Lý Khánh An chậm rãi giục ngựa tiến lên. nhìn nàng nói: “Câu Lan công chúa, chúng ta đã lâu không gặp, nàng vẫn khỏe chứ?”
Câu Lan cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Ngươi còn nhớ đến ta?”
Lý Khánh An vén tóc lên. lộ ra vết sẹo trên trán, khẽ cười nói: “chỉ cần một ngày vết sẹo này vẫn còn. thì ta không một ngày mà quên nàng được.”
Ánh mắt Câu Lan lộ ra vẻ vui sướиɠ, lập tức lại hiện lên một nét bi thương, nhớ rõ thì làm sao? Năm tháng đã thay đổi vận mệnh của nàng. giữa họ đã không có khả năng có kết quả gì nữa rồi.
“Ta theo ca ca của ta đến Bắc Đình, cũng muốn đến xem ngươi sống thế nào?”
Nàng ngẩng đầu nhìn thẳng vào Lý Khánh An. gắng gượng nở nụ cười nói: “Năm trước ta đến An Tây đi tìm ngươi, nghe nói ngươi đi Thanh Hải đánh giặc.”
“Năm trước ta quả thật không ở An Tây, nhất thời cũng khó mà nói rõ, đến phủ của ta ăn bửa cơm tối đi! Nói cho ta nghe về tình hình hai năm nay của nàng đi.”
“Cái này...”
Câu Lan có chút khó xử nhìn về phía hai vị huynh trưởng. Viễn Ân nhiệt tình cười nói: “Câu Lan. đi thôi! Vài năm không gặp, phải đi hàn huyên một chút chứ.”
Cáp Tang cũng nhìn ra sự huyền diệu bên trong, quan hệ của hắn và tiểu muội cũng khá tốt. nếu muội muội có thể lấy được con mắt quang minh, thì mình chưa chắc là không có cơ hội. Hắn cũng cười gật gật đầu. cổ vũ muội muội tiến đến trước.
“Thôi được rồi!” Câu Lan cuối cùng cũng nhận lời rồi.
Lý Khánh An mừng rỡ, quay đầu lại ôm quyền thi lễ với hai vị vương tử nói: “Hai vị điện hạ. việc về viên bảo thạch hãy cho ta suy nghĩ thêm vài ngày, sẽ cho các vị một câu trả lời.”
Hắn thúc dục chiến mã. dẫn theo Câu Lan hướng phủ đệ của mình mà đi.
Dọc đường đi Câu Lan có vẻ mang nhiều tâm sự trong lòng. nàng thỉnh thoảng len lén nhìn Lý Khánh An. nụ cười trên mặt hắn vẫn như trước, vẫn khôi ngô tuấn tú như thuở nào, chỉ là trong ánh mắt lại có thêm vài phần chững chạc và từng trải, trong lòng Câu Lan không khỏi lại nảy sinh một nỗi thương cảm.
giờ khắc này, nàng cảm giác mình cách viên quan quân người Hán từng để lại những hồi ức khắc cốt ghi tâm cho nàng đã rất xa rất xa.
Lý Khánh An quay đầu lại nhìn về phía nàng, nàng cũng đang hướng ánh nhìn về phía hắn. ánh mắt chạm nhau. Lý Khánh An từ trong mắt nàng đọc được nỗi bi thương sâu đậm. hắn không khỏi ghìm cương ngựa lại: “Nàng làm sao vậy?”
Câu Lan khẽ cắn môi dưới một cái nói: “Lý tướng quân, thôi ta không đi nữa.”
“Tại sao thế?”
Lý Khánh An cười xòa nói: “Có phải có vị trượng phu nóng vội đang đợi nàng trở về không?”
“Không! Không phải.”
Trong mắt Thạch Câu Lan bỗng nhiên trào ra nước mắt: “Là ta không nên tới Bắc Đình, không nên xuất hiện trước trước mặt ngươi.”
Nàng quay đầu ngựa lại rồi chạy đi, Lý Khánh An không có ngăn nàng lại, chỉ là lẳng lặng nhìn nàng đi xa.
“Đi!” Lý Khánh An quất mạnh một roi xuống con chiến mã. tăng tốc độ nhắm hướng phủ đệ của mình phóng đi.
