Sau sự kiện Lương Sơn và Nhuận Châu, Lý Khánh An vẫn dùng chức danh Thị ngự sử không quản dự luận, tố cáo (* nghĩa cô: đàn hạch) Thái thủ Sái Châu câu kết bọn cướp Đô Lương Sơn. Trong bàn tấu của hắn đã không ngớt lời ca ngợi Thôi Bình, tiến cừ hắn làm Thái thủ Tế Châu lâm thời.
Tiếp sau đó, Đoàn Luyện Doanh dẫn theo chiến lợi phẩm phong thịnh cùng với bao nhiêu niềm vui hãnh diện trở về Dương Châu. Hai ngày sau, toàn quân đội trở lại doanh trại Giang Đô, cả trà cũng chưa kịp uống một ngụm lại vội vã chạy đến Châu nha.
Trong phòng công vụ, Lý Khánh An trao danh mục gia sàn của Đỗ gia cho Thái thủ Lư Hoán.
“Đây là phần tài sàn Đỗ gia giao nộp tại Đô Lương sơn, ngoài một phần nhỏ bị chiềm xuống sông, tất cả đều nằm trong đây. Ta chưa hề động đến một xu trong đấy. Ngoài ra, cả thú cấp của Đỗ Bạc Viễn ta cũng đã mang đến, xin Lư Thái thủ tiếp nhận.” Truyện "Thiên Hạ "
Nói đến đây hắn không khói thở dài: “Còn có Đỗ Bạc Vân, chỉ tiếc là hắn đã tự sát, ta vẫn chưa kịp hỏi tung tích của Đỗ Bạc Sinh.”
Lư Hoán ngỡ ngàng nhìn hắn một hồi lâu mới tinh ngộ ra, liền đứng dậy thi lễ với Khánh An: “Đại công của Lý Tướng quân, ta nhất định kịp thời khời tấu với triều đình, để biểu dương xứng đáng.”
“Biểu dương thì không cần. Luyện bịnh ta đi ngang qua Ngư Thai huyện, cũng không thể thấy chết mà không cứu!”
Khánh An khoát khoát tay cười nói: “Nhưng còn tiền tài, nếu là do Đỗ gia đã kiếm chác từ đầu dân Dương Châu, vậy nên trả lại cho dân chúng Dương Châu, xây cầu sửa đường, dựng trường học. Những việc này đều cần đến tiền. Hi vọng Lư Thái thủ có thể dùng số tiền này vào noi đáng dùng.”
Tuy trong lòng Lư Hoán hiểu số tiền này phần lớn vẫn phải chuyền về triều đình, nhưng lòng Lý Khánh An nghĩ đến dân chúng như thế vẫn bái phục vô cùng, gã nghe xong cũng gật gù nói: “Tấm lòng yêu dân của Lý Tướng quân, Lư mẫu nhất định sẽ cố hết sức.”
Gã nhìn nhìn danh mục, lại hỏi: “Vậy tông tích của Đỗ Bạc Sinh. Lý tướng quân không có chút manh mối nào ư?”
Sáng hôm nay, Thái tử đã bí mật phái người đến dận dò gã nhất định phải thu thập cho kỳ được chứng cứ buôn lậu của Khánh vương, hoặc nếu được thì thủ tiêu Lưu Trường Vân, đoạt lấy chức Giang Hoài Vận chuyển sứ.
Khẩu cung của Đỗ Bạc Sinh gã đã có được, nhưng quan trọng là bổn nhân Đỗ Bạc Sinh, và sồ sách chứng cứ liên quan, nên việc tìm ra tung tích của Đỗ Bạc Sinh là rất ư cần thiết.
Lý Khánh An chậm rãi hớp một ngụm trà. lắc đầu nói: “Ta cũng muốn hỏi, chỉ tiếc rằng Đỗ Bạc Vân lại tự sát. thủ hạ hắn không ai biết tông tích của Đỗ Bạc Sinh. Nhưng có tin cho rằng, rất có khà năng hắn đang trốn ở vùng Tô Châu, đang chờ thời cơ sẽ ra biển.”
Trên mặt Lư Hoán tỏ rõ vẻ thất vọng, nhưng gã vẫn cố miễn cưỡng nỡ nụ cười: “Không sao, còn xin Tướng quâng áúp đỡ nhiều, đề sớm bắt được tên trùm muối này.”
“Điều này đương nhiên, ta nhất định sẽ dốc sức tương trợ.”
Lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng bẩm báo của nha dịch: “Thái thủ, tên Lý Bạch kia lại say rượu, đang ở Tầm Dương tửu tứ. chường quỹ muốn chúng ta đi khiên hắn về.”
Lư Hoán chau mày: “Sao lại say rượu nữa rồi! Haiz. thôi, đợi hắn tinh rượu tự mò về đây thôi!”
Khánh An cười nói: “VỊ Lý Thái Bạch này hình như đã gây không ít rắc rối cho sứ quân!”
“Ai! Nhiều thì cũng không nhiều, chỉ là vụ nào cũng khiến người khác đau đầu. Lúc mới đến đây, hắn hầu như ngày nào cũng say bí ti. mãi đến lúc rượu ta để dành bị hắn uống sạch, có thế bàn thân hắn cũng ngại ngùng, bèn xin cáo từ. Ta tặng hắn một trăm quan tiền làm lộ phí. và thuê một chiếc xe bỏ kéo tiền cho hắn. không ngờ vừa đến huyện Giang Dương bên cạnh vô tình gặp phải một thi hữu. Hai người ngày ngày tụ tập từu lâu giao lưu, không đầy nữa tháng, một trăm quan tiền kia đã tiêu sạch. Chường quỹ tửu lâu đưa trà hắn về đây. Ngày hôm sau tinh rượu, hắn đã vội đến tạ tội với ta. Ta lại tặng hắn thêm hai mươi quan tiền lộ phí. và dặn đi dặn lại phen này không được tiêu hoang, hắn cũng hứa hẹn đủ điều với ta, không người vừa đến cửa thành, gặp một tên ăn mày đáng thương, liền đem hết hai mươi quan tiền ấy tặng người ta, và lại một lần nữa tay không quay về. Ta đúng là không còn nói được lời nào.” Truyện "Thiên Hạ "
Nói xong, Lư Hoán than ngắn thở dài, lắc đầu liên liên.
Khánh An nghĩ ngợi một hồi cười nói: “Hoặc thể trong lòng hắn có điều khổ tâm, cám thấy hoài bảo trong lòng không đất thi triển. Lư Thái thủ có thể thừ tìm việc cho hắn làm.”
“Đã tìm việc cho hắn rồi đấy chứ. để hắn làm Tiến sĩ văn học, nhưng hắn lại nói chức đấy chỉ là quan nhỏ, phải nhìn mặt người khác, không chịu làm, ta cũng không cách nào khác.”
Nói đến đây, Lư Hoán bỗng cười nói: “Đúng rồi, ta xem bên cạnh Lý Tướng quân vẫn chưa có mộ liêu (* Đồng sự, thời cồ dùng để chí chức quan như tham mưu, thư ký hoặc trợ tá.), hay là cứ để tên Lý Thái Bạch này làm mộ liêu, thay Tướng quân xử lý văn thư Đoàn Luyện Doanh, ta nghĩ hắn cũng sẽ nguyện ý.” Truyện "Thiên Hạ "
Lý Khánh An nghe mà tim giật thót, để đại thơ Tiên đi làm đồng sự mình, thế làm sao được! Hắn lắc tay liên tục nói: “Lư sứ quân không biết, ta chỉ là một Trung lang tướng, làm sao dám tuyên mộ liêu, hơn nữa Đoàn Luyện Doanh đã có hai Thư lại, do đại đô đốc phủ phái đến.”
“Ha ha! Điều này không có sao, cả tri huyện thất phẩm còn có thể có mộ liêu của bàn thân, Lý Tướng quân là tam phẩm Khai quốc bá. lại là Đoàn Luyện sứ, sao lại không thế có mộ liêu? Theo huynh, quân quân các ngươi mới thật sự cần văn sĩ mộ liêu. Lý Thái Bạch chí hướng ngàn dặm. nhất định có thể đàm nhiệm, thôi thì Lý Tướng quân lần này đừng thoái thác nữa!”
Không đợi hắn cự tuyệt, Lư Hoán lập tức lên tiếng: “Người đâu?”
Một tên nha dịch nghe tiếng đi vào, Lư Hoán vội căn dặn: “Mau đi dọn hành lý của Lý Thái Bạch qua Đoàn Luyện Doanh.”
“Thế ...” Lý Khánh An thấy sự tình lần này khó mà quay đầu được nữa, đành “liều mình” nhận lời: “Vậy được! Chỉ cần Thái Bạch huynh nguyện ý, ta không ý kiến.”
