“Cảm ơn.” Cuộc nói chuyện giữa hai người đầy ngượng ngùng và gượng gạo. Ngay khi Hàn Minh Thư định tìm một lý do để rời khỏi đó thì Đoan Mộc Trạch đột nhiên lên tiếng: “Những chuyện mà em gái tôi làm khi đó thật sự là quá hoang đường, hôm nay Đoan Mộc Trạch tôi ở đây thay nó xin lỗi cô.”
Thái độ của Đoan Mộc Trạch vô cùng chân thành, hơn nữa cũng rất nghiêm túc, dáng vẻ này của anh ta ngược lại khiến Hàn Minh Thư cảm thấy hơi khó xử. Đối phương đã hạ mình như thế này rồi, nếu cô còn tính toán thì chẳng phải chứng tỏ cô là người quá nhỏ mọn sao.
Huống hồ những chuyện đó đều đã qua cả rồi. Nghĩ đến đây, cô bèn nói: “Thực ra chuyện này không liên quan gì đến anh, anh không cần phải nhận trách nhiệm thay cô ấy.
Đoan Mộc Trạch nhìn cô thật lâu, sau đó lắc đầu.
“Con bé là em gái tôi, hiện giờ nó thành ra thế này, đương nhiên người làm anh trai như tôi cũng phải có trách nhiệm, vậy cho nên tôi rất xin lỗi cô. Hy vọng cô có thể nể tình nó còn trẻ người non dạ không hiểu chuyện, xin hãy tha thứ cho tất cả những hành độngcủa nó trước kia.
Trẻ người non dạ? Không hiểu chuyện? Trong mắt Hàn Minh Thư vụt qua một tia nghi hoặc, sau đó cô cười nhạt: “Nếu như tôi nhớ không nhầm thì em gái của anh Đoan Mộc Trạch đây cũng gần bằng tuổi tôi nhỉ, cùng lắm cũng chỉ kém khoảng một, hai tuổi thôi. Tôi cũng không phải bậc trưởng bối của cô ta, nể tình cô ta trẻ người non dạ mà tha thứ cho cô ta sao, chuyện này tôi thực sự không làm được.”
Nghe cô nói vậy, Đoan Mộc Trạch khẽ chau mày.
Thế này tức là không muốn tha thứ cho em gái anh ta sao?
Thế nhưng rất nhanh sau đó, Đoan Mộc Trạch đã nhận ra mình đã nói sai, bởi vì anh ta vừa có cảm giác biểu cảm của Hàn Minh Thư bỗng chốc trở nên lạnh lùng.
“Thật xin lỗi, là do tôi đã đứng ở góc nhìn của một người anh trai nên đã nói sai rồi. Nhưng mà có lẽ Mộc Tuyết cũng không muốn làm như vậy đâu, con bé có chút vấn đề về tâm lý, hiện tại hàng ngày đều không được ra khỏi cửa. Hơn nữa mỗi ngày đều phải có các bác sĩ trông n.
Hàn Minh Thư càng nghe thì lông mày lại nhíu càng chặt, cảm thấy khó chịu vô cùng.
Thế nên ánh mắt cô nhìn Đoan Mộc Trạch lại càng lộ rõ vẻ mỉa mai.
Dưới ánh mắt này của cô, Đoan Mộc Trạch không nói nên lời, vẻ mặt có chút ngượng ngùng: “Cô Minh Thư, cô thế này là..“Anh Mộc Trạch cho rằng do tâm lý cô ta có vấn đề, vậy nên tôi bắt buộc phải tha thứ cho cô ta sao?” Cô cười nhạt, giọng điệu càng trở nên lạnh lùng hơn: “Vốn dĩ tôi đã không còn nhớ đến chuyện này rồi, dù sao thì đối với tôi mà nói, hiện giờ cô ta chỉ là một người xa lạ tầm thường. Thế nhưng những lời này của anh Đoan Mộc Trạch hôm nay có vẻ áp đặt đạo đức quá nhỉ? Dù là cô ta trẻ con không hiểu chuyện hay là tâm lý có vấn đề, tất cả đều là trách nhiệm của nhà họ Đoan Mộc các anh, không liên quan gì đến tôi cả. Trong chuyện này tôi là người bị hại, không chỉ có tôi, Dạ Âu Thần cũng vậy. Đến cuối cùng chỉ một câu trẻ người non dạ, tâm lý bất ổn là tôi phải tha thứ cho cô ta sao?”
