Thiên Hạ

Quyển 9 - Chương 277: Gặp lại Dương Hoa Hoa

Trước phường quỹ Tụ Hải Hàng chợ Đông chen chúc đầy người. Việc gửi tiền sẽ được trả lại lãi suất của phường quỹ này đã được truyền khắp Trường An. Mấy ngày liền, trước cửa phường quỹ đều có dòng người xếp hàng chen chúc mỗi ngày. Xe bò vận chuyển tiền thậm chí còn làm ùn tắc giao thông. Vô số thương nhân và dân chúng bình thường từ bốn phương tám hương đua nhau đến gửi tiền vào phường quỹ này. Tình hình thịnh vượng này kéo dài suốt đến hôm qua. cuối cùng một phường quỹ lớn nổi tiếng của Kinh thành cũng không chống đỡ nổi áp lực của việc đôi tiền đồng. tuyên bố cũng bắt đầu trả lãi suất khi người dân đến gửi tiền.

Vương Bửu ký bắt đầu. ngoài ra những phường quỹ đứng quan sát đó cũng lần lượt tham gia vào, lũ lượt thực thi biện pháp mới này, gửi tiền đều trả lại tiền lãi.vốn dĩ gửi tiền phải trả phí. giờ được làm ngược trở lại, gửi tiền sẽ được trả lại lãi. Như thế này, lợi nhuận của tất cả các phường quỹ đã bị giảm sút rõ rệt. Tụ Hải Đường bỗng chốc trở thành kẻ địch của cả ngành.

Lý Khánh An mới sáng sớm đã đến chợ Đông. Hắn muốn tận mắt nhìn thấy tình hình lưu thông của tiền bạc.

“Đại tướng quân, người nói liệu Khánh vương có thật sự được phái đến An Tây chứ?” Trên đường, một thân binh của hắn lo lắng hỏi.

“Dù là ai đi chăng nữa. thì với chúng ta cũng giống nhau thôi.”

Lý Khánh An thấy mặt hắn đầy lo toang, liền mỉm cười nói: “ngươi không phải lo lắng nhiều thế. Phàm sự mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên.

“Nhưng, thân vương đến An Tây tất sẽ đoạt đại quyền của Đại tướng quân. Dù không đoạt quyền, bọn họ cũng sẽ áp chế Đại tướng quân. Đây cũng giống như bỏ sạn vào cơm. cố tình muốn chúng ta ăn không ngon.”

“Ngươi cứ mặc kệ hạt sạn đó là xong thôi chứ gì. Ngươi phải nhìn thấy, vốn dĩ triều đình chỉ cho chúng ta một bát cơm nhỏ, nhưng giờ cho những một nồi to, có thể cho chúng ta ăn no. Kỳ thực có vài hạt sạn cũng hay, để tránh trường hợp chúng ta ăn quá nhanh, mà mắc nghẹn.”

Vừa nói. bọn họ cũng đã đến cổng của chợ Đông. Từ xa xa đã nhìn thấy trước của Tụ Hải Đường tấp nập người ngựa qua lại. làm ăn rất náo nhiệt.

Lý Khánh An thấy khách khứa chen chúc, liền gật đầu cười nói: “Xem ra làm ăn phát đạt đấy chứ!”

“Đại tướng quân, chúng ta có cần phải vào xem qua không?”

“Nếu đã đến rồi thì đương nhiên phải vào, đi cửa sau vào thôi.”

Một hàng người từ cửa sau vào phường quỹ. Phường quỹ chiến đại mười mấy mẫu. chia làm hai tầng, tầng trên mặt đất. và tầng hầm dưới đất, người giúp việc và văn thư chừng hai mươi mấy người, và thêm năm mươi hộ vệ. Ngoài ra. ở hậu viện còn có lầu nuôi bồ câu. và có người chuyên nuôi.

Lúc này trong phường quỹ đang bận túi bụi, bọn giúp việc đếm tiền đồng, bỏ tiền vào quầy.Sau đó tiền sẽ được đưa vào kho dưới tầng hầm.Có người phụ trách gửi tiền, người phụ trách cho vay tiền, người chuyên ghi sổ, người chuyển tiền đi. Trưởng quầy Lý Vân Phương lại còn bậm rộn hơn. mắt đỏ ngầu, giọng khàn khàn vì nói nhiều.

“Lý trưởng quầy, Đại tướng quân đã đến.”

