Cục Cưng Đến Nhà, Ba Ơi Mở Cửa Ra

Chương 50: Chúng ta có thể thương lượng một chuyện không

CHƯƠNG 50: CHÚNG TA CÓ THỂ THƯƠNG LƯỢNG MỘT CHUYỆN KHÔNG.

Ngày hôm sau, Kiều Minh Anh vẫn đi làm như bình thường, bệnh của Phan Tuệ Nhi cũng đỡ hơn rồi, nên hôm nay cũng đã quay lại làm việc.

Kiều Minh Anh cầm bản phác thảo thiết kế đi đến trước mặt hai người đang âm thầm liếc mắt đưa tình với nhau, có chút tò mò nhìn hai người bọn họ, mới có mấy ngày, ngay cả đôi mắt cũng khác, lẽ nào đây chính là vì sinh bệnh mà trúng tiếng sét ái tình trong truyền thuyết?

Ý tưởng này vừa mới hiện lên không lâu liền bị Kiều Minh Anh gạt bỏ, nếu như thật sự có thể trúng tiếng sét ái tình, đầu gỗ Lê Hiếu Nhật chính là dù có mất nhiều thời gian cũng không nhất định có thể trúng được tiếng sét ái tình.

Không đúng, có lẽ là không trúng tiếng sét ái tình với cô mới đúng, nhìn xem tình cảm với Kiều Lan Anh như thế nào.

Kiều Minh Anh không quan tâm đến Phan Tuệ Nhi và Hồ Yên đang anh anh em em, đi ra khỏi văn phòng, không ngờ lại nhìn thấy Emily mấy ngày nay không đến tìm cô, Emily dường như cũng không ngờ mình vừa đi ra lại có thể gặp được Kiều Minh Anh, có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh đã không phục lại như bình thường.

Emily thuận tay vuốt lại mái tóc gợn sóng mà cô ta vừa mới uốn, trên người tỏa ra hương nước hoa, khuôn mặt vẫn đậm và đẹp, nhưng trang điểm đậm như thế nào vẫn có thể nhìn thấy quầng thâm dưới mắt.

“Thật xui xẻo.” Rất hiếm khi Emily không lên tiếng mỉa mai Kiều Minh Anh, vứt lại một câu nói “thật xui xẻo” liền quay người rời đi.

Kiều Minh Anh chớp mắt, xoa chiếc mũi, giống như cô đang trừ tà.

Văn phòng tổng giám đốc, sau khi Kiều Minh Anh gõ cửa liền mở cửa đi vào, trong phòng tràn đầy mùi bạc hà, mùi nước hoa nồng nặc trên người Emily mà cô vừa mới ngửi thấy lập tức được gột sạch, không nhịn được hít sâu mấy lần, mùi hương đang tồn tại là hương thơm trên người Lê Hiếu Nhật.

Lê Hiếu Nhật quay lưng lại với cô, đối diện với cửa sổ kính, giống như đang nói chuyện với ai, nói một tràng dài bằng tiếng anh, giọng nói của anh trầm thấp và đầy từ tính, nói tiếng anh rất tốt, Kiều Minh Anh có thể nghe và hiểu được, dù sao cô cũng không còn là cô bé vừa nghe thấy tiếng anh là đau đầu trước đây nữa.

Cũng không có ai, lúc cô không hiểu, vừa tỏ ra ghét sự ngốc nghếch của cô, vừa kiên nhẫn ngồi giải thích cho cô nữa.

Trong lòng Kiều Minh Anh trầm mặc một lúc, đặt tài liệu xuống chuẩn bị rời đi, lại bị Lê Hiếu Nhật gọi lại: “Em đợi một chút.”

Kiều Minh Anh quay người lại, chỉ thấy Lê Hiếu Nhật chỉ tay vào chiếc sofa bên cạnh, ra hiệu cô đi qua đó và ngồi xuống, sau đó quay lại tiếp tục nói chuyện điện thoại, Kiều Minh Anh bĩu môi, đi đến ghế sofa và ngồi xuống.

Năm phút sau, Lê Hiếu Nhật mới cúp điện thoại, cầm lấy bản phác thảo thiết kế trên bàn đi đến sofa, ngồi xuống hai chân vắt lên nhau, lướt qua bản phác thảo, dáng vẻ cau mày suy nghĩ giống như một bức tranh, nhìn thế nào cũng thấy rất đẹp.

“Bản thảo thiết kế đưa ra ở cuộc họp đã chuẩn bị xong chưa.” Lê Hiếu Nhật lật những bản thảo thiết kế, giống như vô ý hỏi.

“Chưa.” Kiều Minh Anh trả lời, mặc dù chủ đề đưa ra ở cuộc họp lần này không bị giới hạn, nội dung không bị giới hạn không có bất cứ yêu cầu quy định nào, nhưng cũng vì như vậy, độ khó càng tăng lên, cô vẫn chưa nghĩ được phải vẽ cái gì.

Ánh mắt của Lê Hiếu Nhật dừng lại trên những bản thảo thiết kế, mang theo sự tán thưởng, từ trước đến giờ vẫn biết cô rất có thiên phú trên phương diện này, nhưng không ngờ bây giờ còn tốt hơn trước kia, điều này càng làm anh bất ngờ.

Công bằng mà nói, trong số các nhà thiết kế tham gia cuộc thi này sẽ không có ai là đối thủ của cô.

Bản phác thảo thiết kế của cô khiến người khác nhìn qua một lần là không thể quên, hơn nữa phong cách của cô người khác không thể bắt chước được.

“Lúc nữa tôi có một buổi tiệc, em đi cùng với tôi.” Giọng điệu hoàn toàn là mệnh lệnh, không cho Kiều Minh Anh cơ hội phản bác.