Đến Châu nha giao tiền tài của Đỗ gia mà được thêm một mộ liêu, mà đã thế mộ liêu này còn là thơ Tiên Lý Thái Bạch nổi tiếng cả ngàn năm sau. Hắn tự dưng có cảm giác lâng lâng, pha lẫn chút dương dượng tự đắc. Ngươi đời sau khi viết về sinh thời của Lý Thái Bạch, biết đâu sẽ có thêm một dòng: “Nám Thiên Bào thứ bày, Bạch làm mô liêu cho An Tây Trung lang tướng Lý Khánh An.”
Ra khỏi Châu nha đã là trưa chiều, ánh nắng lúc này cũng đã bị nhiễm chút sắc màu mỏi mệt. đã đến thời điém ăn trưa còn đâu. Hắn vừa định nhảy lên thân ngựa thì bỗng nghe tiếng người gọi lại sau lưng: “Lý Khánh An. Thất Lang!”
Đấy là giọng của một cô gái trẻ. nghe rất ư quen tai. Trong lúc hắn ngỡ ngàng quay đầu lại, chỉ bắt gặp một tiểu nương trang điểm quái gờ đứng trên bậc tam cấp. Môi nàng được tô một màu đen tuyền, trên mặt vẽ hai đóa hoa đào diễm lệ đang kích động nhìn hắn vẫy tay.
Hắn lập tức nhận ran gay, kiểu trang điểm độc đáo này chỉ có Độc Cô Minh Châu chứ không sai vào đâu được, nhưng sao nàng lại ở đây?
Hắn có một cảm giác như mộng như mơ. đây là Dương Châu, cách Trường An những vài ngàn dặm. Khánh An cũng lập tức nhày xuống ngựa. Độc Cô Minh Nguyệt phóng thẳng về phía hắn. phàng phất như một con chim nhỏ nhày bổ vào lòng hắn: “Thất Lang, ta cứ ngỡ sẽ không gặp được huynh nữa!” Cô nàng vừa nói vừa kích động đến phát khóc.
Hắn nhìn mấy tên nha dịch cạnh bên đang kinh ngạc nhìn nàng chằm chằm mà không khôi bậc cười tròng lòng. Đúng là kiểu cách tân thời của cô nàng này đi đến đâu cũng thu hút sự chú ý của người khác.
“Không gặp được ta? Không lẽ ta đến Dương Châu là một đi không trở lại ư?”
Cô nàng ngại ngùng phì cười: “Không phải ý đó, ta đã đến bảy tám hôm rồi, nghe nói huynh có việc chưa về, ta ngày ngày đợi,đợi đến dài cả cồ.”
“À! Ta có công vụ!” Khánh An nhìn thấy trên chiếc cỗ dài trắng nõn của nàng có một vết thẹo nho nhỏ, liền cười hỏi: “Minh Châu, sao nàng lại đến Dương Châu, đến đề tìm ta ư?”
“Không! Không!” Nàng vội lắc đầu, “Ta đến gặp cha, huynh quên rồi sao? Ta từng nói cha ta làm quan ở Dương Châu.”
“Cha nàng? Cha nàng là..
Lý Khánh An thấy hình như từ lúc đến Dương Châu tới nay chưa từng nghe nói đến vị quan nào họ Độc Cô, sẽ là ai đây?
“Cha ta là Dương Châu Trường lại Độc Cô Hạo Nhiên.”
Vừa nói xong, nàng vừa liếc mắt sang ngang, mừng rỡ vẫy tay với bóng người sau lưng Lý Khánh An: “Cha oi!”
Hắn quay đầu lại, mới phát hiện không biết từ lúc nào sau lung minh đã đi đến một quan viên trang niên, da dẽ trắng trèo, với bộ râu dài bay bống trước ngực đang mỉm cười với hắn.
Minh Châu cũng hoạt bát nhảy lên ôm lấy tay quan viên trung niên ấy cười nói: “Hắn chính là Lý Khánh An.”
Người trung niên này chính là Độc Cô Hạo Nhiên cha của Độc Cô Minh Châu. Lão vốn là Trung duẫn của đương kim Đông cung Thái tử. mấy năm trước được thăng chức làm Dương Châu Trường lại, đến nay đã được hai năm. Độc Cô Hạo Nhiên có tất cả một nam ba nữ. trường nữ Minh Dương do hòa thân thất bại bị người Khiết Đơn gϊếŧ. thứ nữ Minh Nguyệt và tiểu nữ Minh Châu, trong ba cô con gái sủng ái nhất là nàng út Minh Châu.
