“Giúp đỡ?” Hàn Minh Thư có chút do dự: “Mấy người…”
“Cô đừng có xem thường bọn tôi chứ.” Nhậm Hoa vỗ vai Hàn Minh Thư, sau đó nhìn về phía Vương An bên cạnh: “Vương An cậu ấy là cao thủ máy tính, có thể giúp đỡ đó.”
Nghe vậy, Hàn Minh Thư nhìn về phía Vương An.
Nữ thần xem mình là cao thủ máy tính, Vương An trong chớp mắt trước mắt toàn là bong bóng hồng, lập tức gật đầu vỗ ngực: “Yên tâm cứ giao cho tôi, tôi xâm nhập vào hệ thống của đối phương xem xem!”
Nói xong anh ta liền ngồi xuống trước máy tính, tất cả mọi người đều xúm lại xem.
Hàn Minh Thư lại có chút nghi hoặc, mím môi nhìn Vương An thao tác. Còn Nhậm Hoa ư? Dường như là nhìn thấu suy nghĩ của cô, nhẹ giọng giải thích: “Cao thủ máy tính thông thường có làm thế nào cũng không thể xâm nhập vào hệ thống của người khác đâu, nhưng Vương An lại khác, trong nhà họ chính là làm cái này… mọi người không được nói ra ngoài đâu đó!”
Hàn Minh Thư cũng cảm thấy một hệ thống sao có thể bị nói xâm nhập là xâm nhập được, hơn nữa xâm nhập vào hệ thống của người khác cũng là chuyện phạm pháp, thực ra cô cũng không khuyến khích, nhưng kiểu hacker như thế này cũng không dễ tra ra.
Một nhóm người nhàn rỗi chờ đợi, Vương An đột nhiên tăng tốc độ thao tác bàn phím, đột nhiên a lên một tiếng, làm cho mọi người sợ một phen.
“Sao rồi?” Nhậm Hoa có chút căng thẳng hỏi.
“Hệ thống này… là bị người ta hack rồi.”
“Cái gì?” Hàn Minh Thư nghi hoặc: “Bị hack rồi?”
“Đúng!” Vương An gật đầu, sắc mặt nghiêm túc: “Hơn nữa cách thức của đối phương còn cao hơn cả tôi, vô cùng lợi hại, tôi đoán lần này có thể phải khiến họ đau đầu vài ngày.”
Hàn Minh Thư: “…”
Giỏi như vậy? Là ai hack chứ?
“Có thể tra được ra là ai hack hay không?” Nhậm Hoa lại một lần nữa đưa ra câu hỏi trong lòng cô.
Thao tác của Vương An nhanh lên, một lúc sau anh ta lắc đầu: “Không được, đối phương là một cao thủ, tôi không làm được.”
Nhậm Hoa: “Vương An, cậu chỉ có chút ít kĩ thuật này thôi sao?”
Bị nữ thần nhìn thấu rồi, Vương An bỗng chốc cảm thấy cả người không ổn, nhưng anh ta bây giờ lại không có cách nào khác, chỉ có thể buồn rầu trong lòng, sau khi về nhất định phải chăm chỉ luyện tập nâng cao kỹ thuật của bản thân.
Hàn Minh Thư bình tĩnh quay lại phòng làm việc.
Chuyện lần này là do Dạ Âu Thần gây ra, nếu như không phải anh ta làm ra động tác đó, vậy thì cô cũng sẽ không bị chụp lại, cũng không đến mức đến công ty cũng bị vạch trần ra.
Càng nghĩ càng thấy tức, Hàn Minh Thư cầm lấy điện thoại lên định điện mắng Dạ Âu Thàn một trận.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lúc này gọi điện thoại cho anh ta không chừng lại khiến anh ta nghĩ bậy bạ gì nữa, nghĩ ngợi kĩ càng, Hàn Minh Thư cuối cùng mở Messenger ra, bởi vì lúc trước lúc ở buổi họp báo đã thêm nick của cô, đồng thời ép buộc cô không được chặn anh ta.
Hàn Minh Thư tìm thẳng đến danh thϊếp của Dạ Âu Thần, sau đó gửi một tin nhắn đi.
Đơn giản là tố cáo những việc xấu xa do anh ta làm ra một hồi, sau đó nói đến tình hình mọi chuyện trên mạng, đã bóc trần hết mọi thông tin cá nhân của cô lên rồi, bảo anh ta xem mà giải quyết.
Lúc này là giờ làm việc, tin nhắn gửi đi Hàn Minh Thư cũng không hi vọng Dạ Âu Thần sẽ trả lời tin nhắn của cô ngay lúc này.
Cho nên tin nhắn sau khi được gửi đi không lâu liền được trả lời thì cả người cô cứng đơ, ngây ngốc nhìn tin nhắn được gửi đến kia.
{Cứ giao cho tôi.}
Chỉ có vài chữ, lại vô hình chung đem đến cho người khác một loại sức mạnh ổn định.
Giao cho anh, ý của anh là anh sẽ toàn quyền xử lý chuyện này sao? Xử lý thế nào?
Đang suy nghĩ, điện thoại trên tay cô rung lên, Hàn Minh Thư cúi đầu nhìn tin nhắn, khóe miệng không nhịn được co rút.
Số chữ lần này lại nhiều hơn tin nhắn trước, chỉ có điều nội dung vô cùng ấu trĩ.