Nói chuyện công việc xong, tính toán thời gian một lúc, Lê Hiếu Nhật đưa Kiều Minh Anh đến nhà hàng đối diện công ty.

“Tổng giám đốc Lê chúng ta có thể thương lượng một chuyện không.” Nghe nói phải đi lên tầng 19 ăn cơm, trong lòng Kiều Minh Anh hoảng sợ.

“Không thể.” Lê Hiếu Nhật đương nhiên biết Kiều Minh Anh sợ cái gì, nhưng lần này, anh lại không muốn để cô tiếp tục sợ độ cao như vậy nữa, lấy độc trị độc là cách tốt nhất.

Kiều Minh Anh đột nhiên cảm thấy càng choáng váng, ngón tay vịn trên tường đã trắng bệch, khuôn mặt nhỏ nhắn rất đáng thương, nhưng lần này Lê Hiếu Nhật đã quyết tâm đưa cô lên, cho dù cô cầu xin cũng không được.

“Sàn nhà là thật, đi thôi.” Lê Hiếu Nhật vẫn không thể chịu đựng được, nói xong câu này, nắm lấy tay cô đi vào trong thang máy.

Cảm nhận được nhiệt độ lạnh lẽo từ tay cô truyền đến, Lê Hiếu Nhật siết chặt bàn tay to lớn của anh, bao bọc lấy bàn tay bé nhỏ của cô, ánh mắt mờ nhạt, anh kêu người đổi sàn nhà ở đây thành thật không phải vì ngày hôm nay sao, lại còn phải giả vờ làm dáng vẻ tàn nhẫn ép cô đi lên, có trời mới biết là vì cái gì.

Mặc dù Kiều Minh Anh không muốn, nhưng đây dù sao cũng là công việc của cô, cô biết Lê Hiếu Nhật có những yêu cầu rất khắt khe với khả năng và thái độ làm việc của nhân viên, đây là lúc chứng minh năng lực của mình, hơn nữa, cho dù bây giờ cô hối hận muốn đi xuống cũng không được nữa, thang máy đã đi đến tầng 17 rồi.

“Xin chào anh Lê, mời đi theo tôi sang bên này.” Đã có nhân viên phục cụ đợi ở thang máy giơ tay về phía trước, kính cẩn nói.

Lê Hiếu Nhật khẽ gật đầu, không buông tay Kiều Minh Anh ra, nắm lấy tay cô đi theo người phụ vụ.

Kiều Minh Anh thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nhìn xuống sàn nhà, ít nhất sàn không phải là kính, chỉ cần không nhìn xung quanh bên ngoài tấm kính, dường như không có vấn đề gì.

Nhà hàng ngoài trời không nằm trên tầng cao nhất của Hoàng Thịnh, chỉ là vị trí của nó tương đối đặc biệt, từ trong nhà hàng mở rộng theo chiều ngang, sàn và tường ban đầu đều được làm bằng kính, cho dù từ góc độ nào cũng có thể nhìn được cảnh đẹp.

Nhưng mấy năm gần đây, Lê Hiếu Nhật đã ra lệnh thay đổi toàn bộ, nên sàn nhà đã biến thành sàn đá cẩm thạch trắng, tường kính vẫn được giữ lại, cũng không có ảnh hưởng đến tâm trạng của những vị khách thích ngắm cảnh.

“Tổng giám đốc Lê, đây là danh thϊếp của tôi.” Giọng nói của vị khách kia có chút quen, Kiều Minh Anh vốn đang cúi đầu lập tức ngẩng lên, lại nhìn thấy Thần Ngôn đang bắt tay với Lê Hiếu Nhật, đôi mắt liền mở to.

Thần Ngôn cũng nhìn thấy Kiều Minh Anh, ngạc nhiên khẽ chớp mắt, sau đó nở một nụ cười tao nhã: “Cô Kiều Minh Anh, lại gặp nhau rồi, tính ra đây là lần thứ ba chúng ta gặp nhau rồi.”

Lê Hiếu Nhật nhìn Kiều Minh Anh đang mở to đôi mắt, lông mày khẽ nhíu lại, lời nói với Thần Ngôn có chút không được vui.

“Hai người quen nhau?” Lê Hiếu Nhật nhớ Thần Ngôn, có ấn tượng rất sâu sắc lúc ở thành phố giải trí, không ngờ đối tượng hợp tác lần này lại là anh ta.

Nhưng nghe giọng nói của Thần Ngôn, hình như anh ta và Kiều Minh Anh quen nhau.

Kiều Minh Anh bĩu môi: “Gặp nhau hai lần, còn kêu tôi giới thiệu bạn trai cho anh ta nữa.”

Thần Ngôn suýt nữa thì nôn ra máu, cái gì gọi là kêu cô giới thiệu bạn trai? Rõ ràng là cô tự mình yêu cầu, còn xem anh ta như gay!

Vẻ mặt của Lê Hiếu Nhật dịu đi một chút, ánh mắt nhìn Thần Ngôn mang theo sự cảm thông, nhìn Thần Ngôn thật sự có nỗi khổ mà không thể nói ra được.

Cuộc trò chuyện bắt đầu, Kiều Minh Anh rót nước cho bọn họ, cũng không có chuyện gì có thể làm, tài liệu của thư ký Trương cũng có công dụng, chỉ là cô không ngờ, Thần Ngôn không chỉ tính tình giống người bạn kia của cô mà cũng dị ứng với hải sản, nên trên bàn ăn không có một chút đồ ăn nào làm từ hải sản.

“Không biết cô Kiều Minh Anh và tổng giám đốc Lê có quan hệ gì?” Sau khi cuộc nói chuyện kết thúc, Thần Ngôn đột nhiên hỏi, nhìn dáng vẻ giống như rất hứng thú với chủ đề này.