Sáng sớm hôm sau. quản gia thứ hai trên Phủ Cao Lực Gì bèn dẫn Lý Khánh An đi nhận nhà. Lý Khánh An vốn muốn dẫn theo ba cỏ gái cùng đi xem nhà, không ngờ Tiểu Liên vì bị lạnh nên ngã bệnh rồi, Lý Khánh An bèn để Như Thi là người tỉ mỉ ở lại chăm sóc nàng, hắn dẫn Như Hoa đi xem nhà mới. Nhà mới nẳm ở phía nam Quang Phước phương, bên trái là Quang Phước Tự. bên phải là một con sông rộng ba trượng, gọi là sông Ngũ Lộc, tương truyền rằng có người thấy năm con mai hoa lộc (nai) uống nước bên sông mà được tên đó. Nước sông trong vắt, phong cảnh bên bờ sông rất đẹp. trồng đầy cây liễu và cây đa dày đặc. cây liễu đã đâm chồi, một màu xanh mát, biệt viện này của Cao Lực Sĩ được con sông bao quanh. Truyện "Thiên Hạ "
Lúc Lý Khánh An thực sự nhìn thấy tòa nhà này, hắn mới biết mình đã nhận một ân huệ to lớn cờ nào. sông Ngũ Lộc chày đến đây hình thành một hình bán nguyệt, ôm lấy toàn bộ ngôi nhà, lại sử dụng nhân công làm lưu thông con sông, nhu thế hình thành nên một tòa nhà cỏ lập giữa hồ, do một cây cầu đá nối kết ngôi nhà với đại lộ.
“Lý tướng quân, tòa nhà nổi này nguyên là biệt viện của Diêu Sùng, về sau thuộc sở hữu của Ninh vương, được trùng tu lại. Năm thử hai mươi chín Khai Nguyên lão gia đã giúp Ninh vương một việc lớn. Ninh vương bèn đem tòa nhà này tặng cho lão gia nhà ta, diện tích tuy không lớn, nhưng rất đáng giá. những tòa nhà rộng đến năm mươi mẫu cùng không sánh bằng nó.” (Diêu Sùng: người đã làm tể tướng của ba triều gồm Võ Tắc Thiên. Đường Duệ Tông, Đường Huyền Tông, có cống hiến rất lớn cho việc trị quốc năm Khai Nguyên) Truyện "Thiên Hạ "
La quản gia cảm khái vò vàn. tòa nhà nổi này lão gia cả đến cậu cả của mình cùng không nỡ cho. lại đem nó tặng cho Lý Khánh An, từ đó cho thấy lão gia rất xem trọng Lý Khánh An.
“Lý tướng quân, chúng ta đi vào xem đi!"’
Quản gia đi lên chiếc cầu nhỏ, lúc này Như Hoa len lén kéo tay áo Lý Khánh An, nói nhò: “Đại ca. tòa nhà này muội thích lắm. tối hôm nay muội đã muốn ở đây rồi.”
Lý Khánh An cười hí hí nói: “Thế thì đêm nay hai chúng ta ở đây?”
“Xí! Lại có ý đồ xấu rồi.”
Như Hoa vểnh môi, làm ra vẻ không thích, nhưng ngón tay ngọc ngà của nàng lại vẻ đương tròn trong lòng bàn tay Lý Khánh An. làm Lý Khánh An rạo rực trong lòng, cái cỏ nàng này
“Lý tướng quân, xin mời vào đi!"
Cửa đã mỡ rồi. La quản gia đúng trước cửa vẫy họ. “Ha ha! Đến rồi.”
Lý Khánh An dẫn theo Như Hoa đi vào trong nhà. ngôi nhà thuộc hạng trung thượng, đất rộng đến tám mẫu, được bao bọc bởi nhùng vách tường cao lớn, do thân phận của chù nhà. ngôi nhà khác với loại đĩnh cong, nhà rộng như Phủ của Dương Hoa Hoa, đa số là các gian phòng nhỏ tinh xảo dễ thương. Chia làm bốn phần, đều được ngăn cách bằng vách hoa. vừa vào cửa là một bửc bình phong, hai bên là các gian phòng phức hợp. và phòng của người ở. các gian phòng dày đặc, kết cấu phức tạp.