{Không được phép chặn tôi.}
Câu nói này anh đã nói trước mặt cô rất nhiều lần, không biết vì sao, vừa nãy lửa giận bốc lên lại hạ xuống rất nhiều, Dạ Âu Thần bây giờ thực sự không giống trước kia.
Lúc trước, cô cho dù thế nào cũng không nghĩ đến những tin nhắn này do anh gửi.
Nếu như không phải là lời nói anh nói trước mặt cô…
Cô đương nhiên không trả lời tin nhắn của Dạ Âu Thần nữa, dù gì anh nói giao cho anh giải quyết, vậy cô có thể bình tĩnh đợi, xem xem anh rốt cuộc giải quyết thế nào.
Cô không hi vọng đám lửa này cuối cùng sẽ lại cháy lên trên người cô, cháy đến cả trên người của bé đậu nành.
Cô không trả lời tin nhắn, Dạ Âu Thần bên kia thấy cô không có động tĩnh gì, dứt khoát gọi thẳng cho cô.
Hàn Minh Thư: “…Anh có chuyện gì à?”
“Em chặn tôi rồi ư?”
Hàn Minh Thư: “Tôi chặn anh anh còn có thể gửi tin nhắn cho tôi được à?”
“Vậy tại sao em không trả lời tin nhắn của tôi?” Giọng nói của Dạ Âu Thần nghe có vẻ mang chút oán trách.
“Tin nhắn tôi đã đọc rồi, không trả lời cũng là rất bình thường mà?”
“Rất bình thường? Vậy nếu như tôi không xem không trả lời tin nhắn của em, em có sốt ruột không?”
Hàn Minh Thư: “Chuyện này thì có liên quan gì đến tôi?”
Dạ Âu Thần thấp giọng cười, âm cuống họng nghe như vỡ vụn: “Đương nhiên không liên quan, bởi vì tôi rất để ý đến việc em trả lời hay không trả lời.”
Hàn Minh Thư: “…”
Cô bỗng nhiên cảm thấy trên mặt nóng lên, nhưng lại rất tức giận, nói thẳng một câu tôi rất bận, không có thời gian rảnh chơi cùng anh sau đó ngắt điện thoại.
Dạ Âu Thần nghe thấy điện thoại truyền đến âm thanh máy bận, vừa nãy sau khi nghe thấy giọng nói của cô, dường như có thể nhìn thấy dáng vẻ cô vô cùng tức giận, bất giác, Dạ Âu Thần câu khóe miệng cười.
Không sao, từ từ thôi.
Dù sao ngoài anh ra, cô bây giờ cũng không có người đàn ông khác.
Phiền phức đến nhanh, Dạ Âu Thần nói sẽ xử lý, ngày hôm sau liền không thấy một tin tức nào liên quan đến cô nữa, mấy trang rò rỉ thông tin cũng yên tĩnh hẳn, mặc dù vẫn có bạn trên mạng hỏi, nhưng những trang blog đó không có động tĩnh, cư dân mạng đương nhiên cũng không trông đợi nữa.
Nhưng phiền phức trên mạng được giải quyết rồi, không có nghĩa là bạn có thể nhẹ nhõm thoải mái.
Hàn Minh Thư lúc đến làm việc, liền nghe thấy Lâm Ân Ân đang đợi cô ở phòng làm việc.
Đến sớm như vậy?
Hàn Minh Thư không nhịn được nhíu mày, quả nhiên phiền phức gần đây đúng là đến cùng với nhau sao?
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư liền đi về phía phòng làm việc, Tiểu Nhan kéo kéo canh tay cô: “Cậu cẩn thận chút, nhìn sắc mặt của cô ta rất xấu, không biết ai đã đắc tội với cô ta nữa.”
Tiểu Nhan không hề biết Lâm Ân Ân và Dạ Âu Thần là mối quan hệ thân thiết, cho nên cô nghĩ như vậy cũng là bình thường.
Nhậm Hoa càng không biết, hai tay khoanh trước ngực: “Có độc sao? Bị ai chọc vào rồi vác bộ mặt cáu kỉnh đến công ty chúng ta à?”
Cả hai người này đều không biết sự tình bên trong, Hàn Minh Thư cũng không định giải thích với hai người bọn họ vào lúc này, chỉ đành nhàn nhạt nói: “Tôi đi xem trước xem sao.”
“Vậy cậy cẩn thận chút.” Tiểu Nhan không yên tâm nhắc nhở cô.
Hàn Minh Thư đẩy cửa phòng làm việc, qủa nhiên nhìn thấy Lâm Ân Ân ngồi trên sofa, vừa bước vào trong cô liền cảm thấy không khí rất kì quặc, bởi vì đối phương là khách hàng, cho nên Hàn Minh Thư vẫn vô cùng lịch sự cười nói.
“Cô Lâm, hôm nay sao lại đến sớm vậy, lần sau nếu cô đến có thể gọi điện thoại trước cho tôi, tránh phải đợi quá lâu.”
Nghe thấy giọng nói, Lâm Ân Ân nhìn về phía cô, ánh mắt mang theo sự châm chọc và tức giận, không đợi cô phản ứng lại, Lâm Ân Ân liền vứt đống tài liệu trong tay về phía cô.
“Đây chính là món đồ tốt mà cô dành cho tôi đó hả? Cái này mà cũng có thể gọi là tác phẩm thiết kế à?”