Sơ Lặc, một đội hậu cần viễn chinh quân Đường dưới sự hộ vệ nghiêm mật chậm rãi vào thành, gần ngàn chiếc xe ngựa nối liền liên miên không thấy cuối, ngoài đoàn xe còn có mười ngàn bộ kỵ binh quân Đường, đây là số lượng binh lính đông nhất cho một lần điều binh, Cao Tiên Chi và Biên Lệnh Thành có ở trong đội ngũ, một tháng trước hắn chính thức hạ lệnh xuất binh, trải qua hơn hai mươi ngày bôn ba, bộ phận chủ lực quân An Tây cuối cùng đã tới.. Truyện "Thiên Hạ "
Bây giờ còn là thượng tuần tháng năm, giữa trưa mặt trời bắt đầu hung dữ hẳn lên, đun tới nước cũng phải bốc hơi, cây cối cũng đành vô lực mà rũ lá hạ cành, khó khăn chống đỡ ánh mắt trời chói chang.
Thắt lưng Cao Tiên Chi thẳng tắp, sắc mặt chính trực, ánh mắt sắc bén nhìn kỹ hết thảy trong thành, cửa thành canh phòng sâm nghiêm, mỗi người ra vào đều bị lục soát kiểm tra nghiêm khắc, xác minh thân phận, dân cư Thành Phi Bản đã bị khống chế. Truyện "Thiên Hạ "
Bên trong thành năm bước một binh mười bước một trạm, một đội quân Đường chạy qua, tiếng bước chân đều đặn mà mang theo sát khí, tất cả phòng trống đều bị trưng dụng dùng làm kho trữ đồ; ngựa, súc vật cũng bị quân đội trưng dụng, bên trong thành tất cả nam nữ đều bị quân đội thuê làm dân phu khuân vác.
Các cửa hàng tạm dừng buôn bán, vật phẩm hàng ngày đều được phân phối, thương nhân bên ngoài không được vào trong thành nữa, phòng ngừa gian tế lẩn vào, mọi nhà đều đóng cửa cho chặt, tất cả tạp vật đều được dọn bằng sạch, đường đi trống không, đến cả chó mèo cũng không có chỗ ẩn thân.
Hết thảy đều đã thu xếp gọn gàng ngăn nắp, ngay cả Cao Tiên Chi hà khắc như thế cũng không thấy có lỗi gì, không khỏi thầm tán thưởng năng lực của Phong Thường Thanh, chuẩn bị đầy đủ trước chiến tranh có một vai trò quan trọng trong chiến thắng, Cao Tiên Chi hắn chưa bao giờ đánh trận mà không chuẩn bị tốt.
- Ty chức Phong Thường Thanh tham kiến Đại soái!
Ngoài cửa chính, Phong Thường Thanh đã chờ lâu ngày, hắn cho binh lính mặc đồ nhẹ chạy tới Sơ Lặc trước, Cao Tiên Chi gật gật đầu:
- Phong Tướng quân vất vả rồi.
Hắn liếc ra sau, Sơ Lặc Thủ Tróc Sứ Hạ Sùng Tần vội vàng thi lễ:
- Tham kiếm Đại soái.
- Ừ! Lý Khánh An đã xuất phát chưa?
Phong Thường Thanh vội vàng bẩm báo:
- Thám Báo doanh của Lý Khánh An đã xuất phát mười ngày trước.
- Tốt. Tuyền lệnh của ta, nghỉ ngơi và hồi phục ba ngày, rồi xuất phát tới Tiểu Bột Luật.