Đi qua nguyệt mòn bèn là phần giữa rồi, ở giữa là một đình viện rộng lớn. Phía bắc đình viện là sành chính. Sảnh chính rộng lớn, có sức chứa mấy chục người cùng ngồi. Hai bên là các gian phòng, bên ngoài làm một hành làng khúc khuỷu, liên kết các gian phòng lại với nhau.
ở ngay chính giữa đình viện có một cây mơ mấy trăm tuổi, thân cây cao tám chín trượng, tán cây rộng như chiếc Ô, che khuất cả gần nửa mãnh sân. còn hai gốc đông tây của sân thì trồng mỗi bên một cây quế già ba trăm tuổi.
Lý Khánh An thấy Như Hoa ngẩng đầu ngơ ngác nhìn cây mơ già. hắn chậm rãi đi lên cười nói: “Muội nghĩ đến điều gì vậy?”
“Nơi bọn muội lúc nhỏ ở trong sân cùng có một cây mơ già. bọn muội một đám các cỏ bé bày tám tuổi ngày nào cùng đều trèo lên cây chơi, có một lần muội vì nghịch ngợm bị té từ trên cây mơ xuống, xém tí đã vọng mạng, bây giờ nghĩ lại vẫn còn sợ. Thấy được cây mơ này, giống như muội lại trở về thời con nít đó.”
Lý Khánh An òm eo nàng cười nói: “Muội dọn đến rồi cùng có thể trèo cây mà! Huynh coi như không thấy gì cả.”
“Lúc đó muội sẽ núp trên cây hái trái mơ ném xuống đầu huynh, hi hi!"
Như Hoa nháy lên cốc đầu Lý Khánh An một cái, Lý Khánh An liền bắt lấy tay nàng, chớp mắt cười nói: “Thế thì huynh sẽ bắt lấy muội phát vào mông!"’
Nói xong, hắn đưa móng sói phát hai cái vào mông tròn trịa đầy đặn của nàng, nhưng tay thì một chút cùng không nỡ rời ra.
"Đại ca. huynh hư lắm. thừa cơ lợi dụng người ta.”
Như Hoa đưa quả đấm nhỏ đấm vào vai hắn hai cái. nhưng ánh mắt lại nhìn hắn nóng ran. Lý Khánh An trong lòng rạo rực, thấy La quản gia đó từ trong khách sành đi ra, chỉ đành kéo tay Như Hoa cười nói: “Đi! Chúng mình đi nội viên xem.”
Vừa vào nội viện. Lý Khánh An và Như Hoa đều không hẹn mà cùng ngạc nhiên la lên, chỉ thấy một con sông nhỏ rộng hơn một trượng tù nội viện khúc khuỷu chảy qua. hai bên trồng đầy liễu rũ, cây đào, cây lý và các loại kỳ hoa dị thào không biết tên. mười mấy tòa đình đài. lầu cát thấp thoáng trong khóm cây xanh hoa lá.
Điều tuyệt nhất chính là con sông nhỏ này được dẫn ra từ sông Ngũ Lộc. xuyên qua sau tòa nhà lại từ một bên khác chày vào sông Ngũ Lộc, và hình thành một cái hồ nhỏ. hồ nước cao chưa quá đầu người, trong vắt đến thấy phần đáy.
“Lý tướng quân, đặc điểm lớn nhất của nội viện này chính là hậu hoa viên và gian phòng ở xây cùng một chỗ. tổng cộng xây ba tòa tiểu lầu, hai mươi mấy gian phòng, toàn bộ đồ dùng trong nhà đều đầy đủ, Vả lại cùng đều mới hết, mới sắm hồi năm ngoái’
La quản gia vừa cười vừa đưa một chiếc hộp bằng gỗ đàn cho Lý Khánh An: “Khế ước nhà và chìa khóa đều ở cả trong hộp này, trên đó đều có ghi rõ, sẽ không lẫn lộn.”
