hẹp dài bỗng co lại, anh nhìn kỹ lại thì thấy Kiều Lan Anh đang cầm một con dao trái cây, ngồi xổm sau lan can, vẻ mặt sợ hãi.

“Minh Anh!” Anh gọi tên cô, nhưng cô vẫn đang hôn mê, chưa tỉnh lại.

Lê Hiếu Nhật!

Kiều Lan Anh đứng dậy, hai tay vịn lan can nhìn anh đứng bên dưới, đôi mắt xinh đẹp thoáng qua vẻ si mê: “Anh Lê…”

Cô ta quên rằng, cô ta chỉ có thể gọi xưng hô này khi giả vờ trước mặt Kiều Minh Anh, khuôn mặt đẹp không tỳ vết của anh như liều thuốc độc chí mạng, thấm vào tim cô ta.

Lần đầu tiên anh bước vào cổng nhà họ Kiều, là khi Kiều Chấn Huy tổ chức một buổi tiệc rượu, cô ta là người thấy anh trước tiên.

Lê Hiếu Nhật đẹp như một vị thần chiếm giữ trái tim cô ta, mặc cô ta dụ dỗ thế nào, anh cũng không lay động, dần dần tâm tư cô ta cũng phai nhạt.

Ai ngờ rằng, Kiều Minh Anh vừa quay về, anh đã biến thành một người khác.

Cùng là con gái nhà họ Kiều, cô ta có chỗ nào không bằng Kiều Minh Anh?