Khi nhóm người Hồ Vân Bái đi tới khu rừng. Trời đã tối rồi. Mọi người đốt lửa lên đi vào khu rừng, mấy mộ quan canh giữ Hiến Lăng đã tới trước một bước rồi. Bọn họ đang vây quanh bia ngọc bạch xì xầm bàn tán.
Nghe nói tổng quản của nội vệ tình báo đường đã tới. Mấy quan viên đều vội vã tiến lên thi lễ: “Bốn người hạ quan đều là lăng quan Hiến Lăng, tham kiến Hồ tướng quân!”
“Ừm! Không cẩn khách khí.”
Hồ Vân Bái vừa nói lời khách sáo, nhung ánh mắt của hắn lại đứng lại trên khối bia bạch ngọc to lớn này, thân bia quả thật to lớn. Cao ba trượng, rộng sáu thước, vốn dĩ là nửa khúc cắm vào trong đất, nhung đã được các dân thôn đặt bằng phẳng rồi. Dưới ánh lửa bập bùng, chi thấy trên thành bia có một hàng chừ: "An Tây xuất thánh nhân. Đại Đường hưng vạn nămcó nét chừ y như bút tích trên mai của cự quy.
“Quả nhiên là cùng một đám người gây nên!”
Hồ Vân Bái trong lòng lại đột nhiên trờ nên cảnh giác, liên tiếp xảy ra hai vụ điềm lành ca tụng Lý Khánh An. Nhìn thì có vẻ là chuyện tốt. Nhung thật ra lại không phải vậy, nếu như chi có một vụ, thì có lẽ làm việc này là có ý tốt. Nhưng nếu như loại điềm lành này liên tiếp không ngừng xảy ra. Vậy thì sẽ không phải là chuyện tốt nữa. Vật cực tất phán, đây khiến người ta cảm nhận được rất rõ ràng rằng bản thân Lý Khánh An đang làm giả. Là do hắn nóng lòng khẩn thiết muốn đăng cơ rồi, việc này ngược lại sẽ đế cho người trong thiên hạ phản cảm.
Đó chính là một thứ bôi đen biến tướng rồi. Người làm ra việc này rất có thể là ôm mối ác ỷ trong lòng.
Mấy viên lăng quan không biết sâu cạn. Lại ra sức mà a dua nịnh nọt nói: "Ta xem khối bia đá bạch ngọc này rất có thé là từ trong lăng mộ tự minh chui ra đấy, đây là ý trời a! Bời mới nói "Trời xanh có ý, quỹ thần linh nghiệm"
“Toàn nói tầm xàm!”
Hồ Vân Bái trừng mắt liếc nhìn một cái. Mấy viên lăng quan bèn sợ đến không dám ho he gì nữa.
Hồ Phái Vân tiến lên sờ sờ bia bạch ngọc, mặt trên không có bụi đá. Rất sạch sẽ, chửng tò là khối bia này đã tạc nên rất lâu rồi.
Hắn lại hỏi lăng quan nói: “Mấy ngày nay có xe ngựa hoặc là thuyền tiến gần Hiến Thẳngg không?”
Mấy tên thẳngg quan đều lắc lắc đầu, lúc này lý chính dẫn đường lại nói: “Ta nghe nói mấy ngày trước quả thật có chiếc thuyền lớn ngừng lại ở trong con sông ở trước mặt. Đứng lại được một đêm. Có vẻ lén lén lút lút.”
Hồ Phái Vân vội vàng truy vấn. “Mấy ngày trước cụ thể ngày nào?”
Lý chính gãi gãi đầu nghĩ ngợi rồi nói: “Hình như là bảy ngày trước, đúng! Chắc chắn là bảy ngày trước, ta nhớ rất rõ, chính là đêm hôm đó, thúc phụ ta đã qua đời.”
“Vậy có nhìn rõ trên thuyền là người nào không?”
“Thuyền kia đứng lại một ngày một đêm. Khoảng rạng sáng ngày hôm sau là bò đi. Ban ngày không thấy ai xuất hiện, đoán chắc là bọn họ ra tay ban đêm.”
Hồ Phái Vân gật gật đầu, hắn phải chạy về Trường An bố trí rồi. Chuyện này có dấu hiệu càng lúc càng nghiêm trọng rồi.
Hắn lập tức căn dặn Ngô huyện lệnh nói: “Ngô huyện lệnh, khối bia bạch ngọc này tạm thời đế ở huyện nha các ngươi. Muôn vàn đừng báo lên trên, càng phải phong tòa tin tức, việc này e là có âm mưu bên trong.”
Ngô Huyện lệnh gật gật đầu, hắn cũng có chút cảm thấy bất ồn rồi. Thiên hạ làm gì mà có chuyện trùng hợp như vậy.