“Cảm ơn nhiều!” Lý Khánh An nhận lấy hộp. cười hỏi: “Tòa nhà này vắng hoe, cả đến người trong nhà cùng không có sao?”
“Có! Có một đỏi vợ chồng già, hôm nay là mùng hai tháng giêng, họ về quê ở Hàm Dương rồi. qua mấy ngày nữa mới về.”
La quản gia vừa cười vùa chắp tay nói: “Tòa nhà đã giao cho Lý tướng quân, thế tôi đi về đây.”
“Cảm ơn La quản gia hôm nay đã dẫn đường, ta muốn ở đây xem nhà, đợi một lát sẽ trở về.”
“Thế cũng dược, cáo từ.”
La quản gia di rồi, Lý Khánh An di khóa của lớn lại, đi vào hậu viện, cười nói với Như Hoa đang ngôi trên xích du khẽ đung đưa: “Bây giờ chỉ còn hai chúng mình rồi, muội nói chúng mình nên làm chút gì nào?”
“Huynh nói xem?”
Như Hoa khẽ cắn môi, ánh mắt nhu mi, nhìn Lý Khánh An một cái, nhãy xuống xích đu, kéo tay Lý Khánh An chạy về phía một tòa tiểu lầu.
Một canh giờ sau. Lý Khánh An dẫn Như Hoa rời khỏi tòa nhà mới, Lý Khánh An tinh thần sàng khoái cưỡi trên Lưng ngựa cười nói: “Không ngờ cả đến giường cũng mới. Chúng minh chỉ cần mua một số dụng cụ sinh hoạt là được rồi, Như Hoa, muội cảm thấy còn cần thêm tí gì nữa?”
Như Hoa tựa bên của xe, ánh nắng rọi trên gương mặt xinh đẹp ủng hồng của nàng, nàng giống như một con mèo đang lười nhác phơi mình dưới ánh nắng trời đông.
“ừm. Huynh tự xem mà làm! Muội hiện giờ không có tinh thần.”
Lý Khánh An dương dương tự đắc cười nói: “Huynh thì tinh thần rất tốt, buổi chiều huynh định dẫn Như Thi đến xem nhà.”
“Đồ hư! Muội nói cho tỷ tỷ biết, để tỷ không bị mắc lừa.”
Vừa dứt lời, chỉ thấy phía xa một con ngựa phóng nhanh đến: “Lý tướng quân! Lý nrớng quân!”
Trên lưng ngựa thì ra là La quân gia, Lý Khánh An sững người, liền đi đến nghênh đón nói: “La quản gia, tìm ta có việc sao?”
“Ngài mau về đi! Có hai vị công công có chuyện gấp đến tìm ngài.”
Lần trước Lý Long Cơ hẹn giờ dạy cho Dương quý phi ném tên là mùng ba tháng giêng, cũng chính là ngày mai, cũng vì ngày mai Dương quý phi phải cùng Lý Long Cơ chính thức tiếp kiến sứ thần nước ngoài đến triều kiến, không có thời gian. Nàng muốn dời trước một ngày lên lóp, Cao Lực Sĩ bèn phái hai viên hoạn quan đến tìm Lý Khánh An.
Nửa canh giờ sau, Lý Khánh An bèn vội đến Hưng Khánh cung, dạy Dương quý phi ném tên không như ở đời sau. thầy dạy chỉ cần cắp sách vào lớp học đơn giàn như thế đâu. Trước tiên phải tắm rửa thay áo, dùng cơm trua xong, thay y phục thị vệ đã được trong cung chuẩn bị. Các thứ của hẳn đều không được đem theo, mà có người giữ hộ, khi đi ra sẽ trả lại.
