Hàn Thanh mím môi mỏng, nhìn chằm chằm cô em gái nhà mình.
“Có phải trả lời không được rồi không? Nếu không để em trả lời thay anh nhé? Bởi vì cô ấy để ý chuyện hôn ước, để ý tới anh, cho nên sau khi giải quyết mọi chuyện xong liền tới tìm anh trước tiên.”
“Minh Thư…”
“Cho nên bây giờ anh còn muốn nói với em không có vấn đề gì sao?”
Chỉ hi vọng Hàn Thanh có thể nhìn nhận vấn đề này, sau đó xử lý thích đáng.
Dù sao đây là vấn đề có liên quan tới uy tín cá nhân, hơn nữa trước đây hai nhà có giao tình tốt, nếu như cứ coi như không biết như vậy, cũng thực sự không hợp lẽ.
Mặt khác, Hàn Minh Thư cũng hi vọng Hàn Thanh có thể xử lý được chuyện của Hứa Yến Uyển, Tiểu Nhan bên kia mới có thể bớt lo.
Ai, cô vừa là em gái, vừa là bạn thân, cũng cực kì khó xử.
Hàn Thanh cũng không ngờ Hàn Minh Thư sẽ xem xét vấn đề trên nhiều phương diện như vậy.
Ngay từ đầu anh ta quả thật không hề để ý đến chuyện này, nhưng bây giờ sau khi nghe Hàn Minh Thư nói vậy, Hàn Thanh cũng ý thức được chỗ không đúng.
Quả nhiên là con gái sẽ tương đối thận trọng, phụ nữ mới hiểu phụ nữ.
Anh ta cảm thấy cô ấy không để tâm, nhưng tại sao cô ấy lại tìm đến mình vào lúc này, còn không phải để xin giúp đỡ, thì vì cái gì?
“Có phải anh cảm thấy em gái anh nói rất có lý không?”
Hàn Thanh liếc nhìn cô: “Em lớn rồi.”
Hàn Minh Thư: “… Loại chuyện như vậy rất rõ ràng đó anh à? Hiện tại anh định làm như thế nào? Là muốn tự mình xử lý, hay là muốn cô em gái này đứng ra thay anh xử lý?”
Thật ra chuyện này Hàn Minh Thư thật sự muốn mình ra mặt thay cho Hàn Thanh để xử lý, Hứa Yến Uyển kia là một người kiêu ngạo, bị người mình ngưỡng mộ trong lòng từ chối, đến lúc đó đoán rằng cô ấy sẽ rất khó chịu.
Hơn nữa Hàn Minh Thư cũng lo lắng lúc Hàn Thanh tự mình xử lý sẽ nói lời gì đó khiến người ta tổn thương.
“Thay anh xử lý?” Hàn Thanh buồn cười nhìn cô: “Em chắc chứ?”
“Chắc chứ, dù sao em cũng là con gái, khá hiểu cô ấy. Hơn nữa em cảm thấy, vào thời điểm thích hợp kéo cô ấy lại một cái cũng không tính là quá đáng, cô ấy vốn là người có thiên phú, để cô ấy làm từ tầng dưới lên, thực sự quá bạc đãi cô ấy!”
“Ừm, Yến Uyển là người có tài, hơn nữa đi theo bên cạnh bác Hứa nhiều năm cũng học tập không ít thứ.”
“Nói như vậy, anh bằng lòng giao chuyện này cho em xử lý?”
“Nếu như em muốn.”
“OK, cứ quyết định như vậy đi.”
Sau khi hai anh em nói xong, lại yên lặng ăn cơm trong chốc lát, sau đó Dạ Âu Thần gọi điện thoại tới, giọng nói buồn rầu kêu Giá Nhỏ đang khóc, kêu cô về sớm một chút.
Hàn Minh Thư cẩn thận lắng nghe, căn bản cũng không có nghe tiếng trẻ con khóc bên kia điện thoại.
Anh đang gạt cô.
Có điều cô cũng không muốn vạch trần anh, chỉ có thể nói: “Sắp rồi, em ăn cơm xong sẽ về.”
“Ăn xong chưa?”
Hàn Minh Thư nhìn thức ăn trên bàn: “Cũng sắp rồi, còn khoảng năm phút.”
“Được, vậy anh chờ em bên ngoài.”
Hàn Minh Thư: “?”
Người này còn chạy tới đây sao?
“Bây giờ anh đang ở đâu? Không phải anh đang ở ngoài nhà hàng đấy chứ?”
Dạ Âu Thần im lặng một hồi sau đó ừ một tiếng.
Hàn Minh Thư hoàn toàn cạn lời.