Độc Cô Hạo Nhiên cười cười giơ tay cốc nhẹ đầu con gái: “Nha đầu ngốc, Lý Tướng quân sao ta có thể không biết được.”
Lý Khánh An cũng vội tiến lên thi lễ: “Khánh An bái kiến Độc Cô bá phụ!”
Với việc Lý Khánh An đã cứu hai cô con gái của mình, Độc Cô Hạo Nhiên cũng rất lấy làm cám kích, liền hồi lễ nói: “Lý Tướng quân đến Dương Châu đương đúng lúc ta xuống vùng nông thôn khuyến nông, hôm nay mới có dịp gặp Tướng quân, thật không biết làm sao có thể nói hết lòng cám kích của ta với Tướng quân.”
“Chỉ là chút chuyện nhỏ, Trường lại hà tất phải để trong lòng, kỳ thật ta cũng rất quý mến Minh Châu, làm sao có thể để cô nương ấy gặp việc bất hạnh được?”
“Dầu sao ta cũng phải mời Tướng quân ly rượu nhạt!”
Lão trầm ngâm một hồi lại tiếp tục: “Tối nay ta còn phải trở về huyện Giang Dương, vậy tối mai nhé! Lý Tướng quân nhất định phải nể mặt đến.”
“Được! Ta nhất định sẽ đến.”
Độc Cô Hạo Nhiên vuốt râu mỉm cười với con gái: “Con ở lại tiếp chuyện Tướng quân, cha có việc phải đi trước.”
Nói xong, lão nhìn Lý Khánh An khẽ gật đầu. xong liền nhanh chân bước vào Châu nha. Tiểu cô nương nhìn cha vừa đi. lập tức chạy đến kéo lấy tay Khánh An làm nũng: “Cha ngày mai mời cơm huynh, vậy tối nay ta sẽ mòi huynh ăn cơm!”
“Không thành vấn đề!” Hắn cười nói: “Muốn đi đâu ăn?”
“Ta cũng không biết, hay là ta cứ vừa đi vừa tìm.”
Khác với chợ Bắc Giang Đô hầu hết đều bị có kho hàng hóa quan chiếm đầy, chợ Nam lại đầy các cửa tiệm dân gian. Trên phố đủ loại người qua lại, mạo dịch hài ngoại của Đại Đường rất tấp nập, hơn nữa các hạn chế cấm phẩm trong mậu dịch cũng rất ư tự do. Như các loại cấm phẩm như sất thô, vũ khí, vàng bạc ... hầu như không bị hạn chế. Vì thế các lái buôn đường biển lũ lượt kéo đến. Và Dương Châu, Quàng Châu... là tập trung nhất. Trên phố Giang Đô đâu đâu toàn thương nhân các nước, còn náo nhiệt hơn cả Trường An. Người Lâm Ắp (* Người Chăm pa, miền Trung Việt Nam cổ) da dé hơi đen, người mặc áo vài bố, chân đi giày cỏ; người Nhật Bổn thân hình thấp bé mặt mày nghiêm nghị; và người Xiêm La đang dẫn theo một đàn nữ nô xứ Cao Lệ (* tên aọi của Triều Tiên, Hàn Quốc xưa) đi ngang qua; thậm chỉ cả người Tajik mặc bào trắng dài rộng, và người Khiết Đơn vạm vỡ cao to. Truyện "Thiên Hạ "
Trong chợ Nam đầy rẫy các cửa tiệm bán hàng hóa ngoại quốc. Có da thú. ngựa phương bắc; hương liệu, trân châu, ngà voi nam dương; bào thạch, đồ bạc Ắn Độ; aốm sứ. trân châu Nhật Bổn; thuốc thang, giấy Xiêm La... Tiếng rao tiếng bán inh ỏi, tiếng thét tiếng kêu liên miên, khắp chốn toàn cành tượng náo nhiệt của một phiên chợ tấp nập. Truyện "Thiên Hạ "
Đây là lần thứ hai Lý Khánh An đích thân thấy sự phồn hoa của Giang Đô. Hắn kéo ngựa đi kề bên Minh Châu. Vừa thường thức phong tình dị quốc mà Trường An cũng khó gặp, vừa để ý hai bên. Lần ám sát khi vừa đến Dương Châu tuy không đâu vào đâu, nhưng không có nghĩa là thích khách đã chịu buông tha hắn. Hai tùy tìing thân tín theo sau cũng đang không ngừng để ý xung quanh.