……
Đầu kiếm sắc như gai, nắm vững theo ánh mắt. Thiết kỵ đuổi Kiêu Lỗ, cương vàng dẹp Hiệt Khương. Cuối thu ****, sớm gian nan đất Hồ. Nam nhu không sợ chết, nếm mật cùng quân vương…
Đầu tháng sáu, Tây Vực bước vào giữa hè, mặt trời chói chang như muốn nướng cả đại địa, đây là lúc thời tiết khó khăn nhất trong năm, nhưng tới phía tây Thông Lĩnh rồi, cách Đặc Lặc Mãn Xuyên chừng ngàn dặm, nơi này vẫn có thể thấy thế giới băng tuyết, liếc mắt nhìn tuyết trắng phủ lên dãy núi Hưng Đô Khố Thập liên miên không dứt, khối đá đen nhánh cao vυ't hai bên bờ sông, dưới ánh sáng mờ mịt giống hệt quái thú dữ tợn, mặt đất dưới tảng đá không bị băng tuyết bao trùm, có vẻ cằn cỗi hoang vắng, không có một sắc xanh, không một chút sức sống,
Mặt trời màu đỏ dần dần xuống núi, đêm tối sắp hàng lâm, màu lam của ban đêm bao phủ tuyết cốc cùng sườn núi, ánh tà dương cuối cùng rọi xuống ở trên đỉnh núi đâm thẳng mây xanh, biến thành sắc mân côi xinh đẹp, giống như một đóa hoa mờ ảo phát ra ánh sáng chói mắt phía chân trời.
Đặc Lặc Mãn Xuyên đã tới kỳ nước lên, sông băng tan ra khiến mực nước tăng vọt, dòng nước chảy xiết, dường như một dây lưng ngọc quấn quanh tuyết phong thâm cốc.
Bờ sông xa xa xuất hiện một đám chấm đen, di động thong thả, có lẽ bởi vì vật tham chiếu quá lớn, để chúng ta lao xuống dưới nghìn trượng, đám chấm đen này bỗng nhiên lớn lên, không ngờ là một đội quân, một đội quân Đường ước chừng năm trăm người,
Cho dù là bọn họ hay ngựa đều gầy như que củi, trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi khó có thể che dấu, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm phía trước, dưới chân di động máy móc, dù bọn họ đã mỏi mệt không chịu nổi nhưng quân kỳ Đại Đường vẫn dựng thẳng tắp, tung bay phần phật trong gió.
Bọn họ là Thám báo doanh quân An Tây bắt đầu xuất phát từ Sơ Lặc, xuyên qua Cát La Lĩnh, vòng qua phía nam vượt qua Thông Lĩnh, sau khi nghỉ ngơi hồi phục ngắn ngủn, lại tiếp tục chuyển hướng tây nam hành quân tới Mật Bá Xuyên, vượt qua núi A Lại bên ngoài nước Thức Nặc, tiến vào thung lũng Đặc Lặc Mãn Xuyên.
Bọn họ ở trên đường gần một tháng, ba mươi ngày đường mới đi được hơn năm trăm dặm, bởi vậy có thể thấy được hành quân khó khăn.
Thung lũng Đặc Lặc Mãn Xuyên là một hạp cốc lớn dài chừng ngàn dặm, cũng chính là hành lang Ngõa Hãn hiện giờ, xuyên qua thung lũng Đặc Lặc Mãn Xuyên là con đường nhanh nhất và tiện nhất từ Thổ Hỏa La đi An Tây, địa vị chiến lược cực kỳ quan trọng, nhưng bởi vì cửa đông thung lũng Đặc Lặc Mãn Xuyên có quân Thổ Phiên canh gác, vì không muốn kinh động quân Thổ Phiên, quân Đường liền vòng qua nước Thức Nặc tiến vào thung lũng Đặc Lặc Mãn Xuyên.
Lúc này, một con ngựa dọc theo bờ sông chạy như băng mà đến, trên ngựa là Phó úy Thám báo Lệ Phi Thủ Du, hắn là đệ đệ của Lệ Phi Nguyên Lễ, hoàn toàn khác với bộ dạng thô lỗ của Lệ Phi Nguyên Lễ, oai hùng tuấn lãng, dáng người cao cao, giỏi dùng nỏ, có thể thấy được hắn cũng rất mỏi mệt, nhưng hắn vẫn cố gắng lấy tinh thần cao giọng la lên từ xa:
- Lý tướng quân! Lý tướng quân!
Giọng nói ngược gió mà đi, yếu ớt trong thung lũng trống trải, Lệ Phi Thủ Du hô liền ba tiếng, Lý Khánh An rốt cục mới nghe thấy, hắn giương tay lên, đội ngũ dừng lại, so với hai tháng trước, Lý Khánh An đã hoàn toàn thay đổi, ánh mặt trời mạnh mẽ khiến cho da hắn trở nên ngăm đen và thô ráp, hắn cũng gầy như da bọc xương, thiếu giấc ngủ khiến đôi mắt đầy chỉ đỏ.
