Hương Vị Đồng Xanh

Chương 23

Cô cầm chổi đứng trước cửa phòng tắm, tay run run suy nghĩ không biết cái tên kia là đang trong lúc trộm cắp thì muốn đi vệ sinh hay đi tắm. Nếu vậy thì…..cô có chút ngại ngùng đỏ mặt khi ngĩ đến. Muốn đưa tay vặn nắm cửa để vào vì cô biết cửa phòng tắm ở đây là phòng tắm riêng nên không dùng khóa. Nhưng cứ nghĩ đến tình trạng tên đó đang khỏa thân thì cô lại không dám mở cửa.

Việt Phương đang suy nghĩ nên hay không nên thì cánh cửa phòng tắm đã đột ngột mở ra. Cái kẻ kia thì từ trong buồn tắm bước ra, người để ngực trần, chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm, nước từ trên tóc vẫn còn đang nhỏ giọt trên vai anh.

Cảnh Phong cũng khá ngạc nhiên khi nhìn thấy có người trước cửa phòng tắm mình. Anh hơi sững người đứng yên.

Việt Phương vừa nhìn thấy hình ảnh của cảnh phong, còn chưa kịp nhìn rõ mặt mũi tên trộm ra sao, cô hoảng hốt dùng cán chổi quất lia lịa vào người tên trộm, chẳng biết là đánh trúng đâu với đâu, chỉ biết tên trộm kêu lên một tiếng đầy giận dữ, né tránh đòn quất tới tấp của cô, sau đó nhanh chóng chụp lấy cây chổi trên tay cô, cả hai giằng co nhau rồi cùng ngã phịch xuống giường.

Cảm giác bản thân rơi tự do rồi ngã lên đệm thật êm ái, nhưng sau đó là cảm giác nặng nề đè lên người mình, một hơi thở nóng ấm phả lên gương mặt cô. Tay cầm chổi của cô bị người đó đưa cao lên tận đầu, mắt đối mắt, hơi thở gấp gáp của cả hai bao trùm lấy nhau.

Gương mặt của Việt Phương bất giác đỏ bừng lên, cô chưa bao giờ ở quá gần con trai như thế, kể cả với đám con trai bạn thân, dù sao lớn rồi, lại là con gái, nhất là con gái dưới quê bọn cô càng cần phải giữ ý tứ cho thật tốt nếu không người ta đánh giá. Hơn nữa, tư thế của hai người quả thật là đáng ngại.

- Nè! Anh muốn làm gì?

- Làm gì? Làm theo yêu cầu của cô? – Thiên Phong khẽ nhếch môi cười vẻ mặt hơi đểu cáng đáp.

- Yêu cầu? – Việt Phương trợn mắt nhìn Thiên Phong, cô làm gì có yêu cầu với anh ta cơ chứ.

Thiên Phong giật mạnh cây chổi trên tay Việt Phương rồi thẳng tay quăng xuống sàn nhà. Anh kiềm chặt hai tay cô lêи đỉиɦ đầu, ánh mắt giễu cợt nhìn Việt Phương, tay bắt đầu lần mò trước ngực cô, cởi từng nút áo một.

- Nè, anh đang làm gì vậy hả? – Việt Phương hoảng sợ đến tái mặt, cô đau khổ reo thầm trong đầu “ chẳng lẽ cô trộm bò không được còn mất cả nắm cỏ”, à không phải, trường hợp của cô là đánh ăn trộm không được còn bị cưỡиɠ ɧϊếp hay sao? Nghĩ đến mà thấy sợ, cô vội vàng vùng quẫy tìm cách thoát thân.

- Ừhm …đàn bà con gái cũng thường có chiêu này, rõ ràng là muốn nhưng giả vờ phản kháng, không ngờ cô đúng là hạng người này – Cảnh Phong nhìn sự vùng quẫy quyết liệt của Việt Phương khẽ cười khinh bỉ.

- Hạng cái đầu của anh thì có, mau thả tôi ra, nếu không tôi là lên đó.

- La đi, để xem khi cô la lên, người xấu hổ là cô hay là tôi – Thiên Phong cười nhạt đáp. Cô gái này quả thật là đáng sợ, chẳng hiểu vì sao cô lại có thể theo anh từ sân bay về đến tận đây như thế, bây giờ còn đột nhập vào nhà anh được, chơi trò này với anh. Xem ra nếu không thỏa mãn lòng tham của cô ta một lần, thì cô chắc chắn còn quấy rầy anh nữa.

Nghĩ là làm, tay Thiên Phong đã cởi ra nút áo đầu tiên của Việt Phương. Nhìn khoảng da mát lạnh trên ngực mình, mặt Việt Phương tái mét, cô run run giọng nói muốn ào khóc nói:

- Tôi xin lỗi vì đã đánh anh, anh làm ơn tha cho tôi đi.