Còn Minh Châu đang ngó nghiêng ngó dọc tìm tôi một tửu tứ vừa ý, bàn tay nhỏ nhắn không xương của nàng vẫn bám lấy Lý Khánh An không chịu buông ra.
“Thất Langxhúng ta vào tiệm này!”
Minh Châu phát hiện một tửu tứ tinh tế, mới thoạt nhìn nàng đã thấy thích vội lôi Khánh An chạy vào. Hắn ngẩng đầu bèn thấy, tửu tứ này cao ba tầng, toàn tiệm một màu đỏ chói, trên cùng là một lá cờ phấp phới với dòng chữ “Tầm Dương từu tứ". Hắn đột nhiên nhớ ra một việc, bèn cười nói: “Được! Chúng ta sẽ dùng bữa tại tửu tứ này!”
Một tên tiểu nhị trong tiệm đi ra đón khách cười hề: “Hai vị khách quan mời lên lầu.”
Vừa đi lên lầu ba. xa xa đã nghe tiếng người cao giọng ngâm nga: “Sinh giả vi cố khách, từ giả vi quy nhơn; thiên địa nhất nghịch lữ. đồng bi vạn cổ trần(* ‘Sống là khách qua ngõ, chết là kẻ về nhà; trời đất là quán trọ, muôn đời bụi xót xa’ - Theo bàn dịch Lê Nguyễn Lưu).”
Lý Bạch đã tinh rượu nhưng lại cầm một bình rượu khác, vừa uống vừa ngâm: “Cổ lai thánh hiền giai tịch tân, duy hữu ấm giả lưu kỳ danh, ngâm thơ tác phú bắc song lí. vạn tín bất trực nhất bôi thủy...”
Lý Khánh An nhanh chân đi về phía trước cười nói: “Thái Bạch huynh, đã lâu không gặp.”
Lý Bạch liếc hắn một cái bỗng cười to: “Hóa ra là Lý Tướng quân, ngươi đến thật đúng lúc, chúng ta lại ngồi cược rượu!”
Khánh An cười nói với tiểu nhị: “Hãy mang cho ta một vò rượu tốt nhất!”
Tiểu nhị lập tức mang một vò rượu thượng hạng từ góc nhà đến. Khánh An nhận qua đổ đầy chén cho minh. Hắn bưng bát lên ừng ực nốc cạn rồi lại đặt mạnh bát xuống bàn nói: “Đến lượt ngươi rồi!”
Minh Châu khẽ kéo tay áo hắn nhỏ giọng nói: “Thất Lang, hắn đã uống nhiều rồi, không thể uống được nữa!”
“Ta biết!”
Khánh An cười mỉm mỉm nhìn Lý Bạch: “Thế nào? Hôm nay còn muốn cược với ta nữa không, hay là hai hôm nữa hãn cược?”
Lý Bạch đờ người nhìn bát rượu, bỗng dung,hắn cũng bưng bát lên nốc ừng ực. Đợi khi đã nốc cạn, hắn cũng đặt mạnh bát xuống bàn: “Ngon! Rượu ngon! Sảng khoái!”
Hắn cứ nghiêng nghiêng ngã ngã đi về hướng cầu thang, không ngờ vừa đi được vài bước đã bủn rủn chân tay té nhào xuống.
Phen này cả tiểu nhị cũng đửng ngồi không yên. chạy vội lên kéo hắn: “Khách quan, người còn chưa trả tiền rượu! Không thể ngủ được!”
“Hãy để hắn ngủ thôi!”
Lý Khánh An rút một tấm danh thϊếp ra đưa cho tiểu nhị: “Hãy thuê một chiếc xe ngựa đưa hắn đến Đoàn Luyện Doanh cửa Bắc cho ta, tiền rượu của hắn ta sẽ trả.” Truyện "Thiên Hạ "
Sau khi đưa Lý Bạch đi, hắn và Độc Cô Minh Châu chọn một chỗ gẫn cửa sổ ngồi xuống. Vừa ngồi xuống hắn vừa rót một ly rượu cho nàng cười nói: “Nàng nói thật, có phải tự trốn đến đây?”
