Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 527: Anh ta có dũng cảm cướp người trong đêm sao?

Tại sao anh lại đến? Sắc mặt của Hàn Minh Thư không được tốt, sau khi nhìn đối phương, sắc mặt của Tân Diên cũng kém đi.

Dạ Âu Thần sao?

Tại sao anh có thể đến được đây vậy?

Tuy là lần trước Dạ Âu Thần đã đứng ra thay mặt Hàn Minh Thư giải quyết chuyện tông xe, Tân Diên cảm thấy đối phương có hứng thú với bản thân minh, nhưng không dám tùy tiện hành động là do có Dạ Âu Thần mặt lạnh như diêm vương đang ở đây.

Anh không biết rốt cuộc thì Hàn Minh Thư có phải là người phụ nữ của anh hay không.

Nhưng hôm nay đi xem mắt, rõ ràng… là không có quan hệ gì mà.

Nhưng Dạ Âu Thần đã phát hiện ra rồi.

Cả hai người vẫn chưa phản ứng gì thì ở bàn bên cạnh có một bóng hình cao lớn đứng dậy, đôi chân thẳng tắp bước dõng dạc đến bên cạnh Hàn Minh Thư rồi nhanh chóng ngồi bên cạnh Hàn Minh Thư.

Hàn Minh Thư: “…”

Dạ Âu Thần vẫn luôn ngồi ở đằng sau sao? Vậy tại sao cô không nhận ra nhỉ? Chẳng lẽ là trước đó anh đã xem rất kỹ bức ảnh rồi?

Dù thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể là như vậy.

Dạ Âu Thần vừa mới ngồi xuống thì bầu không khí xung quanh đã trầm lắng hơn hẳn.

Khí thế của anh ngút ngàn, lạnh lùng, không ai có thể dễ dàng xúc phạm, cặp mắt vừa trong trẻo vừa lạnh lùng với cặp lông mày rậm giống như người ở cách xa ngàn dặm vậy.

Phong thái đó rất tự nhiên, còn che cho Hàn Minh Thư đi vào trong.

Nam thanh nữ tú sánh đôi cùng nhau thì nhìn luôn rất đẹp đôi, không những thế, Dạ Âu Thần thậm chí còn trông giống như bậc thiên tử xuất chúng.

Tân Diên thấy cho đến ngày hôm nay anh mới thể hiện ra ngoai nhiều như thế.

Nhưng mà… đối phương đã thân thiết và thể hiện rõ ràng rồi Tân Diên nắm chặt tay lại ở dưới bàn, ánh mắt lộ rõ vẻ không cam tâm liếc nhìn Hàn Minh Thư.

Anh ta không muốn bỏ lỡ cơ hội này.

Nghĩ vậy, anh ta nhìn Hàn Minh Thư và nói: “Sếp Dạ, thật là khéo quá đi”

“Khéo sao?” Dạ Âu Thần nheo mắt lại, tỏ ra nguy hiểm nhìn đối phương, bĩu môi lên tỏ vẻ không thiện ý nói: “Không khéo?

Tôi chuyên môn đến”

Tần Diên: “..”

Hàn Minh Thư: Tại sao anh lại biết được mình đang đi xem mắt ở đây nhỉ?

Hơn nữa, chẳng phải anh đã biến mất mấy ngày nay rồi sao? Tại sao tự nhiên lại xuất hiện nhỉ?

Vừa mới xuất hiện đã phá buổi xem mắt của cô sao? Mặc dù cô cũng không thích buổi xem mắt hôm nay cho lắm nhưng kể cả như thế thì cũng không đên lượt Dạ Âu Thần nhúng tay vào”

“Sếp Dạ nói vậy là có ý gì..”

Dạ Âu Thần đột nhiên hỏi: “Hai người đang xem mắt sao?”

Tân Diên sững người ra một lúc, sau đó gật đầu nói: “Lế nào vẫn chưa rõ ràng sao?”

Dạ Âu Thần đột nhiên đến gần Hàn Minh Thư, ghé rất sát vào cô, Hàn Minh Thư cứng đơ người lại, đôi mi thanh tú chưa kịp nhắm lại thì đã thấy từ đâu có một người cất giọng đầy bí ẩn: “Hôm qua trên giường…em nói là hôm nay có việc, hóa ra là việc này sao?”

Câu nói đó vừa dứt thì sắc mặt của cả Hàn Minh Thư và Tân Diên đều đồng thời thay đổi.

Hàn Minh Thư ngoảnh đầu lại, ánh mắt tỏ vẻ ngạc nhiên đến mức không thể tin nổi nhìn Dạ Âu Thần đang đứng ngay bên cạnh.

Tên khốn này đang nói linh tinh gì vậy?

“Cô Hàn, c Tân Diên nghẹt thở nhìn Hàn Minh Thư.

Hàn Minh Thư buông mắt, Dạ Âu Thần đột nhiên phá rối, vậy thì cô sẽ càng không để anh đắc ý.

Nghĩ vậy, Hàn Minh Thư tỏ vẻ lạnh lùng, thản nhiên, mở mắt nhìn Tân Diên một lúc rồi mỉm cười phủ nhận: “Không phải”

Hai chữ này tuy ngắn nhưng lại rất có ý nghĩa đối với Tân Diên.

Chỉ cần cô phủ nhận, như vậy có thể chứng minh rằng tình cảm Dạ Âu Thần đối với Hàn Minh Thư chỉ là yêu đơn phương, như vậy thì anh ta vẫn còn cơ hội.

Tâm trạng của Tân Diên đã phấn khởi trở lại, ho nhẹ một cái nói: “Vậy thì tốt rồi, Sếp Dạ… ỷ lớn mà đánh bé thì cũng chẳng hay ho gì, rất mong anh rộng lượng nhân từ bỏ qua cho”

Hàn Minh Thư đứng dậy: “Đổi chỗ rồi nói chuyện tiếp được không?”