- Haiz, người nên nói câu đó là tôi mới đúng, rõ ràng cô là người bám theo tôi kia mà, muốn tôi chú ý đến cô, mục đích của cô là gì? Thu hút sự chú ý của tôi? – Thiên Phong nhìn Việt Phương lạnh lùng nói, vốn là định trêu chọc cô thêm một tí, nhưng lại bị ánh mắt như muốn khóc của cô làm ũi lòng. Không muốn trêu chọc cô nữa, anh từ từ ngồi dậy khỏi người cô, đồng thời buông hai tay cô ra, ngồi buông thỏng ở một bên góc giường.

Được thoát, Việt Phương mừng rỡ, cô vội vàng ngồi dậy, quay lưng về phái Việt Phương cài nút áo lại. Khẽ khàng lấy tay quẹt nước mắt của chính mình. Sau đó mới quay lại nhìn Thiên Phong nghẹn ngào uất ức nói:

- Tôi thật không biết chúng ta vì sao lại hay gặp nhau như thế. Nhưng tôi khẳng định với anh là tôi không bám theo anh. Rõ ràng là hồi sáng này, tôi đang trên đường đi chợ, anh mới xuất hiện và còn xém chút nữa thì tông chết tôi. Anh thấy có ai liều lĩnh đến mức đó để thu hút sự chú ý hay không cơ chứ?

Thiên Phong nghiêng đầu nhìn cô đánh giá, vả mặt của Việt Phương là vừa đáng thương, vừa giống như đang kiềm nén cơn phẫn nộ. Anh lại cảm thấy vẻ mặt của cô thế này trông đáng yêu vô cùng.

- Vậy cô nói xem, vì sao cô lại ở đây?

- Cái này tôi hỏi anh mới đúng đó? Vì sao anh lại ở đây? Trong nhà này, đồ đạc cũng đã củ, không đáng giá lắm đâu – Cô hỏi ngược lại anh.

- Không đáng giá? Cô nghĩ tôi là trộm à? – Thiên Phong có chút cáu giận lớn tiếng hỏi.

- Không phải sao? Mà nói thật, anh đi xe sang như vậy, ăn bận cũng bảnh bao, nhìn như người nhiều tiền nhiều của. Nhưng lại đi tích tụ những thứ ít để làm giàu – Giọng Việt Phương đầy mĩa mai.

Thiên Phong thật tức chết với cô. Anh siết chặt tay lại, nhìn cô ghiến răng nhã từng từ:

- Đây là nhà của tôi. Tôi không cần thiết phải ăn cắp đồ trong nhà của mình. Cô mới chính là người xông vào nhà người ta với ý đồ không tốt đó.

Tim Việt Phương ngừng đập trong vài giây, cô khó nhọc thở, hai mắt mở to nhìn Thiên Phong không chớp mắt, giống như sợ, chỉ cần chớp mắt một cái thì anh sẽ biến mất. Nhà của anh….nhà của Thiên Phong. Nhìn thật kỹ, rõ ràng người trước mặt mình và Thiên Phong có phần giống nhau. Tuy nhìn anh đẹp trai hơn, chững chạc hơn, có thể nói chỉ có chút giống, chứ không hoàn toàn giống. Con người có thể thay đổi ngoại hình, nhưng có một thừ không thay đổi, rất dễ nhận ra, đôi mắt của Thiên Phong… chỉ là đôi mắt của anh… có mang kiếng, cho nên cô không thể nào nhìn rõ được bên trong đôi mắt đó.

- Tôi là Việt Phương!

- Tôi biết rồi, cô đã khai báo tên cho tôi rồi mà – Thiên Phong cười khẩy đáp.

Việt Phương lần nữa ngây người nhìn Thiện Phong.

Nếu anh là Thiên Phong, anh nhất định phải nhận ra cô, vì sao anh không nhận ra cô. Chỉ có thể nói, anh không phải là Thiên Phong.

- Anh đã mua lại căn nhà này à?

- Chuyện đó liên quan gì đến cô. Mà khoan, cô là người dọn dẹp ở đây đúng không? – Thiên Phong chợt nhớ bức tranh có tên Việt Phương – Rau ngoài vuồn là cô trồng, cơm lúc nãy là cô nấu. Nhà cửa đều do cô chăm sóc.

- Phải – Việt Phương cắn môi gật đầu, cô cảm thấy thất vọng vì người trước mặt mình không phải Thiên Phong.

Gió đổi mùa

Việt Phương đưa mắt nhìn Thiên Phong, ánh mắt cô ẫn chứa nỗi buồn, người con trai trước mặt cô, có rất nhiều nét giống Thiên Phong lúc nhỏ, thật sự có nhiều nét rất giống. Cô thật sự muốn biết đôi mắt ẩn đằng sau cặp kính kia.