Đoan Mộc Trạch vốn muốn đôi bên thân thiết, nhưng không ngờ lại làm cô tức giận, anh ta khẽ chau mày, nói: “Cô Minh Thư, tôi không có ý gì khác, tôi chỉ là “Tôi không quan tâm anh có ý gì, nếu hôm nay anh Trạch đã tới tham dự tiệc đầy tháng của con gái tôi vậy thì cũng được coi như là khách, nhưng hiện giờ tôi không có thời gian tiếp đãi, xin anh cứ tự nhiên nhé.”
Nói rồi, Hàn Minh Thư quay người rời đi.
Kiều Trị đứng ở một bên, nhìn thấy cảnh này, anh ta không khỏi há mồm trợn mắt vì kinh ngạc, không nhịn được mà giơ ngón tay cái về phía bóng lưng của Hàn Minh Thư, sau đó bước tới trước mặt Đoan Mộc Trạch: “Haiz, tôi nói này Đoan Mộc Trạch, vì em gái mà da mặt anh cũng dày thật đấy, vác mặt dày tớitham gia tiệc đầy tháng của con gái nhà người ta thì cũng thôi đi, đằng này lại còn cầu xin người ta tha thứ. Tôi nói anh nghe, những chuyện mà trước đây Đoan Mộc Tuyết đã làm khiến một người như tôi cũng phải hỉ mũi xem thường đấy.”
Nhìn thấy Kiều Trị như âm hồn không tan, hơi thở của Đoan Mộc Trạch lập tức trở nên lạnh lẽo, anh ta lạnh lùng nhìn Kiều Trị: “Chuyện này có liên quan gì tới anh à?”
Ý muốn nói, chuyện này không liên quan gì đến anh cả, anh hãy cút sang một bên cho tôi, đừng có ở đây lo chuyện bao đồng, chõ mõm vào chuyện của người khác.
“He he, sao lại không liên quan đến tôi chứ? Uất Trì là người anh em tốt của tôi, Minh Thư là chị dâu tôi, chuyện này liên quan đến tôi quá ấy chứ. Haiz, tôi nói này Đoan Mộc Trạch, cô em gái này của anh phẩm hạnh rất tầm thường, tại sao nhà họ Đoan Mộc các anh lại dạy ra cái thứ như vậy chứ?”
“Kiều Trị, tôi nể tình trước đây hai nhà chúng ta từng có qua lại với nhau nên không so đo với anh, nhưng xin anh hãy ăn nói tôn trọng người khác một chút”
“Hi hi hi, tôi không tôn trọng đấy, anh làm gì được tôi? Hơn nữa tôi không thấy những lời tôi nói có chỗ nào là thiếu tôn trọng cả. Tính cách cô em gái đó của anh vốn đã tệ hại rồi mà, người làm anh trai như anh nên thấy nhục nhã mới phải, thế mà lại còn có mặt mũi tới đây yêu cầu người ta phải tha thứ.”
Đoan Mộc Trạch: “Anh ta đúng là đến đây để xin Hàn Minh Thư tha thứ, sau đó lại không nhịn được mà nói thêm về tình hình của em gái, hy vọng Hàn Minh Thư có thể tha thứ cho con bé vì điều này.
Quả nhiên, dù cho em gái có làm điều gì quá đáng hơn nữa thì con bé vẫn luôn là em gái của mình, chỉ là anh ta không ngờ rằng nói chuyện này ra lại gây phản cảm.