Tân Diên thấy cô đã đứng lên, cũng nhanh chóng đứng dậy theo cô, gật đầu: “Tất nhiên là không ngại rồi, chỉ cần cô Hàn quyết được là được”

Hàn Minh Thư mỉm cười: “Được” và quay người chuẩn bị rời đi.

Tay cô nảm chặt, Hàn Minh Thư quay đầu lại phát hiện ra Dạ Âu Thần đã nằm lấy tay cô, vẻ mặt sầm lại đầy sát khí.

“Em định đi đâu?”

Câu nói của anh đầy lạnh lùng và mang đậm chất cảnh cáo.

Chứng kiến cảnh tượng này, Tân Diên căng thẳng nhìn Hàn Minh Thư.

Hàn Minh Thư yên lặng một lúc rồi từ từ đẩy tay của Dạ Âu Thần ra, lạnh lùng nói: “Không liên quan đến anh”

Nói xong, cô và Tân Diên cùng nhau bước ra ngoài.

Ra khỏi quán cà phê, Tân Diên lấy chìa khóa xe ra: “Cô Hàn, cô đứng đây đợi tôi một lúc, tôi đi lấy xe”

“Ừ” Hàn Minh Thư gật đầu: “Vất vả cho anh rồi.”

Cô cười với anh ta một cái, Tân Diên cảm thấy tim anh như muốn tan chảy ngay lập tức, mặc dù là cô không cười cả bằng mắt nhưng vẫn rất xinh đẹp.

Tân Diên đi lấy xe, Hàn Minh Thư sang bên đường đứng đợi.

Một chiếc xe Bentley bỗng dừng lại trước mặt cô, cửa xe hạ xuống, gương mặt của Dạ Âu Thần rất tự tin: “Lên xe”

Anh lạnh lùng nói.

Hàn Minh Thư không để ý đến anh, thu tâm mắt lại như thể cũng đang chờ đợi một người giống như thế.

Dạ Âu Thần rất giận nhưng lại kìm nén, không hề nổi nóng, nhưng sâu trong ánh mắt anh là nỗi buồn rầu, u ám tận cùng, đặt tay thật chặt lên vô-lăng: “Minh Thư, tôi cho em một cơ hội cuối cùng tự đi lên xe”

Hàn Minh Thư không những không để tâm mà còn tránh ra xa.

Đúng lúc đó Hàn Minh Thư nhìn thấy một chiếc xe đang đi tới, cô cứ thế hướng về xe của Tân Diên và đi.

Xe của Tân Diên cũng dừng lại trước mặt cô, anh ta đích thân xuống mở cửa xe cho cô: “Cô Hàn, mời lên xe”

“Cảm ơn” Hàm Minh Thư vừa đỉnh khom lưng bước vào xe thì đột nhiên cảm thấy lưng bị tóm chặt”

Ngay sau đó, cả người cô bị bốc lên không trung.

“A” Hàn Minh Thư sợ hãi hét lên, cố gắng giấy giụa.

“Sếp Dạ, anh làm vậy là có ý gì?” Tân Diên mặt tái mét lại nhìn Hàn Minh Thư đang ở trên vai Dạ Âu Thần giọng lạnh lùng chất vấn.

*“À” Dạ Âu Thần cười khẩy, ánh mắt toát ra sự ớn lạnh: “Sao nào? Anh Tân muốn cướp người của tôi sao? Lần trước ăn đòn vẫn chưa đủ à?”

Tân Diên mấp máy miệng: “Cô ấy không muốn đi với anh”

“Nếu Tần Diên anh có gan thì cứ việc cướp người của tôi” Nói xong, Dạ Âu Thần khiêng Hàn Minh Thư quay người rời đi.

“Dạ Âu Thần, anh thả tôi ra, thả tôi ra!” Trên lưng Dạ Âu Thần, bụng cô cứ kêu lộp bộp, xương cốt của tên Dạ Âu Thần này cứng thật, làm bụng cô đau rồi.

Hơn nữa, nếu ngã xuống với tư thế này thì đầu cô sẽ choáng đến ngất xỉu mất, cực kì khó chịu.

Cô cảm thấy mình vừa mới uống mấy ngụm cà phê mà đã buồn nôn rồi.

Nhưng cô đã nghe thấy những lời đe dọa mà Dạ Âu Thần nói với Tân Diên, đúng lúc quay lại, Dạ Âu Thần vừa hay nhìn thấy Tân Diên vẫn đứng ở chỗ đó, gương mặt tỏ vẻ vô cùng xoăn xuýt, cuối cùng vẫn không tiến lên.

Cuối cùng, Dạ Âu Thần đã đưa Hàn Minh Thư vào trong xe, sự biến đổi lớn đã khiến đầu óc cô choáng váng, rối tung lên.

Phanh!

Cửa xe đã khóa, Dạ Âu Thần với thân hình cao lớn đè lên cô, tay nắm lấy đằng sau cổ và hôn cô.

“Đừng”

Môi của Hàn Minh Thư bị khóa chặt, cô càng choáng váng, mông lung.

Hôm nay cô đã động đến anh, đó là lí do mà anh đã hành động một cách vô cùng lỗ mãng, không ngần ngại mà đã cắn vào.

môi dưới của cô.

Lúc đó, môi và răng gắn chặt vào nhau, Hàn Minh Thư nhắm đôi mắt trong trẻo thanh tú lại.

Một lúc sau, anh buông ra và nói một cách lạnh lùng: “Muốn lên xe của anh ta ư? Cả đời này cũng đừng hòng nghĩ đến chuyện đói”