Hồ Vân Bái xuyên đêm kéo về Trường An. Dọc đường hắn đã nhận được hai tin tức, tên Đinh tượng nhân kia đã tìm thấy chủ nhân của bút tích ấy, đây là tin tức khiến người ta phấn chấn, nhung đồng thời còn có một tin tức khác khiến người ta tâm trạng hồi hộp, ở huyện Lam Điền và huyện Tân Phong cũng đã lẩn lượt xuất hiện điềm lành, huyện Lam Điền là phát hiện ra một miếng bảo ngọc khắc chừ khai quật được, còn huyện Tân Phong lại là khai quật được một con ngựa đá khắc chừ. Chừ khắc lên đều giống nhau. “Đường tái hung, khánh bình an”.
Vô cùng quỳ dị!
Bọn Hồ Vân Bái đến Trường An thì cửa thành đã đóng. Nhưng nhờ vào thân phận đặc biệt của mình mà Hồ Vân Bái vẫn vào thành được, và trực tiếp trờ về tổng bộ tình báo đường tại hoàng thành.
Vừa mới vào cửa thì một quân quan nội cẩn đang trực bèn lên bầm báo: “Hồ tướng quân, chiều nay vương phi vừa phái người đến tìm tướng quân.”
Hồ Vân Bái ngờ ngàng, vội hỏi: “Vương phi tìm ta việc chi thế?”
“Người đến không nói. Chi là mời tướng quân ngày mai tranh thủ chút thời gian ghé Triệu vương phủ một chuyến.”
Trong lòng Hồ Vân Bái ắt hiểu, hắn thầm thờ dài một tiếng, nói: “Ta biết rồi.”
Quân quan đương định lui ra thì Hồ Vân Bái lại gọi lại: “Ngươi lập tức tìm người đi gọi tên lão bia tượng họ Đinh đến đây gặp ta.”
Đứng lại một lát, hắn lại hạ lệnh: “Ngươi thuận tiện đi thêm một chuyến nội vệ, nếu Tẩn tưởng quân có ở nội vệ thì ngươi mời hắn đến gặp ta.”
Tuy giờ đã là canh một. Nhung sự tình trọng đại, cả vương phi cũng đã bị kinh động. Hồ Vân Bái không chút mỏi mệt. Hắn phải bắt đầu điều tra vụ này trong đêm nay.
Trong đại đường, Hồ Vân Bái tay cầm bình trà nguội, vừa chậm rãi uống vừa ngắm
Nghía con rùa khổng lồ trong lu. Đầu hắn không ngừng hiện qua bao chuyện kỳ quái xảy ra trong mấy hôm nay.
Con rùa khổng lồ hình như đã ngủ rồi. Nó nằm trong lu bất động, chừ triện cổ trên mai rùa dưới ánh đèn chập chờn như phát ra một thử ánh sáng dị thưởng. Hồ Vân Bái nghĩ đến đầu tiên là dụng ý của chủ mưu giật dây đằng sau. Từ huyện Tân Phong đến huyện Lam Điền đều đồng thời phát hiện điềm tốt lành thế này là quá rõ ràng, người đứng đằng sau đó muốn tạo thế. Tạo thế như để đại tướng quân đang nóng lòng muốn lên ngôi.
Người cồ có câu muốn lên ngôi nhất định khiêm nhường lẩn nữa. Bất đắc dĩ mà làm. Đấy đã trờ thành một cách nghĩ quen lối của chúng nhân, khiêm nhường, kín đáo, làm theo thế trời, đó đặc biệt quan trọng với đại tướng quân, nếu đại tướng quân nóng vội muốn lên ngôi, vậy tiểu hoàng đế hiện tại phải làm sao đây? Dù là gϊếŧ hay phế truất chăng nữa cũng đều khiến người khác có cảm giác soán vị, cho nên kẻ đứng sau không ngừng tạo ra bao nhiêu điềm lành này rất rõ ràng là thủ đoạn hàm hại. Dụng tâm hiểm ác, bố trí chu mật. Có thể nhìn ra đây là một âm mưu lớn.
đọc truyện với http:/
/truyencuatui.net/Ngay lúc này bên ngoài vọng đến bước chân vội vã. Một binh sĩ vào bẩm báo: “Khởi bẩm tướng quân. Đinh bia tượng đã đến.”
Hồ Vân Bái lập tức tinh thần phấn chấn nói: “Dẩn hắn vào đây!”
Chẳng mấy chốc, mấy tên binh sĩ bèn dẫn lão bia tượng cao gầy của hôm qua vào, hắn hôm nay đã ngồi lục cả ngày tư liệu, cuối cùng cũng tìm ra chút manh mối.
Lão bia tượng vừa định quỳ xuống thì binh sĩ đã nhanh tay đờ lão, Hồ Vân Bái đi lên chấp tay cười nói: “Đinh lão tượng nhân vất vả rồi. Mau mau mời ngồi!”
Lão bia tượng làm gì dám ngồi, hắn rút một sắp văn cảo viết đầy chừ đưa Hồ Vân Bái nói: “Mời tướng quân xem cái này.”
Hồ Vân Bái nhận lấy văn cảo bước nhanh đến dưới đèn. Cẩn thận đọc.
Văn cảo tổng cộng gồm mười mấy trang, là một phần của kinh phật, chừ viết không lớn. Toàn bộ đều là chừ cô triện, hắn thoạt nhìn đã thấy ngay một chừ “Đường”, quả thực rất giống với chừ “Đường” trên mai rùa.
