Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1234

Hiện tại…

Anh hai à, mới sáng đã làm phiền người ta thì không tốt lắm đâu”

Tiêu Túc cười lạnh: “Việc cô đồng ý còn chưa làm xong, bây giờ còn muốn ngủ à? Cô còn xứng làm nhà văn sao?”

“.”

Nhà văn biết bất luận mình nói gì, Tiêu Túc cũng không rời đi, nhất quyết bắt cô ta sửa, cô ta bất lực nói: “Biết rồi, mời vào nhà”

Cùng lúc đó, nhà cũ nhà họ Dạ.

Hàn Minh Thư và Dạ Âu Thần cùng đi lên tầng hai.

Hôm nay bọn họ không mang theo người khác, chỉ có vài bảo vệ ở cửa nhà cũng như trên đường có người tuần tra.

Hỏi một chút mới biết Tiêu Túc sắp xếp, cậu ta sợ nơi này đã lâu không có người ở, lỡ chuyện như hôm đó sẽ xảy ra nên lo cho an toàn của Hàn Minh Thư, cậu ta tăng cường canh gác.

Đối với việc này, Hàn Minh Thư rất hài lòng.

Vì thế hai người ung dung bước lên lầu.

Lúc đi lên, Hàn Minh Thư nhìn viên gạch trước mắt có cảm giác đã cách một đời.

Những chuyện năm năm trước như vừa xảy ra hôm qua.

Có đôi khi cô cũng không biết mình đang ở đâu.

Đi qua chỗ ngoặt, chợt Hàn Minh Thư đứng yên nhìn về phía trước.

Cách đó không xa là căn phòng trước đây của Dạ Âu Thần. Cô vẫn còn nhớ khi gả vào, thái độ của Dạ Âu Thần cực kì không tốt, muốn cô cút ra khỏi nhà họ Dạ.

Hàn Minh Thư không đồng ý, lúc đó cô phải ngủ ngoài cửa một đêm, khi ấy…

Vừa ngốc lại vừa cứng đầu, bây giờ nghĩ lại…

Trong lúc Hàn Minh Thư đang nhớ về quá khứ, không chú ý đến Dạ Âu Thần ở bên cạnh nhíu chặt mày. Nhìn khung cảnh trước mắt, dường như có hình ảnh nào vừa lướt qua.

Càng đến gần, Dạ Âu Thần cảm giác như có gì sắp thoát ra nhưng là gì thì anh lại không nhớ, đầu anh đau nhức, song sợ Hàn Minh Thư lo lắng nên cố chịu đựng.

“Trước đây, anh từng ở căn phòng này”

Hàn Minh Thư bừng tỉnh, có vẻ vì tâm tình kích động nên cô đi lên đằng trước. “Không ngờ cách bày trí vẫn như cũ”

Dứt lời, cô trông thấy một cái tủ nhỏ trong góc.

Cô chết sững tại chỗ.

Cái tủ nhỏ kia…

Là cô mua cho mình bởi Dạ Âu Thần không cho cô treo chung tủ quần áo với anh. Thế nên Hàn Minh Thư mua một cái tủ nhỏ nhưng từ đầu, quần áo đều xếp trong vali.

Chỉ là Hàn Minh Thư cho rằng sau khi cô đi, cái tủ này cũng phải bị vứt bỏ bởi bàn về chất lượng hay vẻ ngoài đều không hợp với thiết kế căn phòng này.

Nhưng không ngờ rằng đã nhiều năm trôi qua như vậy, mà vẫn giữ được vẻ hoàn hảo nguyên vẹn.

Đột nhiên, tâm trạng của Hàn Minh Thư trở nên hơi phức tạp.

Ngoài sự phức tạp, thì khóe môi cô hơi nhếch lên.

Năm năm trước sau khi rời đi, Dạ Âu Thần đã không vứt bỏ cái tủ nhỏ này đi. Điều này có phải có nghĩa là…tại thời điểm đó anh…

Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư đưa tay ra sờ nhẹ lên bề mặt chiếc tủ, rồi sau đó chậm rãi mở ra.

Sau khi chiếc tủ được mở ra, Hàn Minh Thư tình cờ phát hiện ra những thứ trong đó trùng khớp với những gì lưu lại trong trí nhớ của mình, bàn tay giữ cánh cửa của chiếc tủ rung lên bần bật, cô đứng ngây người tại chỗ.

Không chỉ chiếc tủ thôi, mà đồ đạc trong đó cũng được cất giữ.