Ăn cơm tối xong. Lý Khánh An nhốt mình trong thư phòng, hắn đứng ở phía trước cửa sổ yên lặng nhìn chăm chú vào một cây hồ liễu ngoài sân dưới màn sương đêm.
Lúc này, Như Thi bưng một ly trà nhẹ nhàng đi đến. Người tỉ mỉ như nàng lúc ăn cơm đã phát hiện sự lơ đãng của tình lang.
“Uống chén trà đi!” Như Thi dịu dàng bưng ly trà đến trước mặt hắn.
Lý Khánh An thở dài một tiếng. đón lấy chén trà. chậm rãi ngồi trở lại vị trí. Như Thi đứng ở phía sau hắn. thay hắn nhẹ nhàng mà mát xa phần đầu. thấp giọng hỏi: “Hôm nay gặp chuyện không hài lòng sao?”
“Không có, chỉ là gặp lại một cố nhân, một công chúa Tây Vực từng làm cho ta nhớ nhung.”
Lý Khánh An liền đem những chuyện đã trải qua hơn hai năm trước kia kể lại một cách tóm lược, cuối cùng hắn cười khổ một tiếng nói: “Ta không chỉ một lần hy vọng có thể gặp lại nàng.
trong lòng ta đã từng vẽ vô số hình ảnh tốt đẹp, nhưng khi ta gặp được nàng mới phát hiện nàng đã cách rất xa rồi, đã không bao giờ có thể trở lại như những năm tháng trước đó nữa.”
“Đại ca, hai người do thời gian xa cách qua lâu rồi, cho nên có chút phai nhạt thôi.”
Như Thi tỉ mỉ mát xa đầu cho hắn. cười nói: “Tuy rằng muội chưa từng gặp qua nàng, nhưng muội cảm thấy nội tâm của nàng rất đau khố, chắc có lẽ nàng có điều gì đó khó nói ra.
không nhất định là lấy chồng, trên người nàng nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, khiến nàng không thể giống như trước đây mà đối xử với huyn,Đại ca, huynh nên tìm nàng nói cho rõ.”
Lúc này, ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân, một viên thân binh ở ngoài cửa bẩm báo: “Sứ quân. Nhiệt Hải cư đông chủ Thường Tiến ở ngoài cửa cầu kiến.”
“Dẫn hắn đến khách sảnh nhỏ chờ.”
Lý Khánh An đứng lên. cười nói với Như Thi: “Có thời gian ta sẽ đi tìm nàng, hiện tại ta muốn gặp khách trước đã.”
Hắn bước nhanh đi ra phòng, bên trong khách sảnh nhỏ, Thường Tiến tâm sự nặng trĩu đang bưng chén trà. vừa rồi Lý Hồi Xuân đã nói với hắn, triều đình chuẩn bị thu phục Toái Hiệp, tuy rằng điều này cũng là sự mong mỏi của hắn. nhưng hắn biết, thu phục Toái Hiệp không phải đơn giản như vậy.
“Thường huynh, Lý đông chủ đi rồi. ngươi lại tới nữa. các ngươi đây tiến hành xa luân chiến pháp hay sao?” Lý Khánh An vừa cười vừa từ ngoài cửa đi đến.
Thường Tiến vội vàng đứng lên nói: “Sứ quân nói đùa rồi. ta lần này đến đây và Thiếu chủ không hề liên quan, chỉ là vì chuyện của Toái Hiệp.”
“Thường huynh mời ngồi xuống nói.”
Lý Khánh An mời Thường Tiến ngồi xuống, cười nói: “Thường huynh xin cứ nói thoải mái.”
Thường Tiến thở dài nói: “Ta lo lắng sứ quân hội xem việc đoạt lại Toái Hiệp quá đơn giản rồi.”
Lý Khánh An nói: “Lời nói này là thế nào?”
“Sứ quân có phải cho rằng Đột Kỵ Thi suy yếu, chỉ cần đại quân đè xuống, người Đột Kỵ Thi liền quăng mũ cởi giáp, nhếch nhác tháo chạy, đúng không?”
Lý Khánh An không nói gì, hắn quả thật nghĩ như vậy, binh lực của hai họ Hoàng. Hắc của Đột Kỵ Thi công lại cũng chẳng qua Chỉ có sáu ngàn người, hơn nữa bọn họ có mối thù sâu đậm, không có khả năng liên hợp tác chiến, hắn có thể một nhát đánh tan ngay.