Hắn vội hạ lệnh binh sĩ. “Hãy khiêng con rùa đó đến bên ánh đèn.”
Hai binh sĩ vội khiêng rùa đến. Dưới ánh đèn hắn lại cẩn thận so sánh, sáu chừ này đều tìm thấy từ trong kinh phật, quả nhiên là y chang, nhất là chừ “khánh” trong khánh bình an. Cái chấm ở trên cùng rất có đặc sắc, nó có hình bán nguyệt, có thê nói là hai chừ này y như hai giọt nước.
Hồ Vân Bái lại vội lật ra phía sau. Không thấy có lưu lại tên của người viết, hắn bèn cất tiếng hỏi lão bia tượng: “Ai là người viết vậy?”
“Hồi bẩm tướng quân, đấy là một văn sĩ họ Triệu ba năm trước đến tìm ta khắc bia. Hắn nói là khắc để chúc mừng đại thọ bảy mươi tuổi của mẫu thân hắn. Lúc đó hắn đã trả tiền đặt cọc, nói là nửa năm sau quay lại lấy, nhung mãi đến giờ vẫn cHứa thấy hắn xuất hiện.”
Trong lòng Hồ Vân Bái giật thót, nếu như tình báo chi có như vậy thì cũng chả ỷ nghĩa gì. Một văn sĩ họ Triệu, thiên hạ rộng lớn. Biết tìm noi đâu đây?
“Tên cụ thể của hắn là gì. Ở đâu? Ngươi có biết không?”
Lão bia tượng lắc lắc đầu. “Hắn chi nói là nửa năm sau đến tìm ta lấy hàng, ngoài ra không nói sì thêm nữa.”
Trong lúc Hồ Vân Bái thất vọng tràn trề thì lão bia tượng bỗng nói: “Ta nhớ ra rồi. Hắn hình như có nói là. Nếu hắn không thể đến lấy, hắn sẽ để một quan viên họ Thích đến lấy, cũng là như thế.”
Lão bia tượng chấm chút nước viết một chừ “Thích” lên bàn. “Ta chi nhớ hình như là quan viên của tự giám gì đấy, cụ thể thuộc bộ nào do lâu quá ta cũng quên mất rồi.”
Đây cũng là một manh mối. Có manh mối này biết đâu có thể tìm ra dấu tích gì. Dẫu sao thì người họ Thích không nhiều.
Trong lòng Hồ Vân Bái lại bắt đầu nhen nhóm hi vọng, hắn lệnh người thưởng cho lão bia tượng hai trăm đồng bạc. Để hắn có tin gì mới nhớ đến báo. Lão bia tượng ta ơn trăm ngàn lẩn xong bèn xin cáo lui.
Lão bia tượng vừa đi. Hồ Vân Bái đã lập tức đi vào kho văn thư tình báo đường. Trong kho văn thư tình báo đường kỳ thực có hồ sơ lưu giữ lại đủ các loại tình báo, kho văn thư rất ư khổng lồ, được chia làm bảy kho lớn theo các phân loại khác nhau, như trung ương, địa phương, tài chính, quân bộ, dân hộ, quân viên, hình luật... Có mấy trăm vạn tình báo đủ các cấp biệt, tổng công có hai mươi mốt văn thư lang và một khố thừa quản lý mỗi ngày.
Hồ Vân Bái muốn tìm là tình báo của quan viên, hắn đi vào phòng của kho nhân sự. Một kho phong do hai gian phòng họp lại. Một là phòng làm việc ngoài, một là kho văn thư buồng trong. Văn phòng không lớn. Có đặt bốn chiếc bàn. Sát tường là hai giá gách, trên đấy đầy các tấm thiệp nhô, nhưng tấm thiệp nhỏ này đều được dùng để tra tìm tư liệu trong kho.
Kho nhân sự tổng cộng có ba văn thư lang, sờ dĩ cẩn ba người chù yếu là vì muốn có thê đám bảo được ngày đêm đều có người trực ca. Cho nên ba người này mỗi người mỗi ngày trực bốn canh giờ.
Lúc này đã là canh một. Trong kho nhân sự còn một người cHứa về nha. Đương trực tiếp ngủ trong phòng làm việc gian ngoài, nếu có tình hình gì thì có thể gọi hắn dậy bất cử lúc nào.
Binh sĩ gọi văn thư lang trực dậy, hắn thấy Hồ Vân Bái đích thân đến điều tra. Hốt hoảng đứng dậy thi lễ: “Tham kiến tướng quân!”
Hồ Vân Bái khoát khoát tay, “Ta muốn điều tra tư liệu của quan viên.”
“Có! Có! Xin mời tướng quân đi theo ty chức.”
Văn thư lang châm đèn dầu dẫn Hồ Vân Bái đi vào trong kho. Hắn vừa vào đã thắp tất cả ba mươi sáu ngọn đèn trên tường lên. Bỗng chốc cả kho văn thư sáng trưng lên. Kho văn thư khá rộng lớn. Trong cử như một cung điện thu nhỏ, có gần hai trăm giá gách cao một trượng xếp dàn hàng, trên giá gách là đủ các loại tông quyển chi chít, được phân quyển theo tên của mỗi quan viên, một quan viên là một quyển, trong cả kho văn thư thấp thoáng hương mực thơm.
