Dạ Âu Thần: “…”
Đậu Nành cong môi: “Ba không thể nhỏ mọn như vậy được! Bằng không mẹ sẽ càng không thích ba!”
Dạ Âu Thần: “…”
Trước đó bởi vì có một đứa con trai mà anh vui mừng, kinh ngạc, sung sướиɠ, các loại cảm xúc khó mà nói rõ tràn ngập trong ngực của anh.
Nhưng bây giờ sau khi nghe được Đậu Nành nói những lời này, Dạ Âu Thần thật sự muốn dụi đầu cậu bé xuống bàn làm việc.
Không được, không thể Dạ Âu Thần liếc mắt nhìn Đậu Nành một chút, mặc dù bây giờ gương mặt kia rất muốn ăn đòn, thế nhưng đồng thời cũng nhắc nhở đây thật sự là con trai của anh, là con của anh và Hàn Minh Thư.
Dù sao cũng là con trai ruột của mình.
Nhịn đi.
Nghĩ đến đây, Dạ Âu Thần thu hồi ánh mắt đang nhìn Đậu Nành, áp chế lửa giận và tức tối trong lòng xuống. Đậu Nành nói liên tiếp mấy câu kí©ɧ ŧɧí©ɧ Dạ Âu Thần, trơ mắt nhìn biểu cảm và ánh mắt của Dạ Âu Thần thay đổi, trong lòng mừng thầm, chỉ cần người ba lưu manh này không chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ mắng mỏ cậu bé, hoặc là đυ.ng đến cậu một cái, cậu sẽ lập tức tổ khổ cáo trạng với mẹ, sau đó khiến mẹ không cần người ba lưu manh này!
Hừ!!
Thế nhưng, thời điểm Dạ Âu Thần nghiêng mắt nhìn qua, ánh mắt chỉ lành lạnh, nhưng lại cất giấu sự kiên nhẫn vô hạn, cuối cùng thu hồi lại.
Sau đó, không xảy ra chuyện gì.
Đậu Nành: “?”
Ửm? Đây là có chuyện gì?
Chẳng lẽ lời cậu bé vừa nói không đủ đâm vào tim sao? Cho nên ba mới không có phản ứng? Thế nhưng vừa rồi rõ ràng cậu nhìn thấy trong mắt ba xuất hiện ánh lửa nha, đó chính là biểu hiện của sự tức giận mà.
Tại sao lại biến mất không thấy rồi?
Chẳng lẽ ba muốn tăng cường độ đâm vào tim thêm mấy lần sao??
Mà Tiêu Túc ở một bên thì đã nghe lọt hết cuộc đối thoại của hai ba con, sau khi nghe xong, cậu ta liền thay đổi suy nghĩ lúc trước.
Lúc trước cậu ta còn cảm thấy cậu Dạ Âu Thần ngây thơ, đến cả con trai của mình cũng ghen.
Nhưng bây giờ, cậu ta chỉ cảm thấy cậu Dạ Âu Thần thật đáng thương.
Một câu nói kia của Đậu Nành, căn bản chính là đang bóp chẹt trái tim của cậu Dạ Âu Thần mà? Tiêu Túc nhớ tới ngày đó ở bệnh viện Đậu Nành hỏi có phải cậu ta thích Tiểu Nhan không, đột nhiên trong mắt lóe lên một tia sáng.
Một đứa trẻ thông minh như vậy, đến cả tâm tư của cậu ta cũng có thể nhìn ra được, chẳng lẽ vừa rồi những lời kia là cậu bé cố ý nói?
Ngầm lại xác thực là có khả năng, dù sao cũng là con của cậu Dạ Âu Thần và mợ chủ, chắc là gen tốt rồi?
Có điều một đứa trẻ mới lớn như thế đã sở hữu trí tuệ kinh người như vậy, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy mà chỉ nghe nói, hẳn là Tiêu Túc sẽ không tin tưởng.
Đậu Nành còn ỷ lại trên đùi Dạ Âu Thần không muốn xuống dưới, thậm chí trong đầu còn đang suy nghĩ có nên châm chọc ba nữa hay không.
Càng nghĩ, Đậu Nành càng cảm thấy hay là quên đi.
Một lần không thể quá mức, nhưng nhất định số lần không thể thiếu, không thể để cho ba phớt lờ.
Cậu bé muốn ba phải áy náy, đối xử thật tốt với mẹ Mặc dù không ném cậu bé xuống sàn nhà, nhưng lúc này Dạ Âu Thần đã xách cổ áo của cậu đặt trên mặt đất.
Sau khi cậu nhóc đặt chân xuống sàn, cong môi lên án nói: “Ba, ba đúng là quỷ hẹp hòi, con muốn nói cho mẹ.”
Nghe vậy, ánh mắt của Dạ Âu Thần liếc về phía cậu bé.
“Mẹ con là người trưởng thành, ai đúng ai sai mẹ có thể phân tích rõ ràng.”
“Nhưng dù sao mẹ cũng là mẹ của con nha Ý là, cho dù có là người trưởng thành, cậu bé vẫn là trẻ con, mà Hàn Minh Thư lại là mẹ của cậu, cho nên có thể sẽ tin tưởng lời nói của cậu.
“Mà ba biết không? Người bình thường đều cho rằng, trẻ con sẽ không nói dối đâu.”