Hắn không rõ còn có tình huống phức tạp gì này sinh nữa, năm đó Cái Gia Vận sở dĩ tiến công Toái Hiệp thất bại, là bởi vì sự tiếp tay ở phía sau không đủ, hơn nữa nguyên nhân nữa là người Đại Thực xuất binh, mà hiện tại Đại Thực nội chiến, hắn lại ở phía bắc Toái Hiệp xây dựng năm tòa thành, thì còn có điều gì ngoài ý muốn nào có thể xảy ra nữa chứ?”
“Sứ quân có thể còn không biết. A Sử Bất Lai thành của Đại Thực ở phía tây Toái Hiệp có hai ngàn quân trú đóng.”
Tin tức đột ngột này làm cho Lý Khánh An chấn động, hắn vội hói: “A Sử Bất Lai thành không phải là tiểu thành phía bắc của Ninh Viễn quốc sao? Tại sao lại có người Đại Thực đóng quân?”
“Sứ quân, Lĩnh Tây của bây giờ đã không phải là Lĩnh Tây của ba mươi năm trước nữa, Đại Thực đã sớm chinh phục chư quốc ở Lĩnh Tây, Túc Đặc chư quốc quốc vương hoặc là đầu hàng Đại Thực, hoặc là bị người Đại Thực tái lập.
A Sử Bất Lai thành vốn là thành trì của Ninh Viễn quốc, nhưng năm Khai Nguyên thứ hai mươi lăm đã bị Đại Thực chiếm lĩnh, đã cất cho Thạch quốc, Thạch quốc và Ninh Viễn quốc vì thế mà trở mặt.
người Đại Thực ở A Sử Bất Lai thành và Đát La Tư mỗi nơi trú binh hai ngàn người, đã khống chế hành lang thương lữ ở phía tây Toái Hiệp,
và lại bắt đầu từ năm trước, Thạch quốc liền tăng quân tại A Sử Bất Lai thành, ý đồ này đã quá rõ ràng, chính là muốn lợi dụng sự hỗ trợ của người Đại Thực, đem Toái Hiệp chiếm làm của riêng, cho nên sứ quân tấn công Toái Hiệp, tất nhiên sẽ xâm phạm đến ích lợi của Thạch quốc, quân đội Thạch quốc không đáng lo ngại, mấu chốt là quân Đại Thực.”
Lý Khánh An bỗng nhiên nhớ tới lời nói mà buổi chiều Cáp Tang vương tử nói với Viễn Ân. ‘Ngươi không phài đi Toái Hiệp sao? Tại sao lại tới Bắc Đình rồi?’
Chẳng lẽ Viễn Ân đến Toái Hiệp chính là chỉ đi A Sử Bất Lai thành sao?
Lý Khánh An trẫm tư giây lát sau, lại hỏi: “Quân Đại Thực tại A Sử Bất Lai thành hắc y hay là bạch y?”
“Bọn họ vốn là thủ hạ của Khuất Ba Để. hiện tại đã đầu hàng A Bạch Sư (Abbas), một tiểu nhị của ta thấy bọn họ đã thay đổi hắc kỳ rồi.”
Lý Khánh An chắp tay ra sau đi đi lại lại trong phòng, hai nghìn quân Đại Thực thì không đáng bận tâm. quân đội Thạch Quốc cũng không phải bàn cãi gì, mấu chốt là quân Đại Thực đã đầu hàng A Bạch Tư.
nhưng vẫn trú đóng ở A Sử Bất Lai thành, từ đó có thể thấy rằng, A Bạch Tư dã tâm sâu rộng, quân Đường một khi chiếm lĩnh Toái Hiệp, sớm muộn sẽ dẫn đến sự vồ trả của quân Đại Thực, trận chiến Đát La Tư trên lịch sử có lẽ là do vậy mà nổ ra.
Như vậy xem ra Thạch Quốc lại có một vai trò hết sức quan trọng, nếu Thạch Quốc có thể nghiêng về phía Đại Đường, Đại Thực sẽ mất đi bàn đạp đông tiến, Toái Hiệp cũng sẽ thật sự trở thành căn cứ địa hậu cần cho quân Đường khuếch trương sang phía tây.