Hồ Vân Bái không khỏi kinh thán, hắn có từng đi đến kho văn thư của Lại bộ, cũng lớn bằng một nửa của chỗ này, đương nhung. Lại bộ trăm năm nay không biết đã tích
Lũy được bao nhiêu hồ sơ, nhung từ số lượng tông quyển đặt trên giá gách của Lại bộ vẫn không bằng tình báo đường.
Tài liệu văn thư trong tình báo đường là tài liệu thừa kế của Hán Đường Hội, cũng đã hơn trăm năm nay, chất cao như núi. Trên giá chi đơn thuần có chức vụ của quan viên mà thôi. Đây cũng là kết quả tình báo mà quân An Tây cực xem trọng. Trên mỗi tông quyển đều có mã số, nhất phẩm, nhị phẩm, trong mỗi cấp đều được sắp xếp theo trình tự quan chức lớn nhỏ.
Kỳ thực đây là do kế thừa cách phân loại của Lại bộ và Hán Đường Hội, nếu chia theo họ tên. Thì sẽ dễ tìm hơn nhiều, đây cũng là một trong các điểm còn hạn chế. Tình báo đường cũng đương định sẽ bắt tay vào xây dựng lại hệ thống tìm kiếm thông qua họ mới.
Văn thư lang giới thiệu với Hồ Vân Bái: “Trong kho văn thư tổng cộng có năm phần, góc tây bắc là nhân sự An Tây. Góc tây nam là nhân sự Nam Đường, góc đông bắc là nhân sự Hà Bắc, góc đông nam vốn dĩ là nhân sự Giang nam. Nhưng giờ đã đối thành nhân sự các châu tại địa phương. Còn bảng to ở giữa là nhân sự Đô Kỳ và Kinh Kỳ, không biết tướng quân đang định tìm ở đâu?”
“Ta muốn tìm một quan viên triều đình họ Thích.”
Văn thư lang gật gật đầu. Hắn dẫn Hồ Vân Bái và mấy người thủ hạ đi đến giữa. Chính giữa là một vỏng tròn được dùng siá gách vây lại. Sau vỏng tròn là cột nhà to. Và còn có thêm mấy chiếc bàn rộng thấp thấp, có thề ngồi để đọc tư liệu.
Văn thư lang đến đến bên cột nhà. Thấp sáng đèn dầu trên đấy, hắn chi vào một tấm bảng gỗ to treo trên cột nhà cười nói: “Xin mời tướng quân xem.”
Hồ Vân Bái tuy là thù lĩnh tình báo đường, nhung hắn cũng lẩn đầu tiên đến đây, hắn đi đến trước tấm bảng to cẩn thận quan sát. Hóa ra đều là một tấm biểu đồ tên của các quan viên trong triều đình, chi thấy trên bản đầy các đường mực đen chi chít các bộ môn. Quan viên của mỗi bộ môn đều có đủ, dưới các chức quan đều có treo một tấm bảng gỗ nhỏ to chừng hai móng tay, trên đấy đề tên của quan chức đảm nhiệm vị trí đó.
Hồ Vân Bái không khỏi giơ cao ngón cái tán thưởng: “Quả thật làm tốt lắm. Quan địa phương có chứ?”
Văn thư lang gật gật đầu đáp: “Đều có, cơ hồ mỗi đạo đều có một bảng, nhung chi có chức quan, tản quan và vương tước thì có danh gách riêng.”
Hồ Vân Bái chi tay vào từng miếng gỗ nhỏ tìm kiếm, muốn tìm một quan viên họ Thích, nhưng hắn đã tìm mấy lượt rồi, họ gì cũng có duy không có họ Thích. Hắn không khỏi chau mày lại, thế là thế nào, không lẽ lão bia tượng tuổi già lẩm cầm. Nhớ
Nhầm sao?
Hắn lại tìm quan viên họ Triệu, lẩn này lại tìm được mười mấy người, nhưng như thế chăng có ỷ nghĩa gì. Lão bia tượng nói đấy là một văn sĩ trung niên, chứ không nói là quan viên.
Trong lòng Hồ Vân Bái có phần thất vọng, lúc này, một tùy tùng của hắn nhắc nhờ: “Tướng quân, tên bia tượng kia nói là việc của ba năm trước, đã ba năm rồi chắc sẽ có rất nhiều biến cố.”
Hồ Vân Bái chợt tinh ngộ, đúng, thời gian ba năm quả thực có nhiều biến cố, như thể đã đến Nam Đường, hay đã về địa phương, hoặc đã thoái sĩ về nhà... Tất cả đều có khả năng.
Hắn vội hòi văn thư lang: “Trong đây có danh bài biểu đồ của quan viên của ba năm trước không?”
Văn thư lang ngẫm nghĩ một lúc bèn hòi: “Tướng quân có chắc chắn là quan chức triều đình chứ?”
