Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 684: Chủ động nói thật

Sau khi mấy người chuẩn bị xong liền trực tiếp đến nhà họ Hàn.

Vốn dĩ Hàn Minh Thư định tự mình lái xe tới, kết quả lúc đến bãi đỗ xe, cô mới nhớ xe của mình hôm qua đặt đỗ ở tập đoàn Dạ Thị, bây giờ cô căn bản là không có xe để đi.

Bé Đậu Nành và Tiểu Nhan đứng kế bên cô, đồng thanh hỏi một câu.

“Mẹ, xe đâu?”

“Minh Thư, xe đâu?”

Hàn Minh Thư: “…”

Cô sờ sờ cái mũi của mình, hơi ngượng ngùng.

“Hình như… Không có ở đây.”

“Chúng tớ đều thấy rồi, vậy chúng ta làm sao bây giờ? Đi bộ hả?” Tiểu Nhan thở dài một hơi, bất lực nhìn Hàn Minh Thư: ” Nếu biết không thể dựa vào cậu, đã trực tiếp kêu xe rồi.”

Tiểu Nhan lấy di động ra, gọi 1 cuốc điện thoại.

Ngồi trên xe, Tiểu Nhan và bé Đậu Nành ôm lấy nhau, bắt đầu trách móc.

“Bé Đậu Nành, mẹ con thật sự là không đáng tin, lần sau ra ngoài, vẫn là phải dựa vào Dì Tiểu Nhan.”

Bé Đậu Nành cười hì hì mà gật đầu.

Nhà họ Hàn Lúc xuống xe, cũng không biết là chột dạ hay là như thế nào, Hàn Minh Thư lảo đảo về phía trước một chút, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, may sao Tiểu Nhan nhanh tay lẹ mắt kéo cô lại.

Nguy hiểm thật.

Sau khi đứng vững, sắc mắt Hàn Minh Thư hơi tái nhợt.

“Mẹ không sao chứ?” Bé Đậu Nành lật đật chạy đến bên người cô, giữ chặt tay cô: “Nếu không thì để bé Đậu Nành nắm tay mẹ đi nha.”

Sau khi Hàn Minh Thư bình tĩnh lại, nhìn bé Đậu Nành cười: “Mẹ không sao, bé Đậu Nành đừng lo lắng.”

Cô đi về phía trước, Tiểu Nhan hạ giọng nói.

“Còn tưởng rằng cậu đã bình tĩnh nhiều rồi, thì ra trong lòng cậu vẫn có chút lo lắng sợ hãi.” Nói xong, Tiểu Nhan che miệng cười trộm.

Hàn Minh Thư trừng mắt liếc cô một cái, nhỏ giọng nói: “Đừng nói nữa.”

“Được thôi.”

Cửa có người giúp việc canh gác, nhìn thấy Hàn Minh Thư và Tiểu Nhan còn có bé Đậu Nành xuất hiện, lập tức chào hỏi các cô.

“Cô Hàn đến rồi à.”

Hàn Minh Thư gật đầu với bà, mỉm cười: “Mẹ Cần, anh con đâu rồi ạ?”

“Cậu Hàn buổi sáng sau khi thức dậy đã ở phòng sách mở cuộc họp online rồi.”

“Mở cuộc họp?” Hàn Minh Thư chớp mắt, vô ý thức mà nhìn bé Đậu Nành bên cạnh.

“Cậu mỗi lần họp đều họp rất lâu đó mẹ, chúng ta phải đợi cậu sao?”

Hàn Minh Thư vươn tay nhéo nhéo má của bé Đậu Nành, nhẹ giọng nói: “Cậu của con đang họp, vậy chúng ta đi dạo xung quanh đi, chờ cậu một chút đến chưa thì ăn cơm với nhau, nơi này cũng là nơi mà trước kia con từng ở, hay là bé Đậu Nành có muốn tự mình đi chơi trước không?”

“Dạ, vậy con đi chơi trước nha mẹ.” Bé Đậu Nành nói xong liền quay đầu đi, thằng bé thoạt nhìn thì chân ngắn tay ngắn, nhưng mà tốc độ lúc đi rất là nhanh.

Nháy mắt đã không thấy tăm hơi đâu nữa.

Ở đây là nhà họ Hàn, cho nên không cần lo lắng, thằng bé sẽ xảy ra chuyện ở chỗ này, Hàn Minh Thư thấy thằng bé đã tự mình đi chơi, cho nên cũng không để ý đến thằng bé nữa.

“Vậy còn cậu?” Hàn Minh Thư nhìn Tiểu Nhan ở bên cạnh: “Thằng bé đi chơi rồi, cậu định đi đâu?”

Cô đi đâu? Tiểu Nhan ngớ ra một chút, cô cũng không phải là người nhà họ Hàn, cũng không thể đi loạn khắp nơi giống bé Đậu Nành được.

Aizz.

Nghĩ như vậy, Tiểu Nhan lại bắt đầu cảm thấy thương cảm, nếu Hàn Đông thích cô, cô đã có thể tùy ý di chuyển ở đây rồi.

Nghĩ chút đã cảm thấy chua xót, sao người khác theo đuổi crush dễ như vậy, tại sao đến phiên cô lại khó khăn như vậy? Không phải đều nói nữ theo đuổi nam đơn giản như cách tầng vải mỏng sao? Sao Tiểu Nhan cảm thấy cô theo đuổi Hàn Đông giống như là chính giữa cách xa vạn dặm, cách một triệu ngọn núi lớn vậy.