Nhiệm vụ của Lý Khánh An là tra xét tình hình phân bố của quân Thổ Phiên ở Đặc Lặc Mãn Xuyên, mở đường cho quân chủ lực của quân Đường.
- Tướng quân!
Lệ Phi Thủ Du thở hồng hộc chạy tới nói:
- Ngoài hai mươi dặm phía đông chính là thành Già Lam, chúng ta chờ tin tức của thám tử một chút!
Lý Khánh An ngẩng đầu nhìn cảnh vật chung quanh, nơi này lòng chảo rộng rãi, hai bên là vách núi dựng đứng, cho dù lăn đá lớn từ trên vách núi xuống, cũng không gây thương tổn cho bọn họ được, không có khả năng có mai phục gì.
- Mọi người nghỉ ngơi tại chỗ!
Lý Khánh An lập tức ra lệnh, mặc dù giọng nói thấp, lại không thể kháng cự, lệnh một người lại một người truyền ra phía sau, đám lính đều mệt muốn chết rồi, đều ném vũ khí xuống.
Một lát sau liền yên vị trên tảng đá, có binh lính cởi bỏ túi nước, vừa uống nước vừa ăn lương khô, có binh líng ngả đầu liền ngáy o o.
Lý Khánh An ngồi trên một tảng đá, dùng dao găm sửa lại râu đã mọc dài của mình, nam tử Đại Đường sau hai mươi tuổi bình thường đều để râu, cái cằm nhẵn nhụi sẽ khiến người ta nhầm tưởng là hoạn quan.
- Thất Lang, uống chút nước.
Lệ Phi Thủ Du đưa một túi nước tới, hai người là đối thủ trên sân mã cầu, lại bởi vì Lệ Phi Nguyên Lễ, quan hệ cá nhân của hai người cực kỳ tốt, Lý Khánh An nhận túi nước ấm ngửa cổ uống mấy ngụm, lại gặm mấy miếng bánh.
Lý Khánh An thấy Lệ Phi Thu Du lấy một bức tranh từ trong ngực ra, nhìn chăm chú xuất thần, hắn không khỏi tò mò mà tiến tới thăm dò, dưới ánh tuyết mỏng manh, chỉ thấy trên bức tranh là một thiếu nữ mặc váy hoa lựu, ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, ôm một chiếc tỳ bà, thanh tú xinh đẹp. Truyện "Thiên Hạ "
- Đây là một cô gái chơi tỳ bà ta quen khi đi Trường An tham gia trận đấu mã cầu năm trước, tên là Thiên Nương, chúng ta ái mộ nhau, nàng đáp ứng chờ ta ba năm, không biết còn có thể gặp lại nàng hay không.
Lệ Phi Thủ Du cẩn thận thu bức tranh vào trong ngực, thở dài nói:
- Tính sang năm sau chính là năm thứ ba, nàng hẳn là mười tám tuổi, không biết đã lập gia đình chưa.
- Ha ha! Hai anh em Lệ Phi các ngươi đều có người trong lòng!
- Ta không giống tên vô lại kia.
Lệ Phi Thủ Du ôm hai đầu gối, nhìn núi tuyết óng ánh sắc vàng, suy nghĩ về giai nhân:
- Tuy ta là người Hồ, nhưng lại vô cùng hướng tới Trường An Đại Đường, ta thề nhất định phải cưới nữ tử người Hán làm vợ, Thiên Nương ôn nhu, chính là thê tử ta ao ước.
- Ngươi nói tới nỗi ta cũng muốn cười nàng.
Lý Khánh An cũng không khỏi thản nhiên nghĩ tới, nữ tử Trường An có bộ dáng gì, hắn còn chưa có gặp qua!
- Cuối năm chúng ta sẽ lại đi Trường An, bắt đầu từ đầu năm sau, hội thi đấu môn mã cầu Đại Đường ba năm một lần sẽ bắt đầu, lần trước quân An Tây chúng ta xếp hạng ba.
Nói đến đây, Lệ Phi Thủ Du lại khẽ mỉm cười nói:
- Thất Lang, ngươi là cao thủ mã cầu mới quật khởi năm trước, ngươi cũng phải đi Trường An thi đấu.
Lý Khánh An sờ soạn râu ria cứng rắn cười nói:
- Nói thật, ta đã hy vọng ngày này thật lâu.