Trong lòng Hồ Vân Bái có phần thấp thỏm, lão bia tượng kia bản thân lão còn không nhớ rõ, nhung Hồ Vân Bái vẫn gật gật đầu nói: “Chắc là thế!”
Văn thư lang tìm đến một cái thang gỗ, từ trên đinh một giá gách hắn lấy xuống hay cuốn danh gách dày cộm. Cười nói: “Lấy ví dụ thế này, nếu quan viên họ Thích đó đã đến Nam Đường, chúng ta sẽ trực tiếp lấy danh bài của hắn treo qua phía Nam Đường, nhưng đấy chi là biến động danh bài. Không nhìn thấy rõ quá trình, như thể hắn vốn dĩ làm chức vụ gì. Giờ lại làm chức vụ gì. Vì thế đê chi tiết hơn bọn ta đều sẽ ghi chép vào sồ gách. Hai cuốn sồ danh này, một cuốn là ghi chép về tình hình biến động chức vụ của quan viên trong vỏng ba năm nay, cuốn còn lại là danh gách tước vị và tản quan, tướng quân có thể bắt đầu điều tra từ đây.”
Hồ Vân Bái đương định cầm lấy danh gách thì lúc này một binh sĩ chạy vào bầm báo: “Tướng quân. Tẩn tướng quân đã đến. Đương đợi ngoài đại đường.”
Hồ Vân Bái vội nhìn văn thư lang cười nói: “Thôi thì phiền ngươi tìm giúp ta vậy, nếu tìm được thì lập tức bầm báo lại với ta!”
Nói xong, hắn bèn quay người đi ra.
Trong đại đường, nội vệ tướng quân Tẩn Hải Dương đương cầm ly trà cúi đầu không nói 21. Chi thấy Hồ Vân Bái như cơn gió cuốn chạy vào, người còn cHứa đến thì giọng đã đến trước. "Lão Tẩn. Ta còn ngờ ngươi về nhà ngủ rồi. Không ngờ ngươi vẫn
Còn trong triều phòng."
“Cả Hồ tướng quân ngươi còn không hồi phủ. Ta thì lại càng không dám rồi.”
Tẩn Hải Dương nói đủa xong. Bèn đặt ly trà xuống, đứng dậy nói: “Ngươi biết hiện tượng lạ tại Tân Phong và Lam Điền rồi chứ?”
Tẩn Hài Dương thấy sắc mặt Hồ Vân Bái không chút ngạc nhiên, không khỏi ngờ ngàng: “Ngươi đã biết rồi ư?”
“Ừm!”
Hồ Vân Bái khoát khoát tay, “Ngồi xuống nói đi!”
Tẩn Hải Dương ngồi xuống. Thấy Hồ Vân Bái sắc mặt ưu lo, bèn hỏi: “Còn có tình hình sì nữa à?”
Hồ Vân Bái gật gật đầu, thờ nhẹ một tiếng. “Cao Lăng hôm qua cũng xuất hiện một thạch bia bạch ngọc, Lão Tẩn. Tình hình có phần không hay rồi!”
“Ta cũng cảm thấy không hay, chiều hôm nay huyện Tân Phong và huyện Lam Điền có báo cáo đến. Rất nhiều quan viên đều đang xôn xao dư luận, nói đại tướng quân vì muốn lên ngôi mà phát cuồng mà hành, chứ đời này làm gì có nhiều điềm báo lạ như thế!”
"Đúng, ngươi nói chẳng sai chút nào, từ cồ chí kim điềm lành xuất hiện đều sẽ xuất hiện một số vật cát tường, như thần quy ngàn năm này, nếu trên lưng nó mà không có chừ thì đúng là việc tốt. Hay như bia bạch ngọc, nếu không có chừ trên bia thì cũng là việc tốt. Nhung dám ngang nhiên khắc chừ trên đó, nội dung lại dề hiểu thì lại có phần không bình thưởng. Ta nghe phụ thân ta từng nói. Trần Thắng Ngô Quảng Khởi nghĩa cuối đời Tẩn cũng là do xuất hiện cẩm thư trong bụng cá: "Đại Sờ hung. Trần Thắng vươngđó chẳng qua là do bọn nhân lực đi theo hắn khởi nghĩa đa số là người ngu muội, nên trực tiếp dề hiểu một chút vẫn hay. Nhưng giờ liên tục xuất hiện, cả trẻ con ba tuổi đều biết được chúng ta làm giả. Đó sẽ cự đại ảnh hưởng đến thanh danh của đại tướng quân, ta cho rằng lẩn này là một sự kiện có dự định trước, mục đích chính là muốn bôi đen thanh danh đại tướng quân chúng ta."
Áp lực trong lòng Hồ Vân Bái rất lớn. Hắn sợ nhất là phát hiện ra hiện tượng lạ gì nữa. Nhưng tình hình thực tế là ngày mai thế nào cũng lại xuất hiện. Giờ đã xuất hiện được bốn món. Nếu muốn triệt để bôi xấu thanh danh đại tướng quân, vậy chí ít còn phải thêm năm sáu món. Như thế sự thái sẽ khó mà khống chế nữa. Nếu sự kiện thật sự ác hóa đến bước đó. Vậy tình báo đường của hắn sẽ nghiêm trọng thất chức.