Nghĩ đến đây, hắn bèn hỏi: “Bây giờ Bắc Đình có hai vị vương tử, một là đại vương tử Cáp Tang, hai là nhị vương tử Viễn Ân, ta muốn biết là, trong hai người họ ai nghiêng về Đại Đường hơn?”
Thường Tiến cười lạnh một tiếng nói: “Hai vị vương tử này đều ngang ngửa nhau, ai cũng là cỏ bờ tường. Đại Đường mạnh họ sẽ nghiêng về Đại Đường.
Đại Thực mạnh họ sẽ rạp về phía Đại Thực, nhưng mà sư phụ Phó Hoắc Diên của Viễn Ân mấy năm trước đã từng ở Đại Thực, còn từng làm quan của người Đại Thực, hắn có ảnh hưởng khá lớn đến Viễn Ân.
Cáp Tang cũng từng bị đưa đi Đại Thực làm con tin được năm năm. Thật ra thật sự có lòng hướng về Đại Đường là tam vương tử Khảm Ba của họ, rất tiếc hắn đã mất tích vào bốn năm trước, nghe nói là lấy trộm đi vật báu vô song của Thạch Quốc, đến nay vẫn không rõ tung tích.”
Nói đến đây, Thường Tiến lại thở dài nói: “Lý tướng quân, chiếm lấy Toái Hiệp không khó, nhưng để giữ lấy Toái Hiệp lại không dễ dàng, hi vọng Lý tướng quân có thể hiểu rõ hết cục thế của Hà Trung. đưa ra phán xét chính xác. đừng dùng cách nghĩ của ba mươi năm trước để quyết sách Lĩnh Tây. nếu không; Đại Đường sẽ thất bại thảm hại.”
“Ta hiểu rồi.”
Lý Khánh An đứng lên chắp tay nói: “Đa tạ tình báo của Thường huynh, nó vô cùng quan trọng.”
...
Nơi ở của Thạch Câu Lan trong khách điếm Đông An lớn nhất Kim Mãn huyện. Sau khi từ đường lớn chạy về nàng bèn nhốt mình trong phòng, trong lòng nàng tràn ngập cơn đau, cơn đau đó lôi nàng vào bờ vực vô tận.
Sự nhớ nhung mỗi ngày, sự bôn ba ba nghìn dặm, chỉ là muốn cuối cùng đến nhìn một cái người mà nàng đã từng yêu thương sâu sắc, những tưởng lần trùng phùng này sẽ ngập tràn tình cảm mãnh liệt, lưu lại hồi ức tốt đẹp nhất cho nàng, để nàng mang hồi ức này ra đi, mãi mãi khắc sâu trong chốn sâu thẳm của đáy lòng.
nhưng mà không có, khi hai người gặp lại nhau đã không còn thử tình cảm mãnh liệt tương tư da diết điên đảo, chỉ là một sự hỏi thăm bình thản, cứ giống như hai người quen biết gặp lại ven đường, hai người ‘ồ! một tiếng, sau đó mạnh ai nấy đi xa, sự bình thản này dúi đau sâu tận trong tim nàng.
Lúc này, một tên thị vệ ngoài cửa của nàng bẩm báo: “Công chúa, bên ngoài có người tìm công chúa.”
“Ta ai cũng không gặp.”
“Là một viên quan quân người Hán. hắn nói năm xưa từng cứu công chúa trong tay Đô La Tiên.”
“A!” một tiếng ,câu lan đứng lên ,nàng mở ,cửa ra rồi xông ra bên ngoài, ở ngoài cửa lớn. dưới ánh đèn u ám. Lý Khánh An mặc một bộ thường phục, đang nở nụ cười nhìn nàng, nàng từ từ ngừng bước, giấu một nỗi kích động trong lòng.
“Sao ngươi lại tới đây?”
“Đến thăm nàng.”
Hắn chỉ vào một quán rượu nhỏ ở trong hèm đối diện đường nói: ‘Bên kia là quán rượu, ta mời nàng uống rượu.”