Có người hô to một tiếng. Lý Vân Phong từ trước quầy chạy ra vội nói: “Đại tướng quân sao hôm nay lại ghé vậy?”

“Ta đến để tìm hiểu tình hình một chút.”

“Được! Mời tướng quân vào trong nhà nói chuyện.”

Lý Vân Phong đưa Khánh An vào trong. rót cho hắn ly trà. lại rút sổ sách ra.

“Đại tướng quân, phường quỹ hai chợ Đông Tây kinh doanh đến nay đã thu hút được năm mươi vạn tiền quan đồng gửi tiền, tiền cho vay ba vạn quan. Phòng kho dưới đất đã để đầy, đương chuần bị chuyển sang tiền khố tại Nhiệt Hải Cư.”

“Kho chứa tiền ở dưới tầng hầm không phải có thể để trăm vạn quan sao? Sau mỗi năm mươi vạn quan đã đầy?”

“Đại tướng quân không hiểu hết, đây chỉ tiền gửi, ngoài ra còn có đổi tiền bạc nghĩ đã thấy đau đầu.”

“Vậy tình hình đổi tiền thì sao? Kỳ thực ta nghe nói tiền bạc chợ đen đã có từ sớm.chẳng qua là bây giờ công khai hóa mà thôi. Ta nghe nói giá chợ đen đã đổi được đến một trăm mười văn tiền. Hai hôm nay có xu hướng xuống trở lại. một trăm lẻ năm văn tiền. Sáu ngàn quan tiền bạc vừa được đưa đến. ngày đầu tiên đã đổi được ba ngàn quan, đây chính là ba mươi vạn tiền đồng!”

“Vậy tiền vàng thì sao? Có ai đổi không?”

“Tiền vàng không nhiều, một tiền đổi một quan, dẫu sao vì giá quá cao, người thường đều đổi tiền bạc. một trăm quan tiền vàng của chúng ta đến đây chỉ đổi ra mười năm quan, phần lớn vì quá đắt nên chỉ đổi nhà sưu tập, nghe nói không ít cửa tiệm còn từ chối nhận tiền vàng, chỉ nhận tiền bạc.

Nói đến đây, Lý Vân Phong vội lệnh cho người rút một nắm tiền bạc ra. xếp ngay ngắn ngay trên bàn cười nói: “Đại tướng quân mời xem. những tiền bạc này đều khác nhau.”

Khánh An nghe xong lập tức thấy hứng thú. vội thò đầu sang nhìn. Từ bên ngoài mà nói. những tiền bạc này đều gần gần giống nhau, đều được đúc ra bởi một khuôn mẫu tiền Khai Nguyên thông bảo, nếu quan sát kỹ, liền có thể nhìn ra sự khác biệt của nhưng đồng tiền này. Phía trước đều giống nhau, có in bốn chữ đệ thư Khai Nguyên thông bảo, nhưng đằng sau đều lại không giống nhau. Sau lưng của những đồng tiền do An Tây đúc. bốn chữ Khai Nguyên thông bảo hơi nhỏ, tiền do triều đình đúc cũng khác. Có tiền đúc rất ư là mẫu mực. công làm cũng rất đẹp, nhưng cũng có vài đồng tiền rõ ràng mỏng hơn. công làm cũng thô sơ hơn.

“Đại tướng quân cũng phát hiện rồi chứ! Có người lén đúc tiền lậu. đã thế còn ăn bớt vật liệu. những đồng tiền này đều là tiền đúc lậu. nhưng rõ ràng màu sắc không đủ. ta hoài nghi trong đó có pha lẫn đồng trắng.”

Lý Khánh An cầm đồng tiền đúc lậu kia lên. quả nhiên cảm giác khác hẳn. trong mỏng và nặng hơn. Mật độ của bạc nhẹ hơn đồng, nên nếu như thế rất có khả năng đã pha đồng trắng.

Không ngờ nhanh như thế đã xuất hiện tiền giả. Lý Khánh An bỗng ý thức được một vấn đề nghiêm trọng. Nếu cho phép tự ý đúc tiền, vật nhất định sẽ có người thừa cơ đúc tiền giả. Trước đây tiền đồng giá trị quá nhỏ, ảnh hưởng không lớn. nhưng tiền bạc lại khác. Một đồng tiền bạc có thể khiến người khác tổn thất trầm trọng, và từ đó ảnh hưởng đến uy tín của tiền Bạc. để rồi cuối cùng dân chúng sẽ không còn tin tưởng vào nó. Lúc ấy tôn thất nghiêm trọng nhất sẽ là An Tây.