Trong lòng Hồ Vân Bái hiểu rõ, kỳ thực họ đã thất chức rồi. Việc này dẫu sao cũng đã được lên kế hoạch từ sớm. Hơn nữa người tham dự vào rất nhiều, chi đợi lúc đại tướng quân từ Hà Đông đại thắng trờ về sẽ tung đòn. Nhung tình báo đường họ lại hoàn toàn không biết gì. Hồ Vân Bái hắn thật sự không thể chối bò trách nhiệm của mình được.
Hiện tại hắn cẩn gấp sự hỗ trợ của nội vệ để khống chế lại sự thể, nhung hắn lại sợ Tẩn Hải Dương không dốc tâm giúp đờ, bèn trầm ngâm một lúc nói: “Tẩn tướng quân, việc này đã kinh động đến vương phi rồi.”
Tẩn Hải Dương cũng bờ ngờ, có phần căng thẳng hòi: “Vương phi đã nói gì rồi ư?”
Hồ Vân Bái lắc lắc đầu. “Vương phi chiều nay đã phái người đến. Lúc đó ta không có mật. Bèn nói đề ta ngày mai đi qua phù giải thích rõ sự việc, sự tình thật sự đã nghiêm trọng rồi.”
Tẩn Hải Dương cũng biết. Triệu vương phi chẳng bao giờ nhúng tay vào việc quân chính, nhưng lẩn này phá lệ phái người đến hòi thăm, nói rõ sự tình đã nghiêm trọng đến mức vương phi cũng không thể ngồi nhìn. Hồ Vân Bái giữa đêm mời mình đến nhất định là có việc định nhờ.
Hắn bèn gật gật đầu nói: “Không biết Hồ tướng quân giờ đã có kế hoạch gì cHứa?”
“Ta muốn chia hai bước đồng thời tiến hành!”
“Hồ tướng quân cử nói. Ta sẵn sàng nghe.”
Hồ Vân Bái tổ chức lại lời lẽ. Từ từ nói: “Trước tiên ta đã tìm được một ít manh mối. Có liên quan đến một quan viên họ Thích trong triều, ta điều tra ra người này, ta sẽ lẩn dây tìm dưa tiếp tục men theo manh mối này tìm ra người giật dây đằng sau. Thử hai nữa là ngăn chặn các hiện tượng lạ tiếp tục xuất hiện. Việc này mình ta không đủ nhân lực. Hi vọng Tẩn tướng quân có thể hỗ trờ thêm.”
Mặt Tẩn Hải Dương lộ vẻ khó xử.Không có hé răng, sự điều động của nội vệ vô cùng nghiêm ngặt, nhất định phải có văn bàn thinh cầu của chính sự đường, sau đó do đại tướng phủ trường sứ phác thào lệnh điều binh, báo với Lý Khánh An được đồng ý rồi, nội vệ mới có thể xuất binh, nếu là ở bên trong thành Trường An, Hồ Phái Vân đã có thế đến tìm Thiên ngưu vệ hỗ trợ rồi. Nhung ý của Hồ Phái Vân rất hiển nhiên là ở các huyện của Kinh Triệu phú đi chấp hành nhiệm vụ, như vậy thì có chút phiền toái rồi.
Nhưng mà cũng không phải là không có đặc thù, do hiện tại là thời kì đặc biệt, phần lớn thời gian Lý Khánh An không ở Trường An. Cho nên lại cho hắn một sự linh động, nếu xuất hiện tình huống khẩn cấp, hắn có thể xuất binh trước, sau đó mới bổ sung thủ tục sau, còn về phần loại gì là thuộc tình huống khẩn cấp, thì vậy phải do chính hắn phán đoán thôi.
Hồ Phái Vân thấy Tẩn Hài Dương không có hé răng, cũng biết hắn khó xử, trong lòng Hồ Phái Vân cũng sốt ruột hăn lên, lại nói: “Tẩn tướng quân, đối phương nhất định đã sớm lên sẵn kế gách rồi, những dấu hiệu lạ tất nhiên sẽ tập trung xuất hiện, chi là thời gian phát hiện sớm hay muộn thôi, ta hoài nghi sáng mai, lại sẽ có người phát hiện ra cái gì nữa. Tình huống khẩn cấp, ta hy vọng nội vệ có thể ngay đêm nay xuất binh, lao tới các huyện mà khống chế lấy thế cục.”
Nói tới đây, hắn đứng dậy thi lễ một cách kính cẩn: “Kính nhờ Tẩn tướng quân rồi!”
“Thôi được!”
Tẩn Hài Dương cuối cùng cũng thờ phào được rồi: “Ta bèn ngay đêm nay phái binh, lao tói các huyện trong Kinh Triệu, ngoài ra sáng sớm ngày mai, ta muốn cùng và Hồ tướng quân cùng đi gặp Vương phi.”
