“Em đương nhiên là biết.” Tiểu Nhan mỉm cười, cúi người dựa sát vào Hàn Thanh, cùng với anh ta mắt đối mắt, mũi đối mũi, khoảng cách giữa hai người rất gần. Sâu trong đôi mắt Tiểu Nhan tràn đầy chế giễu: “Anh là đang muốn nói với em rằng đến Đậu Nành còn cảnh giác thấy được vấn đề, em vậy mà lại không nhận thấy điều đó. Em là một kẻ ngốc, một người ngu ngốc đến không thể ngu ngốc thêm được nữa, phải không?”
Nhìn Tiểu Nhan đang ở gần trong gang tấc, Hàn Thanh không thể nói rõ được mình có cảm giác gì.
Vừa rồi khi cô ấy đột nhiên đến gần, anh ta cảm thấy trái tim mình như run lên. Nhưng khi ánh mắt mỉa mai của cô ấy lộ ra, cảm xúc trong lòng anh ta liền biến mất sạch sẽ.
Một người vẫn luôn trầm ổn như anh ta, vậy mà lại bị một cô gái nhỏ khiến cho tâm trạng dao động không yên. “Cô biết rõ tôi không có ý đó.”
“Ý của anh là gì em không hề muốn biết, em chẳng phải đã nói với anh rồi sao? Sau này em sẽ không quấy rầy anh nữa, cũng nói anh sau này đừng đến tìm em nữa, em không muốn gặp anh.”
Từng câu từng chữ Tiểu Nhan nói như đâm vào lòng Hàn Thanh “Còn có, cho dù đối tượng xem mắt của em từng phải ngồi tù, đó cũng là việc của em. Em đã không muốn gặp anh, điều đó có nghĩa là việc của em không liên quan gì đến anh, không cần anh phải quan tâm.
Cho dù tương lai em tìm đến một tội phạm gϊếŧ người, anh cũng đừng có quản em. “
Càng nói, nụ cười trên môi Tiểu Nhan càng lạnh.
Anh ta thực sự rất nực cười, rõ ràng anh ta không thích cô ấy, rõ ràng ghét bỏ cô ấy, nhưng anh ta vẫn làm những việc này, làm như vậy để làm gì?
Bố thí cho cô ấy? Anh ta thực sự coi bản thân là ăn xin sao? Chỉ cần anh ta ngoắc ngón tay cô ấy liền phải chạy tới, không cần nữa thì cô ấy phải tự động thu mình vào một góc?
Đến bây giờ cô ấy mới nhận ra mình nhỏ mọn đến mức nào, trong đầu có bao nhiêu bất cần.
Cô ấy căn bản không có cách nào nhẫn nhịn được điều này, một chút cũng không thể.
“Đừng có bướng bỉnh như vậy nữa” Hàn Thanh nghe lời cô ấy nói liên cau mày lại.
Thật không ngờ cô gái nhỏ lại có thể cố chấp đến như vậy, nói cái gì mà tội phạm gϊếŧ người, cô ấy chẳng lẽ không biết tầm quan trọng của những chuyện này sao? Cả đời người chỉ có một lần kết hôn như vậy, lại vì hờn dỗi mà đem hạnh phúc của mình đều đưa cho một người không đáng tin cậy.
Người như vậy thì thật là quá ngớ ngẩn. “Đúng vậy, em tùy hứng nhất, em chưa từng bao giờ khéo léo hiểu lòng người, nói như vậy anh đã hài lòng chưa?”
Hiện tại trong đầu Tiểu Nhan đều tràn đầy sự kháng cự với Hàn Thanh, cho nên đặc biệt không có lựa lời để nói. Nói xong, cô ấy cũng không muốn tiếp tục ở lại đây ngốc cùng Hàn Thanh, dứt khoát quay người mở cửa xe chuẩn bị rời đi, nhưng mà tay của cô ấy vừa đυ.ng phải cửa xe, cổ tay mảnh khảnh trắng nõn đã bị Hàn Thanh siết chặt, cả người anh ta nghiêng về phía trước, một tay cầm lấy cổ tay của cô ấy đặt vào trong lòng ngực của mình, một tay ngăn cách giữa cô ấy với cửa xe, không cho cô ấy xuống xe.”Anh làm gì vậy? Thả em ra.” Tiểu Nhan giãy dụa muốn rút tay ra, nhưng sức lực của đối phương quá lớn, cô ấy giãy dụa cả buổi đều không thể cứu tay của mình ra.
Nhưng là Tiểu Nhan cũng không có bỏ cuộc, vẫn như trước mà cố gắng giãy dụa, muốn thoát ra.
Hàn Thanh rất nhanh liền khóa cửa xe lại, sau đó buông cô ấy ra.
Tiểu Nhan mở cửa xe nhiều lần đều không thể mở ra được, trợn mắt nhìn chăm chú vào Hàn Thanh. “Anh đến cùng là muốn như thế nào?”
Nghĩ tới đây, Tiểu Nhan nhắm mắt lại, chính mình nghiêng người ra một chỗ cách xa Hàn Thanh.
Thích đưa thì đưa, dù sao qua buổi tối hôm nay, về sau anh ta có làm cái gì cô ấy đều coi như không quen biết người này, đây là lần cuối cùng.
Cô gái nhỏ đột nhiên im lặng lại, điều này khiến cho Hàn Thanh cảm thấy rất kinh ngạc đấy.