Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 487: Giấc mộng kinh hoàng

Cô ta đã làm chuyện như vậy, vậy đã nói rõ cô ta thật sự chính là loại người này.

“Không, bây giờ tôi không liên lạc cho nó được, tôi sợ nó sẽ còn làm ra những chuyện bất lợi cho cô, tốt nhất mấy ngay này cô đừng ở một mình”

Lâm Mỹ Nhiên nhắc nhở cô, Hàn Minh Thư không khỏi nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn căn phòng trống rỗng.

Chắc là sẽ không đâu?

Cô mới chuyển tới nơi này, có lẽ tin tức của Lâm Ân Ân sẽ không nhanh nhạy như vậy chứ.

Chỉ có điều… Lâm Mỹ Nhiên nói rất đúng, cô ta có khả năng sẽ còn gây bất lợi cho mình.

“Chuyện này là tôi sai, lúc đầu tôi muốn xin nghỉ để đi cùng cô nhưng tên khốn Trần Phi kia lại không cho tôi nghỉ, tôi xin lỗi Minh Thư, cô thật sự phải cẩn thận đó, tôi sợ nó sẽ gây bất lợi cho cô.”

“Yên tâm đi, tôi biết rồi.”

Lâm Mỹ Nhiên dặn đi dặn lại, bảo cô nhất định phải tìm người ở cùng mình, đừng hành động một mình.

Sau khi cúp điện thoại rồi, Hàn Minh Thư mới để điện thoại sang một bên.

Sau đó cô tiếp tục lau khô tóc, bây giờ đang là ban ngày, không có gì phải sợ cả, nhưng lời nói vừa rồi của Lâm Mỹ Nhiên đã chạm vào đáy lòng cô.

Lâm Ân Ân đã làm được chuyện tạt axit tuy là không thành công, vậy lần sau cô ta sẽ tiếp tục tạt axit tiếp hay còn làm ra những chuyện độc ác hơn nữa?

Nghĩ tới đây, Hàn Minh Thư lập tức cảm thấy phía sau lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.

Điều này chính là đang nói tới Lâm Ân Ân, nhìn bề ngoài trông cô ta rất vô hại nhưng ai biết một giây sau lại có thể tạt axit lên mặt cô hay không, thậm chí là trong mắt?tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc-487-0“AI” Hàn Minh Thư kêu to một tiếng, bỗng nhiên lăn mình một cái, trực tiếp ngã xuống dưới giường.

Phịch một tiếng, Hàn Minh Thư bị ngã đến tỉnh.

Trái tim điên cuồng đập mạnh, Hàn Minh Thư ngẩng đầu lên mới phát hiện ra trong phòng vẫn yên tĩnh, hoàn toàn không có cái gì.

Không có Lâm Ân Ân, cũng không có con dao to của cô ta.

Là mơ ư?

Nhưng, vì sao lại chân thật như vậy?

Hàn Minh Thư đưa tay lau đi mồ hôi lạnh trên trán, sau đó chậm rãi bò từ dưới đất trở lại ngồi trên giường, cô cầm điện thoại di động lên xem thời gian, đã sắp sáu giờ tối rồi.

Cô đã ngủ lâu như vậy sao?

Buồn ngủ hoàn toàn biến mất, Hàn Minh Thư đành phải đứng dậy sau đó chuẩn bị một chút rồi xuống lầu, cô còn phải nấu cơm cho Dạ Âu Thần sau đó mang vào bệnh viện.

Hàn Minh Thư vừa thay quần áo xong lại đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.

Cô dừng tất cả động tác lại, không khí giống như bị đông cứng, Hàn Minh Thư nhớ lại cảnh tượng trong mơ vừa rồi, cảm thấy máu trong người như sắp bị đông lại.

Cô vô thức cầm lấy điện thoại bỏ vào trong túi, sau đó nhìn một chút, cầm lấy bình xịt phòng sói ở trong túi ra giữ chặt trong tay.

Vốn dĩ cô không sợ, nhưng sau khi Lâm Mỹ Nhiên nói như vậy cô đã gặp ác mộng.

Đến bây giờ trong lòng cô vẫn còn sợ hãi.

Nhỡ chẳng may thì sao?

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Hàn Minh Thư thở mạnh cũng không dám, hóp lưng lại như mèo trốn ở phía sau cửa.

Cô nghe thấy tiếng tim mình đập càng ngày càng mạnh, đây là lần đầu tiên Hàn Minh Thư cảm giác được, nguy hiểm đang từ từ đến gần mình.

