Nụ hôn đã thay đổi hương vị.
Một giây, hai giây……
Hàn Minh Thư kịp phản ứng, đưa tay muốn đẩy anh, lại bị anh bắt lấy kéo ra phía sau để nụ hôn thêm sâu.
“Ưʍ.”
Nước mắt không biết đã ngừng từ bao giờ, có lẽ là do nụ hôn bất ngờ này, cũng có thể là do khóc đủ rồi.
Không biết quan bao lâu, Dạ Âu Thần mới dừng lại.
Anh dùng cái trán áp vào cô, đôi mắt tĩnh mịch, đôi môi mỏng tái nhợt có chút khởi động: “Thật xin lỗi, về sau anh sẽ không làm chuyện như vầy nữa, tha thứ cho anh được không?”
Hàn Minh Thư bị anh hôn đến ý thức lộn xộn, nghe anh nói như vậy thì ngước mắt lên nhìn anh một cái, nhìn thấy mắt anh có một quầng thâm, có vẻ gần đây anh không được ngủ ngon giấc.
Hơn nữa cằm còn mọc ra mấy cái râu lít nha lít nhít, sắc mặt cũng rất lém.
Vừa nhìn đã biết cuộc sống gần đây của anh trôi qua rất tệ. Hàn Minh Thư cắn môi dưới: “Nếu như về sau anh là còn làm chuyện như vậy, em sẽ không tha thứ cho anh, em sẽ mang theo Đậu Nành và đứa bé trong bụng cao chạy xa bay”
Nghe tới đó, Hàn Minh Thư lại mở mắt: “Không cho phép!”
“Em nói là nếu như, sau này anh mà còn làm loại chuyện này…”
“Sẽ không” Dạ Âu Thần ngắt lời cô, quả quyết nói: “Nếu như em không thích, về sau anh sẽ không làm nữa.”
Nói xong, Dạ Âu Thần nhìn Hàn Minh Thư đang ở gần trong gang tấc, nhịn không được cúi xuống hôn lên khỏe mỗi của cô một cái, động tác nhẹ nhàng yêu thương, Sau khi hôn khóe miệng xong, anh cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn, thế là lại bưng lấy mặt cô hôn lên trán cô một cái, giọng nói vô cùng khàn: “Sẽ không, về sau anh đều nghe em Trái tim Hàn Minh Thư mềm nhũn không còn hình dáng, cơ thể không có cứng ngắc như trước nữa, trước đây Dạ Âu Thần rất ít khi làm như vậy, không ngờ rằng hôm nay anh vừa nói lời xin lỗi vừa hôn trán cô.
“Đây là anh nói đó.”
“Ừm, anh nói.”
Hàn Minh Thư ghé vào ngực anh, nhằm mắt lại, giải tỏa nỗi nhớ nhung một tuần không gặp”
Một lúc lâu, cô mới nhịn không được mở miệng hỏi: “Có phải anh thật sự…
Muốn hồi phục trí nhớ?”
Dạ Âu Thần nghĩ thầm tất nhiên là muốn, nếu như không phải vì muốn khôi phục trí nhớ thì việc gì anh phải chịu khổ như vầy? Chỉ là Minh Thư không muốn anh làm những chuyện như này.
Hiện tại anh chỉ có thể nói: “Như lời em nói, quá khứ không có quan trọng như vậy, khôi phục hay không có khôi phục cũng không có quan trọng”
Hàn Minh Thư ngẩng đầu: “Thật sự không quan trọng sao? Em còn nghĩ, nếu như anh thật sự muốn khôi phục trí nhớ có lẽ…
Em có thể giúp được anh.”
“Hửm…”
Dạ Âu Thần không hiểu nhìn cô. Hàn Minh Thư tránh ra khỏi ngực anh, nghiêm túc nhìn vào mắt anh nói: “Cùng em trở về nước.”
Về nước?
“Ở đó, là nơi chúng ta đã trải qua mọi thứ, anh cùng em trở về đó, em dẫn anh đi đến những nơi trước đây chúng ta đã từng đến, làm những chuyện trước kia chúng ta từng làm một ngày nào đó, chắc chắn anh sẽ nhớ lại.”
Mời đọc truyện trên truyen99.net Trước đây Kiệt Sâm có đề cập qua biện pháp này, thế nhưn Dạ Âu Thần lại cảm thấy biện pháp này không quá tin cậy, không biết phải mất bao nhiêu thời gian mới có thể khôi phục.
Nhưng mà bây giờ khi Hàn Minh Thư nói ra, Dạ Âu Thần lại cảm giác biện pháp này không tệ.
Vừa có thể cùng cô phát triển tình cảm, cũng có thể khôi phục trí nhớ, tội gì mà không làm?
“Được.” . ngôn tình sủng
Dạ Âu Thần suy nghĩ một chút rồi đồng ý.