Mặt nàng đỏ bừng nói: “Cũng không hẳn là thế. năm mới cha không về nhà, mẫu thân rất nhớ cha. ta bèn nói sẽ mang thư đến cho cha, xong bèn đến đây.”
“Tỷ tỷ ngươi thế nào rồi? Có còn đi làm thơ cùng bọn Quàng Bình vương nữa không?”
“Ai! Đừng nhắc nữa, tỷ tỷ đang giận bọn họ! Bọn họ đã hai lần mời đều bị tỷ tỷ từ chối. Tố phụ cũng lại đang lo việc thân sự của tỷ.”
Khánh An cầm ly rượu lên. bình thán nói: “Vậy có tìm được người thích họp chưa?”
“Tỷ tỷ hình như không có tâm trạng này, tổ phụ mời cả Thám hoa khoa cử kỳ này đến nhà dùng cơm, tỷ tỷ cả gặp cũng chà gặp, khiến tổ phụ tức aiận vô cùng.”
“Vậy còn ngưoi? Cám thấy vị Thám hoa đó thế nào?”
Cô nàng bĩu môi. “Hai mắt luôn hướng thẳng về phía trước, quy quy cử cừ. đầy miệng người xưa đã dậy,ta chà thích chút nào.”
“Ha ha! Tỷ tỷ ngươi không phải thích người như thế sao?”
“Ai nói? Tâm tư tỷ tỷ huynh căn bàn chả hiểu gì cà.”
Nàng vừa uống một ly rượu, hai má đỏ hây, bỗng dung nàng lại e thẹn đáp: “Tổ phụ nói. năm sau sẽ lo hôn sự cho ta.”
“Việc tốt đấy chứ! Chứng tỏ ngươi đã lớn rồi, có thể gả chồng được!”
Hắn lại nốc cạn một ly nhìn nàng cười nói: “Sao ta cảm thấy ngươi cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ con.”
“Nói bậy!” Nàng cắn môi. khẽ nói: “Ta đâu phải trẻ con, người ta đã lớn hoàn toàn. Mầu thân ta năm mười lăm tuổi đã lấy cha ta.”
Hắn lại rót thêm một ly cho nàng, hắn ghẹo: “Ngươi giờ đã vậy lấy chồng rồi à? Có phải đã có nhắm được đức lang quân nào rồi đúng không?”
“Thất Lang, huynh...” Hai má nàng xấu hổ đỏ bừng, nàng lại cầm ly lên nói dỗi: “Huynh còn dám trêu ta. ta sẽ dùng rượu tạt lên người huynh!”
“Được! Được! Ta khôngtrêu nữa!”
Khánh An vội cầm ly lên cười nói: “Vì chúng ta cùng gặp nhau tại noi đất khách quê người này, cạn chén này!”
“Vậy còn được!” Minh Châu bôn ba vài ngàn dặm đến đây chính là để gặp Lý Khánh An một mặt. Hôm nay cuối cùng nàng cũng được toại nguyện, trong lòng vui mừng khôn xiết, bèn cầm ly rượu lên nốc cạn.
“Thất Lang, huynh biết không? Kinh thành xày ra rất nhiều việc, còn nữa. huynh có thích kiêu trang điêm Nhân diện đào hoa mới nhất này của ta không?”
“Ta rất thích! Ừ! Rất tân triều, khiến người khác nhinmà không rời mắt được!”
“Minh Châu, hãy kể cho ta nghe việc của Trường An đi. Thứ nhất là mã cầu đại sái. Ta nghe nói cuối cùng đội An Tây đoạt quán quân, là thật chứ?”
“Tức nhiên là thật, ti số 7:3, đánh bại đội mã cầu Sóc Phương giành ngôi quán quân. Đội An Tây các huynh trong buổi yến tiệc mừng công còn mời cả ta đi. Đúng rồi! Ta còn gặp được cả Như Thi Như Họa và Tiểu Liên của ngươi nữa!”
Minh Châu chí cha chí chóe như một con khách. Miệng lười nàng lanh lợi, tất cả chuyện nóng hổi vừa xảy ra tại Trường An qua miệng nàng đều được sinh động tái hiện. Lý Khánh An nằm thư thái trên tấm đệm mềm vừa uống rượu vừa nghe giọng nói thánh thót của nàng kể chuyện, mà trong lòng đầy nỗi ấm áp và vui mừng của kè tha hương gặp cố nhân.