“Sao vậy? Có phải là muốn tìm anh tớ không?” Hàn Minh Thư hỏi một câu. Sắc mặt Tiểu Nhan liền thay đổi, vội vàng lắc đầu xua tay.

“Không có suy nghĩ như vậy, lúc anh ấy họp sao tớ dám đi làm phiền anh ấy, nếu lúc này đi tìm anh ấy, anh cậu chắc chắn sẽ ghét tớ hơn nữa.” Dù sao đối với đàn ông mà nói, lúc anh ta nghiêm túc làm việc, bạn chạy đến làm phiền anh ta, cho dù đối phương là ai, cũng sẽ sinh ra loại cảm xúc ghét bỏ đó.

Cho nên đối với chuyện này, Tiểu Nhan rất là tự mình biết mình.

“Được rồi, nhìn bộ dáng tức giận của cậu kìa, không cần trả lời, tớ dẫn cậu đi dạo, sau đó chờ đến giờ ăn cơm cậu liền có thể nhìn thấy anh ấy rồi.”

Tiểu Nhan cũng không tiện nói gì nữa, chỉ có thể gật gật đầu, sau đó rời đi với Hàn Minh Thư.

Buổi trưa Mấy món ăn đầy đủ màu sắc hương vị, cuối cùng cũng đã được bày lên trên bàn, mấy người giúp việc rất bận rộn, dù sao thì tất cả mọi người đều biết Hàn Minh Thư cô hai của nhà họ Hàn, là viên ngọc quý mà ông chủ của họ luôn nâng niu, cầm ở trong tay cũng sợ vỡ.

Cho nên lúc Hàn Đông dặn dò, mấy người giúp việc liền dốc hết tinh thần mà lấy lòng Hàn Minh Thư, tự nhiên cũng là lấy lòng Hàn Đông.

Nhìn thấy trước mặt bày đủ các loại món ăn, Minh Thư thiếu chút nữa sợ ngây người, bất giác quay qua hỏi người giúp việc bên cạnh một câu: “Hôm nay là ngày đặc biệt gì hả?”

Người giúp việc ngớ ra, dường như vẫn chưa phản ứng kịp, cô nói như vậy là có ý gì? Một lúc lâu sau người giúp việc mới trả lời lại: “Thưa cô Minh Thư, hôm nay không phải là ngày đặc biệt gì cả? Sao thế ạ?”

Không phải là ngày đặc biệt gì, vậy tại sao trên bàn bày nhiều đồ ăn như vậy, Hàn Minh Thư cảm thấy rất khó hiểu: “Tôi nhớ mọi ngày hình như không có làm nhiều đồ ăn như vậy, hôm nay làm nhiều đồ ăn như vậy, tôi còn cho rằng là một ngày đặc biệt gì chứ.

Một người giúp việc lớn tuổi trong đó nghe vậy, liền cười nói: “Cô Minh Thư có điều không biết, chỉ cần là ngày cô trở về, đối với nhà họ Hàn mà nói đều là ngày đặc biệt, còn quan trọng hơn là ngày tết.”

Vừa nói như vậy lập tức liền nhận được những lời phụ họa của người khác, rất nhiều người giúp việc trẻ đều dùng sức gật đầu: “Đúng rồi đúng rồi, cô Minh Thư vừa về, ông chủ của chúng tôi khỏi phải nói là vui biết chừng nào, đây là ngày đặc biệt nhất của nhà họ Hàn chúng ta.”

Nhìn thấy hoàng loạt khuôn mặt tươi cười trước mặt, lại nghĩ đến Hàn Đông, Hàn Minh Thư không biết vì sao đột nhiên cảm thấy hơi xúc động. Hàn Đông có thể nói là rất chiều chuộng cô em gái như cô, nhưng mà cô lại giấu anh mình, có rất nhiều chuyện ngay cả chuyện ở bên nhau với Dạ Âu Thần, đều không có chủ động nói với Hàn Đông.

Nghĩ như vậy, Hàn Minh Thư liền quyết định, cô nghĩ, nếu Hàn Đông hôm nay gọi cô trở về ăn cơm, chỉ là một bữa cơm bình thường, cô sẽ chủ động nói với Hàn Đông chuyện ở bên nhau với Dạ Âu Thần.

Nếu Hàn Đông đã biết chuyện này rồi, vậy thì cô liền trực tiếp thừa nhận luôn.

Sau khi Hàn Minh Thư thầm quyết định, liền cười nói với các cô: “Được rồi, hôm nay thật sự là đã làm phiền mọi người rồi, rất cảm ơn mọi người đã làm nhiều món ngon như vậy, cũng không còn sớm nữa, mọi người mau đi dùng cơm đi.”

“Cám ơn cô Minh Thư, vậy chúng tôi đi trước đây.”

“Ừ.”

“Đúng rồi, cuộc họp online của ông chủ đã kết thúc rồi, cậu ấy sẽ xuống nhanh thôi.”

“Dạ.”

Đợi sau khi đám người đi rồi, Hàn Minh Thư nhìn về phía khác, dường như vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của thằng bé.

Bé Đậu Nành, lại chạy đi đâu rồi?

Không thấy bé Đậu Nành còn chưa tính, ngay cả Tiểu Nhan… Vậy mà cũng không thấy bóng dáng.

Rõ ràng hồi nãy còn ở cùng với cô, kết quả cô chỉ trở về phòng thay quần áo, đã không thấy cô đâu nữa.

Chẳng lẽ, dằn lòng không nổi đi tìm Hàn Đông rồi?