Xem ra phải dùng hình phạt gây gắt nhất để phòng ngừa những người tự đúc tiền lậu. Nếu là quyền quý đúc tiền lậu. liệu hình pháp còn có tác dụng không? Vương tôn quý tộc kia đều có lượng lớn vàng bạc. để cho vàng bạc có giá trị. họ đương nhiên sẽ đúc tiền lậu. Nhưng trong quá trình đúc tiền, liệu họ có ngoan ngoan cho đủ số bạc vào để đúc ư? Có thể có người sẽ làm thế. và cũng có số đông người sẽ trộn kim loại khác vào, để mưu lợi nhiều hơn. Dù An Tây không làm giả. nhưng việc tiền giả phông của An Tây vẫn đầy. Vàng thau lẫn lộn. tiền bạc An Tây của hắn vẫn không ai dám dùng.

Làm thế nào để người khác không có cách nào làm tiền giả? Hắn bỗng nhớ đến cái tiền Viên đại đầu (*Sau cách mạng Tân Hợi. Viên Thế Khải nhậm chức Đại tồng thống lâm thời. Để phát triển kinh tế và ổn định tình hình trong nước, đã cho phát hành đồng tiền thống nhất toàn quốc.) của hậu thế, khi dùng móng tay đè chặt và thổi mạnh một cái. sau đó đưa lên tay nghe thử. Nếu có tiếng kêu coong coong, thì đấy là đồng bạc tốt. Đây là đặc tính kim loại của bạc, cơ hồ không có cách nào để làm giả. Vì sao hắn nhất định phải đúc tiền Khai Nguyên thông bảo mà không đúc tiền An Tây có thể thổi ra tiếng? Còn kỹ thuật, hắn tin là thợ thủ công đời Đường được trọng thường thì nhất định có thể giải quyết.

Nghĩ đến đây, hắn lập tức nói với Lý Nguyên Phong: “Tiền bạc tạm thời không cho đổi nữa. ta phải gửi một bức thư nhanh đến An Tây.”

Lý Vân Phong không dám chậm trễ, lập tức rút viết và giấy ra. Lý Khánh An trầm ngâm một lúc. liền viết một lá thư bồ câu. và đóng ấn chương vào, cuốn lại để trong một ống trúc màu đỏ giao cho Lý Vân Phong nói: “Lập tức phái người đưa đến Nhiệt Hải Cư. dùng bồ câu đưa đến An Tây.”

Lý Vân Phong lập tức tìm người đi làm. Lý Khánh An lúc này cũng chẳng còn tâm trí mà đi dạo chợ Đông. Hắn lại căn dặn Lý Vân Phong vài câu rồi mới ra khỏi phường quỹ.

Hắn vừa đi ra khỏi phường quỹ, liền có một nam tử trung niên đi đến trước mặt. “Đại tướng quân, đông chủ nhà ta có mời!”

“Đông chủ nhà ngươi là ai?”

nam tử chỉ về nơi không xa. “Đông chủ nhà ta ở đó.”

Thuận theo tay hắn. Lý Khánh An nhìn qua. chỉ thấy trước của phường quỹ Dương Ký đang đứng một người phụ nữ. ăn bận rất điệu đà. diễm lệ dị thường. Đấy chẳng phải là Dương Hoa Hoa sao?

Ả thấy Khánh An đang nhìn mình không khỏi ưỡn cao ngực, ngẩng cao mặt. Hôm nay ả cũng đến để thị sát phường quỹ, vừa khéo gặp được Lý Khánh An.

Lý Khánh An cười cười và đi lên trước nói: “Đời người đúng là đi đâu cũng gặp được nhau, phu nhân, chúng ta lại gặp mặt rồi.”

Dương Hoa Hoa cắn cắn môi. Tên Lý Khánh An này lại có thể đi đến trước mặt ả như chưa hề xảy ra việc gì. Như chưa hề có gì xảy ra! Không lẽ những việc đã qua. những ân ân oán oán trong quá khứ thật sự chỉ như một con gió thoảng qua. không để lại dấu vết gì? Trong lòng Dương Hoa Hoa không khỏi bi thương, ả thà Lý Khánh An mặt mày hung hăng giận dữ đi đến. chí ít trong lòng hắn còn có bóng hình mình. Nhưng giờ đây, ánh mắt của hắn phảng phất như đang nhìn một người xa lạ.