Hồ Phái Vân mừng rỡ, vội vàng nói: “Không thành vấn đề. Ngày mai trời vừa sáng ta sẽ đến tìm Tẩn tướng quân ngay để cùng đi gặp Vương phi. Hiện tại thinh tướng quân lập tức phái binh.”
“Thế thì ngay bây giờ ta bèn đi an bài!”
Tẩn Hài Dương chắp tay, đứng dậy liền đi khỏi, trong lòng Hồ Phái Vân có sơ sơ một chút manh mối. Hắn ngồi xuống, lại cẩn thận nhìn xem lại bản thảo, lầm bẩm: “Viên quan họ Thích này Rõt cuộc là ai đây?”
Đúng lúc này, văn thư lang đang cầm mấy quyển hồ sơ đi đến: “Tướng quân, ty chức tìm được rồi!”
Sau nửa canh giờ, năm nghìn danh nội vệ sĩ binh chia làm năm mươi đội. Ngay đêm đó lao tới các huyện của Kinh Triệu phủ...
Trời vừa tảng sáng. Triệu vương phi Độc Cô Minh Nguyệt bèn thức dậy rồi, là chù phụ trong vương phủ. Khi Lý Khánh An không ở Trường An. Nàng liền phải gánh vác hết toàn bộ mọi việc lớn nhỏ trong vương phủ. Mỗi ngày nàng đều rất bận rộn. Không chi việc bên trong phủ bề bộn. Hơn nữa còn có rất nhiều việc đối ngoại xã giao, cơ hồ mỗi ngày đều có nội quyến quan viên đến viếng cửa bái phông, nội quyến của triều đình và quan viên địa phương đều có cả. Gần đây đại chiến Hà Đông kịch liệt, nàng còn phải kêu gọi chị em ở Trường An may vớ giày áo đơn cho tướng sĩ tiền tuyến, trấn an thê nhi phụ mẫu của các tướng sĩ đã bỏ mình. Mặt khác, chính nàng còn có hai con trai cẩn đến sự quan tâm chăm sóc của nàng nữa. Cho nên mỗi ngày nàng cơ hồ đều vội vã đến chân không chạm đất.
Mấy ngày nay, Minh Nguyệt lại thêm mấy phần tâm sự. Nhưng sự kiện về điềm báo trong Trường An đồn ầm cả lên khiến trong lòng nàng lo lắng hẳn lên. Lúc ban đầu. Khi con rùa ngàn năm có khắc chừ xuất hiện. Minh Nguyệt còn tường rằng do trượng phu sai người âm thầm làm. Nên nàng bèn không có để ở trong lòng, chi là mỗi ngày phái
Người đến tửu quán trà lâu nghe một số ỷ kiến của dân.
Kết quả dân ỷ thì là nửa mừng nửa lo, năm phần phản đối, năm phần ủng hộ, còn phần lớn người thì không có tò thái độ nào cả. Trong lòng nàng khẽ cảm thấy trên việc này trượng phu đã có chút nóng vội rồi. Có chút hám lợi mà sốt ruột quá. Nhưng buổi chiều ngày hôm qua. Bỗng nhiên lại xuất hiện hai vụ điềm báo Tân Phong. Lam Điền, quan viên địa phương gióng trống khua chiêng mà đưa tới, dân ỷ nhanh chóng quay ngược trờ lại, rất nhiều người ủng hộ đã không còn hé răng nữa. Nhưng tiếng chửi bới, phản cảm bắt đầu xuất hiện.
Minh Nguyệt cũng bắt đầu có chút bất an. Điềm báo vốn là ý trời, ngẫu nhiên xuất hiện một chút, cho thấy lên ý trời, nhưng liên tục xuất hiện ba điềm báo, thì rõ ràng đó là cố ý mà làm rồi. Làm như vậy sẽ phản tác dụng ngay, Minh Nguyệt vốn dĩ không hề hòi đến việc làm của trượng phu. Nhung lúc này đây, nàng cuối cùng cũng không nhịn được nữa. Nàng muốn nhắc nhờ Hồ Phái Vân một chút.
Minh Nguyệt vừa mới từ phòng của đứa con đi ra. Liền có a hoàn đến bầm báo: “Tình báo đường Hồ tướng quân và nội vệ Tẩn tướng quân tới rồi. Đang ở trong khách đường chờ đợi!”
“Nhờ bọn họ chờ một chút, ta lập tức sẽ ra ngay.”
Minh Nguyệt trờ về phòng thay đổi quẩn áo, liền đi về hướng khách đường.
Trong khách đường. Hồ Phái Vân và Tẩn Hải Dương đang kiên nhẫn mà chờ Vương phi triệu kiến, đối với bọn họ mà nói. Tầm quan trọng của việc Triệu Vương phi triệu kiến, vượt xa hơn cả việc hoàng thái hậu triệu kiến.
Trong lòng hai người đều có một chút bất an. Hồ Phái Vân là bời vì sự tắc trách của tình báo đường đã làm cho vấn đề không ngừng xuất hiện như bây giờ, sự ảnh hưởng ác liệt tăng lớn. Là một sự bất an của việc tắc trách, còn Tẩn Hải Dương là bời vì tối hôm qua trong tình huống không được sự đồng ý của Lý Khánh An. Tự tiện đem năm ngàn quân phái đến các huyện của Kinh Triệu để khống chế thế cục, hắn bất an vì đã vượt quyền hạn của mình.