Kếo kẹt…

“Bé Đậu Nành dì đã nói với cháu là mẹ cháu đang nghỉ ngơi rồi, cháu không thể đợi lát nữa hãng đi lên tìm mẹ được sao?”

Cửa vừa mở ra, liền truyền tới giọng nói quen thuộc.

Lúc Hàn Minh Thư nghe thấy giọng nói này, sự căng thẳng như dây cung vừa rồi có thể nói là hoàn toàn sụp đổ trong nháy mắt. Thì ra là Tiểu Nhan và bé Đậu Nành trở về, cô còn tưởng rằng…

“Ấy? Người đâu rồi? Không phải còn đang ngủ sao? Chẳng lẽ đã đi từ sớm rồi?” Giọng nói nghi ngờ của Tiểu Nhan truyền đến.

Hai chân Hàn Minh Thư như nhữn ra ngồi ở đó, một lúc lâu sau mới phản ứng lại được, sau đó cô đứng dậy gọi hai người kia, suy yếu vô lực cười nói: “Tớ ở đây này”

“Mẹ!” Bé Đậu Nành vừa nhìn thấy cô đã nhanh chóng chạy tới.

Tiểu Nhan lại để ý thấy sắc mặt cô tái nhợt, trên trán tất cả đều là mồ hôi lạnh.

“Cậu làm sao vậy?”

Minh Thư đứng dậy với sắc mặt nghiêm trọng, cũng không ôm bé Đậu Nành vào trong lòng, bây giờ trong đầu cô đều là cảnh tượng trong giấc mộng vừa rồi, cô cảm thấy chỗ này quá nguy hiểm, không thể để Tiểu Nhan và bé Đậu Nành ở lại chỗ này được.

Chẳng may Lâm Ân Ân thật sự tìm tới đây thì sao?

Nghĩ tới đây, Hàn Minh Thư lập tức đứng dậy kéo bé Đậu Nành sang một bên, sau đó đi tới chỗ Tiểu Nhan.

“Cậu ra đây với tớ.”

Tiểu Nhan ngơ ngác, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng cô nhìn ra được sắc mặt Hàn Minh Thư rất khó coi, cho nên rất nhanh đã cùng cô đi ra ngoài.

“Sao vậy?”

“Mấy ngày này các cậu đừng ở lại đây, hôm nay cậu đưa bé Đậu Nành về nhà họ Hàn ở đi.”

Nghe xong, vẻ mặt Tiểu Nhan vô cùng nghỉ ngờ nhìn cô: “Vì sao tự nhiên lại đứa bé Đậu Nành về nhà ở? Hơn nữa sao sắc mặt cậu lại tái như thế? Xảy ra chuyện gì rồi sao?”tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc-487-1“Việc này không nên chậm trễ, thừa dịp bây giờ trời còn chưa tối, hai người phải nhanh chóng đi đi.”

Tiểu Nhan: “… Vội vã như vậy à? Vậy còn cậu?”

“Tớ còn phải nấu ít đồ, sau đó tới bệnh viện.”

“Một mình cậu không sao chứ?”

“Có lẽ tạm thời không có việc gì, cậu mang bé Đậu Nành rời đi trước đi, cứ nói với anh tớ là công ty có chuyện cần tớ trở về xử lý, cho nên “Mẹ, mẹ lừa gạt bé Đậu Nành!”

Hàn Minh Thư còn chưa nói xong, một giọng nói non nớt đã truyền tới từ trong cửa.

Hàn Minh Thư nghiêng đầu sang, phát hiện thằng bé đã mở cửa ra từ lúc nào, bây giờ đang đứng ở cửa hai tay vòng trước ngực thở phì phò nhìn cô.

“Bé Đậu Nành.”

Bị bé Đậu Nành nghe thấy những lời này của mình, người làm mẹ như cô lập tức hơi xấu hổ: “Mẹ xin lỗi bé Đậu Nành, không phải mẹ cố ý lừa con đâu”

Nói xong cô ngồi xổm xuống, vẫy tay với bé Đậu Nành: “Tới đây nào”

Mặc dù bé Đậu Nành đang tức giận nhưng vẫn nện đôi chân ngắn từng bước từng bước đi tới chỗ cô.

“Mẹ xấu!” Thằng bé vươn tay nhỏ ra giả vờ đánh lên bả vai Hàn Minh Thư.

“Đúng, mẹ không tốt, mẹ tạm thời không thể bảo vệ con được cho nên con chỉ có thể đi theo dì Tiểu Nhan cùng nhau trở lại nhà họ Hàn, mẹ còn phải tới bệnh viện chăm sóc bệnh nhân nữa.”