Lý Khánh An thay xong một bộ áo võ sĩ màu trang mới tinh, đầu đội mũ sa, lưng thắt dây da. chân đi ủng da den, trông tinh thần rất sảng khoái, khi vũ hiên ngang. Hắn được ba thị vệ dẫn vào trong nội cung, tới bên Trầm Hương đình nơi Dương quý phi thường ở đó, nơi Dương quý phi học ném binh đã dược chuẩn bị xong, chính là bên cạnh hồ Long Trì, xung quanh một màu xanh mát, cây xanh vừa mới đâm chồi, phía xa là mặt hồ lấp lánh tia sáng, mấy cành liễu rũ theo gió đung đưa, trên các ngọn nhánh đã xuất hiện chòi xanh.
Năm mới của năm nay hoi trề, ngày lễ đã vào dầu xuân, trong không khi phảng phất một hơi ấm trong gió xuân tươi mới, gió dju khẽ quét qua mặt, làm tinh thần con người sảng khoái hẳn.
Nơi luyện tập mỗi bên dài rộng ba muôi truọng, ở giữa đặt một cái lọ vàng cổ nhỏ cao ba thước, đây là chiếc lọ ném tiêu chuẩn trong cung đình. Bèn cạnh dứng hai mươi mấy viên cung nga, mỗi nguòi trên tay bung một cái mám tròn bằng ngọc bích, mỗi cái mâm đều để một cái tên nhỏ làm băng vàng thuần, dưới ánh nắng mặt Trời sáng lên lấp lánh. Bốn gốc của sân luyện tập phía xa xa đứng mười mấy viên thị vệ trong cung.
“Nương nương giá đáo!” Phía xa văng lại tiếng một thj vệ hét to.
Chỉ nghe một loạt tiếng vòng phổi lắc vang, xa xa mùi thom bay dền, một dám lón cung nga, thái nữ hộ tống ái phi Dương Ngọc Hoàn của thiên rir đại Đường Lý Long
Cơ xuất hiện.
Nàng hôm nay tóc bói cao, trên mái tốc đen nhánh cắm một cây ngọc tràm bách điểu ữiều phụng, vai choàng sa tanh ngũ sắc. phía trên mặt chiếc áo ngắn tay bó, phía dưới là chiếc vày dài quét đất, thắt lưng buộc một dày lưng màu đỏ, dài lủng lẳng giữa váy. trước ngực khoét rộng, lộ ra một mảng da thịt trắng ngần, như hai vầng trăng mới mọc.
Lý Khánh An di lên một bước, nửa quỳ thi lễ nói: “Thần Lý Khánh An tham kiến quý phi nương nương!"
“Lý tướng quân bình thân!”
Giọng nói của Dương Ngọc Hoàn rất nhẹ, thánh thót dễ chịu, gây cảm tình đối với người nghe. Truyện "Thiên Hạ "
“Tạ nương nương!” Lý Khánh An dứng dậy, lúc này mới có dịp quan sát trước mặt một trong tử đại mỹ nhân nổi tiếng trong lịch sử.
Nếu nói Độc Cô Minh Nguyệt là một đóa mẫu don quốc sắc thiên hưong, thi Dương Ngọc Hoàn chính là đóa mẫu đơn đẹp nhất trong sẻ dó, đó là một thứ nhan sắc khuynh nước khuynh thành Nét đẹp của nàng không những khó hình dung, càng là một phong thái, khi nét thu ba xoay chuyền, làm cho trăm triều quay nhìn, vạn thể lưu phương.
Mỗi một ánh mắt, một nụ cười, một cái duỗi tay, một bước di chuyển, cũng đều cố sức hấp dẫn mê ly đến tận xương tủy.
Nhưng nhãn quang khác người của Lý Khánh An lại bắt gặp đưọc trong mắt Dương Ngọc Hoàn, có một nổi ưu sầu khó tả.
Dương Ngọc Hoàn cũng quan sát người đàn ông trẻ tuổi tràn đầy sức xuân và nhiệt huyết, đôi mắt sáng rõ của hắn, Dương Ngọc Hoàn mỉm cười gật dầu, nàng rất thích người trẻ tuổi xuất chúng này.