Ả cố giấu tình cảm mình trong lòng. điệu đà cười nói: “Ta muốn mời Lý Tướng quân dùng cơm. không biết có được vinh dự này không?”

“Tam phu nhân mời ta ăn cơm nên là vinh dự của Khánh An mới đúng, mọi việc khách xin nghe theo lòi chủ.”

Dương Hoa Hoa chỉ chỉ một tửu tứ ở ngoài trăm bước kia, “Vậy được, phía trước có một tửu tứ Hồ cơ, chúng ta đến đó dùng cơm trưa vậy!”

“Mời phu nhân!”

Mười mấy nha hoàn và thị tùng hộ tống Dương Hoa Hoa đi về hướng tửu tứ. Khánh An cũng nhảy lên lưng ngựa, dẫn theo hai mươi mấy tên thị tùng đến trước tửu tứ. Hắn nhảy xuống ngựa, ngẩng đầu nhìn nhìn cờ hiệu, chỉ thấy trên đấy có viết ba chữ “Na Sắc Ba”.

Lý Khánh An phì cười. Hắn biết, đây được mở bởi người Túc Đặc nướ© ŧıểυ Sử.

“Hoan nghênh quý khách ghé thăm bổn tiệm!”

Trưởng quầy là một người Túc Đặc có thể nói một miệng tiếng Hán lưu loát. Hắn thấy Dương Hoa Hoa và Lý Khánh An hai người nô bộc đông đào, khí thế bất phàm bèn biết quý nhơn đã đến, vội đích thân ra nghênh đón.

“Phu nhân, mời lên lầu hai ngồi. Lầu hai yên tĩnh thanh tao, phu nhân nhất định sẽ vừa ý.”

Dương Hoa Hoa mỉm cười chỉ vào Lý Khánh An cười nói: “Ngươi có biết hắn là ai không? Hắn chính là An Tây chi chủ của các ngươi.”

Trưởng quầy mắt bỗng chốc trợn trừng, lắp bắp nói: “Quý khách...chính là Lý Đại tướng quân ư?”

Khánh An lườm Dương Hoa Hoa một cái. Ả cố nhiên lại dám nói mình là An Tây chi chủ. ý đồ gì đây? Hắn chỉ cười cười dùng tiếng Đột Quyết nói: “Ngươi cứ tự nhiên, không phải nhiệt tình quá!”

Trưởng quầy ngỡ ngàng lập tức cười huề: “Vâng! Vâng! Thưa Đại tướng quân, mời lên lầu. phu nhân mời lên lầu!”

Bọn tùy tùng được sắp xếp dùng bữa dưới lầu. chỉ có bốn thân binh đi theo lên lầu,lần lượt đứng gác tại bốn góc phòng, tay gác vào đao cắm không cho bất kỳ ai đến gần. Lý Khánh An đi vào phòng, thấy trong đấy quả thật được bố trí rất thanh nhã, hắn không khỏi aật gật đầu ngồi xuống.

“Phu nhân mời ngồi!”

Dương Hoa Hoa từ tốn ngồi xuống.hiếu kỳ hỏi hắn: “Vừa rồi ngươi đã nói gì với lão? Ta nghe không hiểu.”

Lý Khánh An cười ha hả nói: “Ta nói với hắn, đây là Quắc Quốc phu nhân, thiên hạ đệ nhị mỹ nhân, phải phục vụ cho tốt.”

“Ngươi cứ nói dốc đi!”

Dương Hoa Hoa cười nói: “Nếu ngươi thật sự nói thế thì lão đã nhìn ta lâu hơn, nhưng tên người Hồ này thậm chí từ đầu chí cuối chưa nhìn ta một lần, ngươi chắc chắn không phải đang nói ta.”

Tuy nói là nói thế, nhưng Dương Hoa Hoa nghe hắn khen mình là thiên hạ đệ nhị mỹ nhân trong lòng không khỏi không phục. Ả đương nhiên không muốn làm thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, nhưng bị Lý Khánh An xếp sau Dương Ngọc Hoàn, ả ghét nhất người ta đem so giữa ả và Dương Ngọc Hoàn.

“Thế nào, ta xưng phu nhân là đệ nhị mỹ nhân mà trong lòng không vui ư?” Khánh An nhìn rõ lửa giận trong mắt ả.

