Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1386

Lúc sau khi thấy rõ người đang đứng ở trước mắt, Tiểu Nhan kinh ngạc trừng to mắt.

“Anh…”

“Cô còn quên cầm theo thuốc này.’ Hàn Thanh đưa túi thuốc ở trong tay mình cho cô ấy, Tiểu Nhan ngơ ngác đưa tay nhận lấy cái túi đựng thuốc, tâm trạng có chút phức tạp.

Hàn Thanh đưa xong thuốc liền rời đi, Tiểu Nhan trở lại phòng khách, cả người mệt mỏi dựa ngay trên ghế salon, cầm cái túi trong tay vung qua vung lại.

Lắc qua lắc lại tâm mười phút, Tiểu Nhan mới nhớ tới mình phải gọi cho cho La Tuệ Mỹ để nói rõ với bà ấy về tình hình bây giờ của cô, sờ vào cái túi thì mới phát hiện ra không tìm thấy điện thoại.

Cô ấy mới nhớ lại, trước đó lúc điện thoại rơi trên mặt đất đã được Hàn Thanh nhặt lên sau đó bỏ vào trong túi của anh ta.

Vì sao anh ta không trả lại cho cô ấy?

Nếu như cô ấy không nhớ lầm, anh ta để thuốc cùng điện thoại ở cùng một túi, vậy tại sao lại đưa thuốc cho cô ấy, còn điện thoại thì lại không có?

Nghĩ tới đây, Tiểu Nhan thấy rất phiền não, nhưng bây giờ cũng không có cách nào, dù sao người ta cũng đã đi, nên chỉ có thể dùng điện thoại nhà để gọi cho La Tuệ Mỹ.

La Tuệ Mỹ nghe cô ấy nói đã trở về nhà, lập tức nhận ra được có gì đó không thích hợp.

“Chuyện gì xảy ra vậy? Đang tốt đẹp thì sao con lại trở về nhà sớm như thế? Có phải là con có chỗ nào không thoải mái đúng không Tiểu Nhan?”

“Không có đâu mẹ, chỉ là con đi dạo ở ngoài nên thấy có chút mệt mỏi, với lại trong tiệm quá ồn, cho nên con muốn về nhà ngủ nướng một chút, mẹ không có ý kiến gì chứ?”

Lúc nói chuyện, Tiểu Nhan còn hướng về phía điện thoại lè lưỡi một cái, làm giống như mặt quỷ.

Kết quả là do cử động mạnh quá, làm ảnh hưởng tới vết thương, đau đớn khiến cho cô ấy hít vào một ngụm khí lạnh.

“Nhan Nhan, con sao vậy?” La Tuệ Mỹ tỉnh ý nghe thấy âm thanh của cô ấy.

Tiểu Nhan cố gắng giải thích.

“Không có việc gì, không có việc gì đâu mẹ à, con vừa không cẩn thận đá phải cái bàn, đau chết mất…

“Đứa trẻ này, con đã lớn như thế rồi mà còn không biết cẩn thận một chút, còn đá phải cái bàn, chỉ có đứa trẻ con mới ngốc như vậy thôi?”

La Tuệ Mỹ ở đầu bên này bắt đầu nghĩ đến đứa con gái lớn của mình.

“Ai nha mẹ, con đây chỉ là không cẩn thận một chút thôi sao? Mẹ cũng đừng tiếp tục lải nhải nữa, lỗ tai của con cũng muốn mọc kén rồi đây, được rồi, con mệt quá, con muốn đi ngủ đây, không nói chuyện với mẹ nữa”

“Được rồi, con bé chết tiệt này mở cửa hàng rồi còn lười biếng, cũng may mà mẹ và ba con khi còn trẻ tuổi trẻ đã phải chịu đựng con giày vò rồi, chứ bây giờ hai chúng ta đều lớn tuổi, mà bị con giày vò như thế thì chắc đến cơm cũng không muốn ăn mất”

“Hì hì, mẹ yêu với ba ba là tốt nhất rồi, con yêu hai người nhiều lắm, thôi không nói nữa mẹ nhé, bái bai mẹ, moa moa chụt”

Nói xong, Tiểu Nhan nhanh chóng cúp điện thoại, sau đó thở dài một hơi, khập khiễng trở về phòng ngủ của mình.

Cô ấy thay quần áo khác sau đó nằm xuống nghỉ ngơi.

Sau khi nằm xuống rồi nhắm mắt lại, trong đầu chỉ toàn là những chuyện xảy ra ngày hôm nay ở hội nghị.

Một người đàn ông ngậm điếu thuốc vẻ mặt hung ác rồi túm chặt vào tóc cô ấy, dùng sức kéo cô ấy, cuối cùng còn một bạt tai đánh đến mức mắt cô ấy nổi đom đóm.

Đáng chết, tại sao có thể có bạo lực người khác như vậy chứ, đây thật giống như ác mộng vậy.

Suy nghĩ một lúc thì Tiểu Nhan tiến vào mộng đẹp.

Cuối cùng trong mơ toàn là là hình ảnh mình bị ngược đãi, hành hung, trong giấc mơ không có một ai tới cứu cô ấy, cô ấy bị người ta giật tóc, quần áo, trên người toàn là vết thương, Tiểu Nhan cố gắng thét lên đến mức đau họng giọng trở nên khàn khàn, nhưng vẫn không có người tới cứu cô ấy.

“Đừng, đừng như vậy… Đừng đối xử như vậy với tôi, đừng tới đây…”

“Nhan Nhan, là mẹ đây, nhanh tỉnh lại đi con.”

La Tuệ Mỹ ngồi ở bên giường, đau lòng nhìn thấy con gái gặp ác mộng, nhẹ nhàng nắm lay động vai của cô ấy, muốn làm cho cô ấy tỉnh lại.