Câu Lan theo hắn đi vào quán rượu nhỏ, đây là một quán rượu nhỏ không lớn lắm,hơn mười chiếc bàn,do một đôi phu thê lớn tuổi mở, trong tửu quán tạm thời vẫn chưa có khách, vô cùng yên tĩnh, họ đi vào một căn nhà nhỏ đơn lẻ.
Lý Khánh An cười nói với bà cụ gọi món ăn: “Lấy hai bình rượu, món ăn trong tiệm các cụ mỗi thứ một mâm.”
“Khách nhân xin đợi một chút, sẽ dọn lên ngay.”
Bà lão đi ra,lát sau đã bưng hai bình rượu đi vào, lại lặng lẽ đóng cửa lui ra.
Lý Khánh An đỗ một chén rượu cho mình trước cười nói: “Buôi chiều bình thường mà,tại sao lại bỏ về?”
Câu Lan cúi đầu không nói gì. Lý Khánh An lại đỗ rượu cho nàng, nhưng nàng đã dùng tay che chén rượu lại, lắc đầu nói:
“Ta không thể uống rượu.”
“Tại sao?”
“Thân phận của ta không thể uống rượu.”
‘Thân phận gì?” Lý Khánh An kỳ lạ hỏi: “ngoại trừ công chúa Thạch Quốc, nàng còn có thân phận gì nữa?”
Câu Lan trong mắt hiện lên một vẻ bi thương,một lúc sau, nàng mới thấp giọng nói: “Ta hiện tại là Thái Dương thần tọa hạ một trong mười hai thánh nữ,suốt đời không thể ăn mặn,không thể uống rượu..
Tiếng nói của nàng càng ngày càng nhỏ: “Cũng không thể xuất giá.”
Lý Khánh An nốc cạn chén rượu, chén rượu gõ một cái thật mạnh nói: “Cái tên A Hồ La Mã Tư sao?”
Câu Lan sợ tới mức cuống quít xua tay: “ngươi không thể nhắc đến tên ngài, đây là sự bất kính đối với Thánh Aramazd.”
“Ta không tin phụng nó, thì có gì mà bất kính hay không bất kính!”
Lý Khánh An lại đỗ một chén rượu cho mình, uống cạn, mới thở phào nhẹ nhõm nói: “Đây là chuyện xảy ra khi nào, ta nói là việc nàng trở thành thánh nữ.”
“Tháng mười năm ngoái, tổng giáo Ba Tư đến Túc Đặc lựa chọn hai tân thánh nữ, ta đã được chọn.”
Thạch Câu Lan ngẩng đầu, từ từ dở đi cái khăn che mặt, khuôn mặt xinh đẹp của nàng đã rơi nước mắt: “Lý tướng quân, ta ở trước mặt Thánh Aramazd đã thề nặng rằng, sẽ chung thân phụng dưỡng ngài.”
Lý Khánh An nhìn nàng mắt môi đẫm lệ. bất giác nhói đau quặn lòng, hắn nắm chặt lấy tay nàng nói: “Nàng nhất định là bị ép buộc, đúng chứ! Là phụ thân nàng ép nàng lấy người khác, nàng bất đắc dĩ mới bị ép trở thành thánh nữ. nàng yên tâm, ta nhất định sẽ giải thoát cho nàng.
“Không! Không thể.” Thạch Câu Lan dùng sức giãy tay hắn ra: “Lý tướng quân, không phải như huynh nghĩ vậy đâu.
phụ thân chưa từng ép buộc ta, có thể trở thành thánh nữ, là niềm kiêu hãnh của Thạch Quốc, cũng là vinh dự của ta, Lý tướng quân, ai cũng không có ép buộc ta. đây là ý chỉ của thần, là chỗ nương tựa mà chính ta đã lựa chọn.”
“Là chỗ nương tựa mà chính nàng đã lựa chọn.”
Trong lòng Lý Khánh An dâng lên một sự hụt hẫng khó tả, khoảng thời gian của hai năm trước ấy, công chúa Tây Vực nhiệt tình như lửa ấy, cứ như một mảng sương mờ khó tan lởn vởn mãi trong lòng hắn,
trong lúc bất chợt, khi hắn hồi tưởng lại khoảng thời gian đó, một thứ hồi ức ngọt ngào của quá khứ sẽ lại ùa vào trong lòng.