Tâm tình Dương Hoa Hoa bỗng chốc trở nên u ám. Dù cho ả đã chăm sóc cẩn thận, nhưng đuôi mắt cũng đã xuất hiện vài nếp gấp nhỏ. Mặt cũng không còn căng và sáng như lúc xưa. mà trở nên khô và nhão. Để giấu đi sự biến hóa này, vốn không trang điểm gì năm xưa. giờ ả cũng bắt đầu bôi son trét phấn.

Ả lặng lẽ thở dài cầm bình lên tự rót một ly cho mình, nốc cạn. Ả miễn cưỡng nở một nụ cười nói: “Lý Tướng quân không phát hiện thay đổi ở ta sao?”

Khanh An hơi hơi khom mình nói theo giọng lưỡi ngoại giao: “Phu nhân có phần xinh đẹp hơn xưa.”

“ngươi không được giở giọng điệu này với ta!”

Mặt nàng như phủ lên một lớp hơi sương, lạnh lùng nhìn Lý Khánh An: “Ngươi với ta không phải bạn bè thì sẽ là kẻ thù. sẽ không thể có khả năng thứ ba. càng không cần phải nói những lời xua nịnh vô bổ này. Nếu ngươi đã quên, ta sẵn sàng nhắc nhở ngươi. Năm xưa ta từng muốn ngươi làm người đàn ông của ta. ngươi cự tuyệt, nên mới có cái họa ngục tù. Trước đây như thế, và sau này cũng sẽ như thế!”

Lý Khánh An ngắm nghía ly rượu trong tay, nhẹ nhàng nói: “Vì sao nói là muốn ta làm người đàn ông của phu nhân, mà không phải phu nhân làm người phụ nữ của ta. Mâu thuẫn của chúng ta chính là ở chỗ này.”

“Thất Lang, nếu bây giờ ta muốn làm người phụ nữ của chàng thì sao?” Giọng Dương Hoa Hoa hơi run run.

“Tam phu nhân hà tất cứ phải ép cứ bản thân mình?”

Khánh An thở dài nói: “Phu nhân là Quắc Quốc phu nhân, là một sự tồn tại độc lập không phải nương dựa vào bất kỳ người đàn ông nào, chỉ cần phu nhân muốn là đều có thể làm được. Dù cho phu nhân có tâm kế độc ác, hay phóng túng khoáng đãng, đấy đều là cá tính của Dương Hoa Hoa. Nếu phu nhân làm người phụ nữ của Lý Khánh An ta. thì phu nhân đã không còn là Dương Hoa Hoa nữa. Và cũng cùng nghĩa này, Lý Khánh An ta bổn tính vốn ân oán rõ ràng, ngươi từng tặng cây cung cho ta. đến nay ta vẫn nhớ ơn; nhưng ngươi cũng từng hãm hại ta. để ta bị lâm vào cảnh lao tù, ta cũng ghi hận đến nay. Ta vì nhớ ơn nên ta không trả đũa ngươi. mà mời ngươi đến dùng cơm; nhưng ta cũng vì ghi hận. ta không thể chấp nhận ngươi. Phu nhân, ngươi đã hiểu rồi chứ?”

Dương Hoa Hoa nhìn chằm chằm Khánh An một lúc, trong mắt lộ rõ bao nhiêu biểu cảm phức tạp. Bỗng nhiên nàng cười phá lên giòn giã. và lại rót cho mình thêm ly rượu, ung dung nói: “Ta chẳng qua là đang thăm dò ngươi thôi. Ngươi nghĩ ta thật sự muốn làm người phụ nữ của ngươi sao? Mơ đừng có mà nằm mơ! Trừ khi ta lén giấu đao, đợi đến lúc người đang nồng nàn nhất, ta mới một đao xử lý ngươi, để ngươi chết dưới váy lụa của Dương Hoa Hoa này. Lý Thất Lang, ngươi biết không? Giấc mơ này ta mơ không chỉ một lần. Ta thật sự rất mong muốn có ngày nó được thành hiện thực!”

Khánh An vẫn nheo mắt nhâm nhi lỵ rượu trên tay, cười nói: “Chết dưới váy hoa lựu. làm ma cũng phong lưu! Được chết dưới váy hoa lựu của Tam phu nhân cũng là ước mơ của Lý Khánh An ta. mong nó được thành hiện thực.”