Bên ngoài khách đường tiếng ngọc bội khua vang. Làn hương thơm thoang thoảng bay đến. Triệu Vương phi Độc Cô Minh Nguyệt dưới sự tống của mười mấy a hoàn đi vào khách đường.
Hai người vội vàng đứng lên. Đồng loạt khom người thi lễ: “Ty chức Hồ Phái Vân. Tẩn Hải Dương tham kiến Triệu vương phi!”
“Hai vị tướng quân xin hãy miễn lễ.”
Minh Nguyệt khoát tay chặn lại. Ôn nhu nói: “Mời ngồi đi!”
“Đa tạ Vương phi!”
Trong miệng tuy rằng cảm ơn. Nhưng hai người lại không có ngồi xuống, chỗ ngồi trong khách đường không giống thư phòng của Lý Khánh An có phần chù khác, bọn họ một khi ngồi xuống, thì sẽ ngồi ngang hàng với Vương phi, tuy rằng lúc Minh Nguyệt ở trong này tiếp kiến gia quyến quan viên thì tất cả mọi người đều tùy ý mà ngồi, thê tử của quan viên ngũ lục phẩm cũng có thế ngồi sát cánh với Minh Nguyệt như tỷ muội vậy, không có phân chia cấp bậc gì cả.
Gia quyến có thể, nhưng thuộc hạ thì không được.
Minh Nguyệt cũng hiểu được điều này, nàng cũng không miền cường, cười xòa liền ngồi xuống, hai người khoanh tay mà đứng. Chờ Vương phi hỏi.
“Hai vị tướng quân đều là người bận rộn. Ta mời hai vị tướng quân lại đây cũng là bất đắc dĩ. Mong hai vị tướng quân thông cảm cho.”
Ngừ khí của Minh Nguyệt thủy chung rất nhẹ nhàng, tuy rằng nàng chi có mời một mình Hồ Phái Vân tới. Nhưng Tẩn Hài Dương không mời mà tới, nàng coi như minh đã mời hai người vậy không hề tò ra nghi hoặc sự có mặt của Tẩn Hài Dương.
“Ta nghĩ hai vị tướng quân hẳn là đã biết nguyên nhân mà ta mời các ngươi tới rồi!”
Ngừ khí nhẹ nhàng của Vương phi khiến cho Hồ Phái Vân cảm thấy một phen xấu hồ, nếu hắn có thể phát hiện chuyện này sớm một chút, mà ngăn ngừa được sự việc xảy ra. Thì đã không làm cho Vương phi phải lo lắng như vậy rồi. Cho dù Vương phi không hề tò ra lo lắng, nhưng việc Vương phi triệu kiến bọn họ đã chính là một sự lo lắng rồi.
“Ty chức hiểu được, là việc xảy ra của điềm báo, làm cho Vương phi lo lắng rồi.”
Minh Nguyệt cười xòa. Cố hết sức dùng một ngừ khí uyền chuyển khuyên nhủ: “Kỳ thật ta cũng biết các ngươi làm như vậy là chắp hành mệnh lệnh của Đại tướng quân. Đại tướng quân các ngươi thưởng ngày thì rất trấn tĩnh, nhưng nhiều lúc đầu óc hắn cũng quá nóng vội. Một khí nóng vội thì thưởng là không đề ý hậu quả. Quyết giữ ý mình, ta cũng không sợ các ngươi chê cười, có đôi khi hắn cũng vì một số việc vặt trong gia đình mà nổi giận với ta. Sau đó thì ta sẽ nhượng bộ, sau khi sự việc qua rồi hắn tinh táo lại thì lại trách ta vì sao không kiên trì ỷ của mình. Ý của ta là nói, Đại tướng quân các ngươi thực ra là người phóng khoáng. Sẽ không ghi hận. Nhiều khi hắn lại càng cảm kích sự khuyên can của các ngươi, hai vị tướng quân hiểu được ý của ta chứ?”
Hồ Phái Vân và Tẩn Hải Dương nhìn nhau, thì ra Vương phi tường rằng là do Đại tướng quân hạ lệnh làm. Sự uyển chuyển và tự trách của Vương phi làm cho bọn họ vô cùng cảm động. Hồ Phái Vân vội vàng nói: “Ý tốt của Vương phi ty chức vô cùng cảm kích, nhung lẩn này quả thật không phải là ý của Đại tướng quân.”
Minh Nguyệt ngần ra: “Ta không hiểu ý của Hồ tướng quân cho lắm?”
Tẩn Hài Dương tiếp lời nói: “Chuyện này kỳ thật không có lấy một chút quan hệ gì đến chúng ta cả. Đại tướng quân không có hạ lệnh, chúng tôi cũng không có tự tiện làm. Đây là một âm mưu. Có người đang cố ý bôi nhọ Đại tướng quân.”
“Còn có chuyện này nữa à? Khó trách!”