Nhưng gặp lại sau mấy năm. khi người thiếu nữ xinh đẹp đó xuất hiện lại trước mặt hắn, hắn mới sực phát hiện, công chúa Câu Lan xưa kia đã âm thầm đi mất, giống như một cơn gió thổi tan đám sương mờ trong lòng hắn.
đoạn hồi ức cất giấu trong lòng hắn bắt đầu mờ nhạt đi, cũng giống như hắn lỡ tay đánh vờ một món đồ gốm tinh xảo, khi nhặt lên, sự tinh xảo đã trở thành mảnh vụn.
Hắn lẳng lặng từ trong lòng lấy ra viên bảo thạch hỏa diệm, đặt trên bàn đẩy đến trước mặt nàng: “Viên bảo thạch này ta luôn muốn tặng cho nàng, muốn dành cho nàng một niềm vui bất ngờ , bây giờ lại hóa ra vật hoàn cố chủ.”
Nói xong, hắn đứng lên sải bước rời khỏi căn phòng, công chúa Câu Lan thẫn thở ngồi ở đó, đột nhiên, nàng thấp giọng kêu một tiếng: ‘Lý tướng quân!”
Nàng đứng lên đuổi ra theo, Lý Khánh An đã đi xa rồi. Câu Lan tựa ở trước cửa. nàng nhìn vào bóng dáng của hắn, nâng viên bảo thạch ở trước ngực, lẩm bẩm nói: ‘Lý tướng quân, ta ngày nhớ đêm mong, chỉ là mong sao có thể nhìn thấy mặt chàng lần cuối, ta đã mãn nguyện rồi.”
...
Diêu Châu Vân nam , đây là biên thùy phía tây nam Đại Đường, và giáp với nam Chiêu.
Diêu Châu là trọng chấn quân sự phía tây nam của quân Đường, Tại đây có khúc thuộc con đường tơ lụa, tất cả các tộc người phải qua lại kinh thương, bọn buôn ngựa và trà qua lại tấp nập, thương nghiệp phát triển phồn thịnh.
Sáng hôm đó, trước cửa thành Diêu Châu đã đến một đội người ngựa. Đứng đầu là một người hơn ba mươi tuổi, mặt vuông tai lớn, khí thế uy nghiêm, Hắn đầu quấn khăn lụa trăn, thân khoát áo choàng tươm tất.
Hắn chính là chủ nhân của nam Chiêu. Vân nam vương Các La Phượng, Năm ngoái nam Chiêu vương Bì La Các qua đời, hắn đã lên ngôi nối dõi Các La Phượng cho cải cách quan chế, chinh đốn lại thuế tô, mở rộng lãnh thổ, chỉ sau một năm ngắn ngủi, nam Chiêu đã hoàn toàn đồi mới.
Lần này Các La Phượng đến chính là để bái kiến Trương Kiền Đà, đô đốc Diêu Châu để thương thảo việc chia thuế, nam Chiêu và Diêu Châu sơn thủy liên nhau.
rất khó phân biệt là lãnh thuộc của nước nào, thường thương nhân đi qua đều phải nộp thuế cho Đại Đường, và phải nộp thêm thuế lần hai cho nam Chiêu, vấn đề này tồn tại đã mấy mươi năm nay, lần nào cũng kết thúc do nam Chiêu nhượng bộ.
Nhưng đến thời Các La Phượng, nam Chiêu không muốn nhượng bộ nữa. Các La Phượng cho rằng thương nhân vãng lai không chỉ có lợi cho Đại Đường, mà càng lợi cho nam Chiêu.
Đại Đường tự thu thuế một mình, nam Chiêu không được chia một u, nhưng thế không hợp tình hợp lý, Hắn quyết phải chia thuế cùng Đại Đường, để tỏ công bằng.
Hắn từ lúc lên ngôi đến nay việc cấp bách phải làm nhất là mở rộng quốc thổ, nhưng Diêu Châu này lại như một con dao nhọn nằm ngay dưới bụng nam Chiêu, khiến hắn không dám manh động.
Đồng thời nó cũng giống một tảng đá to trên đầu nam Chiêu, khiến hắn không thể đứng thẳng lưng, nam Chiêu muốn lớn mạnh, bước đầu tiên chính là phải đoạt Diêu Châu. Có điều hắn vẫn chưa có lỷ do xuất binh.