“Ha ha! Bọn họ thế nào?”
“Bọn họ đều rất nhớ huynh, ta thích nhất là Như Họa. Ta còn dạy nàng ấy hóa trang, đợi huynh về nhất định sẽ được một phen kinh hoảng.”
“Vậy còn Như Thi? Ngươi không thích nàng ấy ư?”
“Đương nhiên thích! Chỉ là ta lại thấy nàng ấy tính cách giống tỷ ta quá!”
“Sao lại thế được? Tỳ ngươi cứ lạnh lùng thế nào, toàn từ chối lòng tốt của người khác!”
“Đấy là do huynh không hiểu tỷ, kỳ thực tỳ rất dịu dàng.Thất Lang, đợi ngươi về Kinh Thành mời tỷ đi chơi, tỷ nhất định sẽ nhận lời!”
Khánh An cười cười, lại nốc thêm ly rượu hỏi: “Còn có việc gì hay ho không?”
Cô nàng nghĩ ngợi một lúc, “Đúng rồi! Ba vị tỷ tỷ của Quỷ phi đều được phong Quốc phu nhân. Đại tỳ là Tần quốc phu nhân, nhị tỷ là Hàn quốc phu nhân, tam tỷ Dương Hoa Hoa là Quắc quốc phu nhân. Còn hai huynh đệ Dương gia, Dương Kết và Dương Cảo đều được làm quan cao. Trong Kinh Thành giờ xung họ là ngũ Dương, suốt ngày hoành hành bá đạo, ngạo mạn chết được. Thất Lang, huynh có nghe ta nói chứ?”w
Lý Khánh An đang thổn thức, hắn không ngờ Dương Hoa Hoa nhanh thế đã được làm Quắc quốc phu nhân nhanh đến nhường này. Liệu Cao Lực Sĩ có còn nhớ hắn đã lờ lời lần trước? Điều này đúng là rắc rối. “Thất Lang, huynh sao thế?”
Hắn thế mới hoàn thân lắc đầu nói: “Không có gì, ngưoi tiếp tục đi!”
Nàng bặm môi nhỏ giọng hỏi: “Thất Lang, ta thấy hình như huynh có thành kiến với tỳ tỷ ta, có phải huynh vẫn giọng tỷ lần trước xem mất không?”
“Ngưoi nghĩ nhiều quá. ta có thành kiến gì với cô nương ấy đây? Chỉ là tính ta và cô nương ấy khônạ hợp nhau, cũng chả có gì để nói. Minh Châu, đợi hai năm nữa. khi ngươi lớn lên sẽ hiếu ý ta.”
Cô nàng lại biểu môi, có vẻ không vui cho lắm: “Hai năm nữa tỷ tỷ đã lấy chồng rồi, có hiêu thì cũng còn ích lợi chi?”
Khánh An vội cười đánh trống lảng: “Như Thi, Như Họa có còn đang học đàn không? Ý ta là có danh sư chỉ bào bọn họ chứ?”
Minh Châu nghĩ nghĩ một lúc, lại nói: “Hình như có, lần trước lúc ta ghé chơi, Tiểu Liên nói bọn họ đi học đàn, hình như là học của một nữ tiên sinh họ Khương.”
“Đúng rồi. còn một việc rất quan trọng, có liên quan đến huynh.”
“Việc gì?”
“Nghe Tiểu Liên nói, vị Quắc quốc phu nhân kia đến tìm ngươi mấy lần. nghe nói ngươi đi Dương Châu, ả có vẽ không vui cho lắm. nói ngươi cố ý tránh mặt. Thất Lang, đừng nói huynh có quan hệ gì với ả ta nhé!”
“Ta và nàng ấy chả có can hệ gì cả!”
“Ta cũng nghĩ thế, à làm sao xứng đáng với huynh!”
Gánh nặng trong lòng nàng cuối cùng cũng được hạ xuống. Cô nàng vươn dài chiếc eo thon của mình, lại nâng cốc lên cười hì hì nói: “Khó khăn lắm tổ phụ không có mật, ta mới có thể tự do uống rượu. Ai! Ở Dương Châu thích thật, ta cũng chả muốn về Trường An nữa!”
Rượu vừa cham môi đã bị Lý Khanh An giật phắt đi.
“Tổ phụ ngươi không có mặt. không có nghĩa ngươi được tùy tiện uống rượu. Ản cơm xong, ta sẽ đưa ngươi về!”