Đúng lúc này, phương xa bỗng nhiên truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, một tên kỵ binh chạy như bay mà đến, tất cả binh lính đều đứng lên, bọn họ biết, có tình huống quân địch phía trước.
- Tướng quân!
Kỵ binh xoay người xuống ngựa, quì một gối xuống thi lễ, dâng một phần tình báo nói:
- Hạ Đội trưởng có tin tức thành Già Lam.
Lý Khánh An mở tình báo ra đọc kỹ một lần, ánh mắt hắn dần híp lại thành một đường thẳng, không ngờ thành Già Lam có tám trăm quân Thổ Phiên.
Thời gian không thể kéo dài, hắn lập tức đứng dậy quát to:
- Đều đứng lên, tiến quân thành Già Lam!
…
Thành Già Lam là vương thành của Già Lam vương đệ đệ Hộ Mật quốc vương, lại gọi là thành của đường Xích Phật, là nơi hiểm nhất thung lũng Đặc Lặc Mãn Xuyên, chiều rộng không tới hai dặm, kéo dài hơn mười dặm, nơi này cũng là một tuyến giao thông then chốt của thung lũng Đặc Lặc Mãn Xuyên, chia làm ba con đường, Bắc Cốc, đường Hộ Mật, là tuyến đường Xích Phật, ba con đường này đều có thể tới Liên Vân Bảo, trong đó con đường Xích Phật còn có thể đi nhanh tới đô thành Nghiệt Đa của Tiểu Bột Luật.
Thành Gia Lam có mấy nghìn người sống, phần lớn sống dọc theo bờ sông, toàn thành lấy hoàng cung làm trung tâm, hoàng cung xây dựng trên một vách đá cao, toàn bộ hoàng cung xây dựng bằng đá lớn, chỉ có một đường lên hẹp hòi, dễ thủ kho công.
Vào đêm, gió đêm thê lương gào thét trong thung lũng dài, trong thung lũng vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh khiến người ta sợ hãi.
Đúng lúc này, có vài bóng đen chạy vội qua các ngõ ngách trong thung lũng, vượt qua một tảng đá như tòa núi nhỏ, phía sau tngr đá lại ẩn dấu mấy trăm người đông nghìn nghịt.
- Tướng quân, bản đồ đã vẽ xong.
- Dựng trướng!
Sau tảng đá lớn lập tức xuất hiện một lều trại nho nhỏ, một chút ánh sáng lộ ra, nháy mắt lại biến mất.
Trong lều trại ngọn đèn không rõ, Lý Khánh An chăm chú nhìn bản đồ vẽ bằng tay trước mắt, Hạ Nghiêm Minh đứng một bên, vẻ mặt không yên.
Bản đồ vẽ rất tỉ mỉ, thậm chí đánh dấu cả nhân số đóng quân, thứ này hắn dùng một thỏi bạc mua từ một gã thương hắn, hắn chỉ sợ mua phải hàng giả.
Lý Khánh An quan tâm chính là đường nhỏ xuyên qua hoàng cung, trên bản đồ có đánh dấu, chỉ có một đường nhỏ hẹp hòi, phía trên vách núi, đi lại khó khăn, đội người ngựa lớn không thể qua được.
Hạ Nghiêm Minh do dự một chút, thấp giọng nhắc nhở hắn:
- Tướng quân, quân Thổ Phiên dừng chân cách thành Già Lam này hai mươi mấy dặm, bên cạnh Xích Phật tự.
Lý Khánh An trầm tư môt lát hỏi:
- Địa thế nơi dừng chân của quân Thổ Phiên có hiểm yếu không?
- Không có, chỗ bọn họ rất rộng, hạp cấp rộng chừng mười dặm.
- Vậy thì dễ rồi.
Hắn “phù” một tiếng thổi tắt lửa, cười nói với Hạ Nghiêm Minh:
- Ngươi dẫn hai mươi người đi hoàng cung lúc hừng đông, không cần tiến công, phải phô trương thanh thế, coi như mình đi đón dâu vậy.
Hắn nói với Lệ Phi Thủ Du:
- Ta đoán chừng quân Thổ Phiên sẽ phái người đi Liên Vân Bảo báo tin, ngươi dẫn năm mươi huynh đệ, mai phục cản ở phía trước, chặn lính báo tin lại.