Một giọng nam lạnh lùng đột nhiên vang lên, làm kinh ngạc tất cả những người đang chụp ảnh cậu bé.
Giọng nam trầm thấp không mang theo chút nhiệt độ nào, truyền vào tai mọi người thẳng đến tận đáy lòng.
Mọi người bất giác rùng mình, nhìn lại nguồn phát ra âm thanh.
Một người đàn ông có khí thế lạnh lùng đeo mặt nạ đứng ở nơi đó, một tay đút túi, sắc bén nhìn về phía này, khí tức cường đại trên người khiến người ta kinh hãi.
“Anh, anh là…”
“Người khác đã cự tuyệt, không phải các người nên cút khỏi đây sao?” Người đàn ông một lần nữa lên tiếng, lời nói từ đôi môi mỏng của anh không hề khách khí, giống như một mũi tên sắc nhọn.
Sắc mặt của một số người hơi khó coi, bởi vì lời nói của Dạ Âu Thần cũng quá khó nghe.
“Anh, anh dựa vào cái gì mà nói chúng tôi như vậy? Chẳng qua chúng tôi chỉ chụp ảnh thôi, cũng không làm gì nó, anh…”Cô ta cay đẳng lấy điện thoại ra xóa bức ảnh vừa rồi, những người khác nhìn thấy cũng vội vàng xoá ảnh đi.
Sau khi đám người giải tán, Dạ Âu Thần thu hồi ánh mắt, trong lòng cười khinh bỉ, sau đó xoay người rời đi.
Đúng là đi đến đâu cũng không được yên tĩnh.
Vì vậy, từ trước đến nay anh không thích loại trường hợp này, nếu không phải bất đắc dĩ, anh cũng sẽ không ăn mặc như vậy tới đây.
Đi được hai bước, một giọng nói trẻ con vang lên sau lưng.
“Cảm ơn chú”
Bước chân của Dạ Âu Thần dừng lại, yên lặng trong chốc lát, anh chậm rãi quay đầu lại.
Dưới ánh đèn nhàn nhạt, một bóng người nhỏ bé đứng đó, mặc một bộ âu phục do người lớn chuẩn bị, nhưng khuôn mặt lại đeo một chiếc mặt nạ hoạt hình không phù hợp lắm.
Mặt nạ??
Dạ Âu Thần khẽ nheo mắt, nhìn chăm chằm vào đôi mắt đen như hạt thủy tinh hiện ra sau chiếc mặt nạ của cậu bé.
Chẳng biết tại sao, Dạ Âu Thần cảm thấy đôi mắt này có cảm giác rất quen thuộc.
Đã từng gặp ở đâu rồi?
Bé Đậu Nành mỉm cười nhìn Dạ Âu Thần, giọng nói trong trẻo nhắc nhở: “Chú ơi, cháu nói là cảm ơn chú.”
Dạ Âu Thần lấy lại tinh thần, mở miệng phát ra âm thanh lạnh lùng: “Vậy thì sao?”
Trong đôi mắt như hạt thủy tinh kia hiện lên một tia kinh ngạc, một lúc sau, cậu bé mới nghiêm túc nói: “Khi người khác nói cảm ơn, chẳng phải chú nên nói, không cần khách khí sao?”
Nghe vậy, Dạ Âu Thần cười nhạo một tiếng, giọng điệu vẫn lạnh lùng.
“Không cần khách khí?”
Bé Đậu Nành gật đầu một cái, sau đó dùng đôi chân ngắn cũn đi về phía anh, dừng lại trước mặt anh rồi đưa tay ra vẫy vẫy.
Dạ Âu Thần thờ ơ đứng đó.
“Chú ơi, chú cúi xuống được không ạ?”
Dạ Âu Thần cau mày, không vui nói: “Nhóc con giở trò gì vậy?”
“À, cháu thấy chiếc mặt nạ chú đeo rất đặc biệt, nên muốn xem một chút, có được không ạ?” Nói xong, bé Đậu Nành lập tức nhìn anh với ánh mắt đáng thương, vô cùng mong đợi.
