“…” Thẩm Cửu ngơ ngác nhìn Tô Cửu, lúc câu nói đó truyền từ trong miệng của Tô Cửu đến lỗ tai của cô, thân thể của cô giống như là không kịp tiếp thu lời nói này và sinh ra một phản ứng lớn với từ chối, cả nửa ngày cũng không kịp phản ứng lại.
Một lát sau, sắc mặt của Thẩm Cửu tái nhợt mấy phần.
“Cô nói cái gì...”
“Tôi biết cho dù là ai, vào lúc này mà lại nói chuyện thân thế thì có lẽ là sẽ không tiếp nhận được, có điều là sự thật bày ra trước mắt chính là như thế đó. Cô Thẩm... Cô quả thật chính là con gái ruột của bà Hàn, cũng chính là thiên kim Hàn thị mà nhà họ Hàn chúng tôi vẫn cứ luôn tìm kiếm.”
Thẩm Cửu: “Vậy… Hàn Mai Linh thì sao? Không phải là trước đó các người đã nói...”
“Nói đến chuyện này thì phải liên hệ đến một chuyện khác, chắc có lẽ là Hàn Mai Linh vô tình biết được chuyện này, cho nên sau khi cô ta tiếp cận cô thì không ngừng lợi dụng những tin tức này, sau đó lại giả vờ tạo ra một số chuyện. Anh Hàn vội vàng muốn đi tìm em gái, đã tìm nhiều năm như vậy rồi, cấp dưới biết là anh rất sốt ruột, chắc có lẽ là tất cả mọi người nóng lòng cho nên sai lầm.”
Nghe vậy, chút màu máu vẫn còn sót lại trên môi của Thẩm Cửu cũng đã biến mất theo.
Lúc đầu... Tiểu Nhan đã nói gì đó ở bên tai của cô.
Người phụ nữ đó có thể trở thành bạn tốt với cậu khi cô ta vẫn còn đang học đại học, chắc có lẽ là có mục đích gì đó.
Vốn dĩ cô còn đang suy nghĩ rằng cô phải trân trọng một đoạn tình cảm, hóa ra... Trong đó lại có nhiều ý đồ như vậy.
Không... Chắc là sẽ không đâu.
Sắc mặt của Thẩm Cửu trắng bệch, lắc đầu, mở miệng có chút khó khăn: “Các người... Có phải là đã có sai lầm gì đó rồi không? Dù sao thì tôi với Hàn Mai Linh cũng là bạn bè nhiều năm như vậy rồi, nếu như các người sai lầm thì ngay từ đầu phải biết mới đúng chứ.”
“Thật đáng tiếc, chúng tôi thật sự không rõ ràng, nhưng mà hiện tại tôi có thể nói cho cô biết thân thế của cô, tuyệt đối không có vấn đề gì, bà Thẩm đã chính miệng thừa nhận.”
Bịch!
Giống như là có một đồ vật nặng nề va vào trong lòng của Thẩm Cửu.
Mẹ đã chính miệng thừa nhận rồi, thừa nhận cái gì vậy chứ, thừa nhận cô không phải là con gái ruột nhà họ Thẩm, cho nên... Cho nên mẹ mới đối xử với cô và đối xử với Thẩm Nhã không giống nhau, cái này chẳng lẽ là nguyên nhân của việc không công bằng?
“Trên thực tế, sau khi anh Hàn tìm được Hàn Mai Linh thì thái độ của anh ấy đối với Hàn Mai Linh vẫn luôn lạnh nhạt. Mặc dù là các chỉ số đều phù hợp, nhưng mà... Cô cũng biết là mối quan hệ người thân luôn có năng lực cảm ứng, dù sao thì nếu như các người là người thân của nhau, các người chảy cùng một dòng máu, có nhiều thứ thần kỳ như vậy đó. Anh Hàn và Hàn Mai Linh cũng không có loại cảm giác thân thuộc như vậy, nhưng mà bởi vì các chỉ số của cô ta đều phù hợp, cho nên anh Hàn mới không tiếp tục điều tra chuyện này, thẳng cho đến khi... Lần trước gặp được cô Thẩm trong phòng ăn.”
“Nói đến đây, tôi cũng phải dẫn cô Thẩm đi xem một món này.” Nói xong, Tô Cửu trực tiếp đứng dậy: “Cô Thẩm, đi theo tôi đi, chờ đến lúc xem xong rồi có lẽ cô sẽ rõ ràng thôi.”
Bước chân của Thẩm Cửu mơ hồ đi theo sát cô ta tiến về phía trước, hai người đi cầu thang cuốn lên trên, những gì xa hoa mà cô gặp trên đoạn đường đó làm cho cô có một cảm giác rất không chân thật. Cho đến khi dừng ở phía trước một căn phòng, Tô Cửu mới dừng bước chân lại.
Cô ta lấy một cái chìa khóa trong túi ra, sau đó mở căn phòng ra.
Căn phòng này vẫn luôn bị khóa, vì ngày hôm nay Hàn Đông phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn xảy ra cho nên đã đặc biệt đưa chìa khóa cho Tô Cửu, lúc cần thiết thì lấy ra dùng.
Không nghĩ đến là thật sự có thể phát huy tác dụng, sau khi Tô Cửu mở cửa phòng ra, Thẩm Cửu cũng bước vào theo.
Trong phòng có người thường xuyên quét dọn cho nên ở bên trong cũng không đóng tro bụi, ngược lại là còn sạch sẽ vô cùng, đồ vật được sắp xếp vô cùng ngăn nắp, cả căn phòng nhìn ngay ngắn trật tự.
