Chờ đến khi sinh con xong, Giang Tiểu Bạch vẫn còn đang hôn mê ở bên trong, bác sĩ ôm con đến đưa cho Tiêu Túc nhìn, ai biết Tiêu Túc đến nhìn cũng không nhìn, từ đầu đến cuối đều nắm thật chặt tay của Giang Tiểu Bạch, khẩn trương nhìn cô.
Cô đã nỗ lực quá nhiều, thực sự là quá nhiều rồi!
Thời gian Giang Tiểu Bạch ngủ mê rất dài, trong lúc đó ý thức của cô cứ chìm chìm nổi nổi, giống như đang phiêu bạt trên đại dương bao la, nhưng mà trong khoảng thời gian này cô cảm giác được có một người luôn lôi kéo tay của cô, kéo đến rất chặt, rất căng thẳng.
Giống như sợ cô sẽ biến mất vậy.
Thẳng đến khi Giang Tiểu Bạch tỉnh lại, Tiêu Túc còn đang nắm thật chặt tay của cô, vừa mở mắt cô liền đối mặt với đôi mắt của cậu ta.
Trông thấy cô tỉnh, Tiêu Túc giống như là vui mừng lại giống như cảm động, hốc mắt lại có một chút xíu đỏ lên.
“Cô rốt cuộc cũng tỉnh”
Nhìn Tiêu Túc trước mặt, trong lòng Giang Tiểu Bạch ngũ vị tạp trần, mỉm cười.
“Tỉnh rồi, đừng nói anh ở chỗ này trông tôi từ đầu đến giờ đấy”
Tiêu Túc không có đáp lại lời cô.
Giang Tiểu Bạch lại hỏi: “Cũng đừng nói anh đến một tư thế anh cũng không đổi đi?”
Tiêu Túc vốn muốn nói không phải, nhưng khi nhúc nhích chân, anh liền phát hiện toàn thân tê dại đến thấu xương, thực sự nhịn không được buồn bực ‘Hừ’ một tiếng, Giang Tiểu Bạch lại lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
“Anh thật sự là, nơi này là bệnh viện, nếu tôi có chuyện gì anh cũng không có cơ hội ở chỗ này đâu, khẩn trương như vậy làm gì chứ?”
Tiêu Túc không có nhận lời, chậm rãi chống đỡ tay rồi ngồi vào bên cạnh mép giường, chân của cậu ta đã toàn bộ tê dại, lúc trước thật đúng là không có cảm giác, nhưng sau khi Giang Tiểu Bạch nhắc tới, cậu ta mới cảm giác được tê dại cùng đau nhức.
“Vẫn khỏe chứ? Có chỗ nào không khỏe sao?”
“Ừ, còn tốt, không có việc gì”
Tiêu Túc cảm thấy, chút nhỏ tê dại cùng đau nhức này so với việc Giang Tiểu Bạch sinh con cực khổ thì thật sự là quá nhỏ không đáng để nói đến.
Hiện tại tinh thần của cô tốt lên rất nhiều, Tiêu Túc cảm thấy, có mấy lời cũng nên ở thời điểm này nói cho cô biết.
“Lúc trước không phải cô hỏi tôi, người tôi đυ.ng ở siêu thị là ai sao?”
Giang Tiểu Bạch không nghĩ tới cậu ta sẽ chủ động nhấc đến chuyện này, cô còn tưởng rằng cậu ta không muốn nói nữa, nhất thời hô hấp của cô có chút gấp gáp, sau đó cô chủ động nói: “Đúng vậy a, nhưng không phải anh đã nói cho tôi biết rồi sao? Bây giờ không cần nhắc đến nó nữa đâu”
Cô căn bản không muốn nhắc đến sự kiện này một lần nào nữa.
Cô đã hỏi, mà cậu ta lại không có nói thật, là chột dạ cũng tốt, là cái gì khác đều tốt.
Cô đã có quyết định của bản thân, mà cô cũng không nghĩ sẽ thay đổi quyết định ấy.
“Không, nhất định phải nói” Tiêu Túc nhìn cô nghiêm túc nói: “Chúng ta nói chuyện nghiêm túc một chút, trước đó cô hỏi tôi nhưng tôi không có trả lời thật là sợ cô sẽ suy nghĩ nhiều, hiện tại tôi cảm thấy vẫn nên nói với cô một tiếng”
“Tôi…”
Không đợi Giang Tiểu Bạch nói xong, Tiêu Túc liền trực tiếp nói ra chuyện ngày đó.
“Ngày đó người đυ.ng vào tôi chính là Tiểu Nhan, lúc cô ta đυ.ng vào tôi thì bị trật chân, tôi vốn định đi vào bên trong tìm cô, nhưng là cô ta lại giống như mất trí vậy, cứ điên muốn xông ra ngoài đường lớn, tôi sợ cô ta xảy ra chuyện, cho nên liền mang cô ta đi bệnh viện. Nhưng tôi thề, giữa tôi và cô ta, đã không còn gì nữa rồi”
Cậu ta nói rất nghiêm túc, rất chuyên chú, cậu ta sợ bản thân lại nói chuyện gì không đúng làm cô tức giận.
Giang Tiểu Bạch đem sắc mặt cùng thái độ của cậu ta đều thu vào đáy mắt.
“Giữa anh và cô ấy, thật sự đã không còn cái gì cả sao?”
“Cô ấy vẫn luôn không thích anh, là chính anh đi thích người ta, nhận lấy tình yêu cay đắng với người ta, còn chạy tới khách sạn mua say…