Không hiểu vì sao, Dạ Âu Thần thấy cậu bé làm ra ánh mắt như vậy, lại phiền não không thể giải thích, lạnh lùng trách: “Nói nghe hay lắm, mau đứng thẳng người lên!”
Bé Đậu Nành bị anh làm cho giật mình, trong đôi mắt đen lóe lên tia hoảng sợ.
“Chú?”
“Là đàn ông, làm sao có thể bày ra vẻ mặt và ánh mắt như vậy?” Dạ Âu Thần bất mãn mắng cậu bé giống như trưởng bối, hoàn toàn quên mất mình mới chỉ gặp đứa nhỏ này lần đầu tiên.
“À” Bé Đậu Nành ngơ ngác nhìn anh: “Vậy chú có thể dạy cháu được không?”“Có thể…..”
Không được…
Thật ra trong lòng Dạ Âu Thần định nói vậy.
Dạ Âu Thần không phải loại người hoà đồng, sao có thể đồng ý với yêu cầu vô lễ như vậy của một đứa trẻ.
Nhưng hôm nay anh lại phá lệ với đứa nhỏ trước mặt, hơn nữa còn đồng ý cho cậu bé chạm vào mặt nạ của mình.
Sau khi anh đồng ý, bé Đậu Nành đưa tay ra, hướng về phía chiếc mặt nạ trên mặt anh.
Anh cau mày nhìn bàn tay nhỏ bé trắng nõn, trông rất mềm mại, khiến anh cảm giác muốn chạm vào nó.
Dạ Âu Thần: Chết tiệt, anh đang nghĩ gì vậy?
Đang suy nghĩ thì tay của bé Đậu Nành đã chạm vào mặt nạ của anh.
Dù ở sau lớp mặt nạ nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được cảm giác khi chạm vào, Dạ Âu Thần ít khi tiếp xúc gần với người khác như vậy, khó chịu lùi lại một lúc, ai mà biết được rằng bé Đậu Nành sẽ nhìn thấy anh lùi lại, bàn tay bám theo anh, một lần nữa chạm vào mặt nạ của anh.
“Hì hì, chú có muốn chạm vào của cháu không?”
“Không cần.”Dạ Âu Thần lạnh giọng từ chối.
Bé Đậu Nành tiếp tục chọc vào mặt nạ của anh, có vẻ như chơi chưa chán.
Ba- Dạ Âu Thần sốt ruột năm lấy bàn tay mềm mại của cậu bé, lập tức kinh ngạc nhìn bàn tay của một đứa trẻ làm sao có thể mềm mại như thế này? Mềm hơn bông.
“Chú?” Cậu bé nhìn anh như rất tò mò. Chiếc mặt nạ hoạt hình trên mặt khiến cậu bé trông còn đáng yêu hơn.
Đáng yêu.
Dạ Âu Thần luôn nghĩ rằng đặt tính từ này lên người đàn ông là một loại sỉ nhục.
Cho dù đó là một người đàn ông trưởng thành hay một chỉ là một đứa trẻ.
Cho nên đối với anh hai từ này đều là sự sỉ nhục.
Nhưng bây giờ… anh thực sự nghĩ rằng cậu bé trước mặt thật… đáng yêu??
Dạ Âu Thần trong lòng có chút lộn xộn, nheo mắt lại, lạnh lùng nói: “Mẹ cháu không dạy cháu, không nên lại gần người lạ sao?”
“Tại sao ạ?” Mặt bé Đậu Nành lại méo đi một chút.
“Bởi vì người lạ nói chung không phải là người tốt.”
“Cháu tin rằng chú là một người tốt.”
Giọng nói mềm nhũn của cậu nhóc lọt vào tai Dạ Âu Thần, anh thấy lòng mình như tan chảy.
Đôi mắt anh hơi trầm xuống, anh nhìn xuống bàn tay nhỏ bé trong lòng bàn tay mình.
“Tại sao cháu lại tin chú là người tốt?”