Nhưng mà... Loại hương vị khô khốc trong không khí lại tuyên cáo rằng căn phòng này đã thật lâu rồi không có người ở.
Một khí tức rất lạ lẫm...
Thẩm Cửu bước vào, sau khi bất ngờ nhìn thấy một tấm ảnh to ở trên tường, cô sửng sờ đứng nguyên tại chỗ.
Phía trên bức ảnh là một cô gái mặc một chiếc váy dài màu xanh, mái tóc mềm như tơ chưa từng trải qua bất cứ động chạm nào, Chiếc váy dài màu xanh lam làm tôn lên thân hình dịu dàng vốn có của cô, trông thanh mảnh hơn. Phía sau của cô là mặt biển màu xanh được ánh trăng chiếu sáng, ánh trăng rọi xuống mặt biển như có một màu vàng, đồng thời phác họa ngũ quan của cô rất hài hòa và thanh thúy.
Cô gái đang cười, nhưng mà nụ cười đó rất lạnh nhạt, đặc biệt là đôi mắt đó rất lạnh lùng.
Giống với biển cả sau lưng cô, mặc dù xinh đẹp nhưng mà vẫn vắng ngắt, cứ như là không mang theo bất cứ một tia tình cảm nào.
Không hiểu sao Thẩm Cửu liền nhớ đến lúc bình thường mình nhìn bản thân ở trong gương.
Đôi mắt đó... Cùng với cô... Giống nhau...
“Đây chính là nơi ở của bà Hàn khi còn sống.” Tô Cửu đột nhiên mở miệng nói.
Nghe nói như vậy, Thẩm Cửu dừng lại, sau đó cô cắn môi.
“Lúc nhìn tấm ảnh đó có phải là có cảm giác trong một khoảnh khắc nhìn thấy chính cô không?” Tô Cửu đột nhiên nhẹ giọng cười một tiếng: “Nói thật thì lần đầu tiên tôi gặp cô ở sân bay, cô cũng mặc một cái váy màu xanh, khi còn sống bà Hàn thích nhất là màu xanh, cho nên gần như là tất cả quần áo của bà đều là màu xanh, hơn nữa bà cũng rất thích ra biển. Lúc ấy tôi còn chưa từng nhìn thấy ảnh chụp của bà Hàn, cho nên... Tôi không biết tại sao sau khi anh Hàn nhìn thấy cô Thẩm thì lại có phản ứng đó, chờ sau này... Tôi biết sự thật rồi, gặp bà Hàn, tôi mới phát hiện cô và bà Hàn thật sự rất giống nhau, đặc biệt là đôi mắt của hai người, còn có khí chất trên người, những thứ này... Đều là chứng cứ trực tiếp nhất.”
Thẩm Cửu không tiếp lời, từ trước đến giờ cô với Hàn Đông chưa từng gặp mặt nhau là bởi vì không có cơ hội.
Cho dù là cô đã đề nghị với Hàn Mai Linh rằng cô muốn cảm ơn anh cả của cô ta, muốn mời anh cả của cô ta ăn cơm, nhưng mà cô ta cũng bối rối không đồng ý với cô, với lý do là Hàn Đông bộn bề nhiều việc.
Sau này cũng là do có duyên gặp nhau, cô lại có cơ hội gặp Hàn Đông bàn bạc công việc với anh ta.
Chắc là… Hàn Mai Linh đã nhìn thấy ảnh chụp của bà Hàn, cho nên đã cảm nhận được rồi?
Đây chính là lý do mà cô ta vẫn không muốn để cho cô gặp Hàn Đông?
Trước đó có rất nhiều chuyện nghĩ mãi mà không rõ, nhưng mà đến lúc thật sự hiểu rồi, bây giờ suy nghĩ kỹ lại mới phát hiện có rất nhiều chuyện hoàn toàn đã xảy ra.
Nghĩ kỹ thì thật là đáng sợ, không ngờ là Hàn Mai Linh lại làm ra những chuyện không ai ngờ tới như thế này, mà cô thì cứ luôn bị quay cuồng trong ngu ngốc.
“Cô Thẩm, tôi biết là cô rất khó chấp nhận chuyện này, nhưng mà trên thực tế nó chính là như thế. Cô đúng là người mà nhà họ Hàn vẫn cứ luôn tìm kiếm, những lời nói này tôi đều đã thay mặt anh Hàn nói trước với cô rồi, một lát nữa..."
“Tôi có thể trở về trước được không?” Thẩm Cửu đột nhiên mở miệng yêu cầu.
Tô Cửu bất ngờ.
“Thôi bỏ đi, tôi có thể yêu cầu ở đây yên tĩnh một lúc được không?”
Chuyện hôm nay nhiều lắm, hiện tại đầu óc của cô loạn giống như là một cái tổ chim, không thể yên tĩnh được một lúc nào hết. Cô cũng không hiểu là cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, tại sao tình huống đột nhiên lại biến thành cái dạng này...
Cô muốn im tĩnh một chút, làm rõ suy nghĩ trước mắt mình.
Đương nhiên là Tô Cửu có thể hiểu tâm trạng của cô, nhẹ gật đầu: “Đương nhiên rồi, vậy thì cô ở đây yên tĩnh một hồi đi, tôi đi xuống lầu trước, một lát nữa anh Hàn sẽ trở về thì tôi sẽ dẫn anh Hàn đến tìm cô Thẩm.”
“Cảm ơn.” Thẩm Cửu nói lời cảm ơn với cô ta, Tô Cửu nhanh chóng rời đi.