Việt Phương trong lúc không kịp suy nghĩ, cô đưa tay về phía Thiên Phong định ngỡ bỏ mắt kính đang che phủ đôi mắt trên gương mặt anh xuống, cô muốn biết người con trai trước mặt mình có phải là Thiên Phong hay không? Hay anh chỉ là một người xa lạ nào đó mà thôi.

Trái tim thôi thúc không ngừng, sự xúc động đã ngăn cản lý trí của Việt Phương, cô đã hành động theo bản năng của bản thân mình.

Nhưng khi tay cô vừa đưa tay đến trước mặt Thiên Phong đã bị anh nhanh chóng chụp tay lấy, giọng Thiên Phong hờ hững lạnh lùng cùng khó chịu hỏi:

- Cô định làm gì?

Việt Phương giạt mình, ý thức được điều điên rồ mình vừa định làm, cô xấu hổ vô cùng, vội vàng rút tay lại. Thiên Phong cũng lạnh lùng bỏ tay cô ra.

Thiên Phong nghiêng đầu nhìn Việt Phương đánh giá, Việt Phương bị nhìn, cô có chút xấu hổ, mặt hơi đỏ, cong môi nhìn Thiên Phong hỏi:

- Làm gì mà nhìn tôi chầm chầm như thế chứ. Đúng là bất lịch sự quá đi nha.

- Haiz…..vậy còn cô, hành động của cô như thế gọi là có lịch sự hả - Thiên Phong hất mặt chê trách nhìn Việt Phương – Cô giơ tay về hướng tôi là định làm gì? Không phải là định tháo khăn tắm của tôi đấy chứ?

- Tôi mà thèm tháo khăn tắm của anh à. Xin lỗi nhé, cho dù anh có tự nguyện khỏa thân trước mặt tôi, van xin tôi nhìn ngắm cơ thể anh đến cỡ nào đi chăng nữa thì cũng chỉ khiến tôi buồn ói mà thôi – Việt Phương bị Thiên Phong nghĩ xấu thì bực tức ngang ngược nói – Đàn ông khỏa thân, xin lỗi, tôi ngắm mỗi ngày đến phát chán, anh có cởi ra trước mặt tôi, tôi cũng chẳng thấy gì – Việt Phương bạo miệng nói tiếp. Cái thực chất là đàn ông khỏa thân cô ngắm mỗi ngày chính là thằng em trai lên 5 tuổi con của chú Nhân với chị Nga. Chú Nhân và chị Nga đi làm về trễ, cô thường giúp nó tắm rửa.

- Không cảm thấy gì thật sao? – Thiên Phong nghe Việt Phương nói, nhưng ánh mắt chỉ dám nhìn nơi khác chứ không dám nhìn thẳng vào anh, cảm thấy cô thật thú vị, cho nên muốn trêu chọc cô một chút.

- Đúng vậy, không thấy gì hết – Việt Phương vẫn quyết tâm cao giọng đáp.

- Cô cho rằng tất cả đàn ông chẳng có gì khác biệt với nhau sao? – Thiên Phong nheo mắt nhìn cô hỏi.

- Không gì khác biệt hết – Việt Phương giả vờ quay lưng đi, lạnh lùng đáp, cô không muốn Thiên Phong nhận thấy sự lừa dối trong đáy mắt cô.

- Vậy sao.

Sau đó là một khoảng không gian im ắng, im ắng đến lạ thường, Việt Phương không hiểu tại sao Thiên Phong không nói gì tiếp, cô bàn quay lưng lại thì thấy Thiên Phong đang từ từ rút một đầu của chiếc khăn tắm ra. Tim cô xém chút nữa là ngừng đập, tuy không quá để ý đến các anh chàng, nhưng trong lòng Việt Phương cũng thầm thừa nhận, gương mặt của anh chàng rất đẹp trai, thân hình cao ráo, tuy không gọi là cơ bắp cuồn cuộn, nhưng cũng là thân hình cân đối, xét toàn diện thì anh chàng này chắc chắc chắn thu hút rất nhiều con gái. Hiện tại anh đang cởi trần, quấn trên người một chiếc khăn, hình ảnh này quả thật dù cô không muốn suy nghĩ đến, nhưng thật sự là vẫn bị anh thu hút. Vậy mà khi cô quay lại, nhìn thấy ánh mắt đầu giễu cợt cùng khóe miệng hơi xếch, hành động rút khăn chuẩn bị để hở toàn bộ cơ thể trong lúc này lại thật sự gợi cảm vô cùng.

Việt Phương thoáng rùng mình hoảng hốt, gương mặt cố điềm tĩnh để đối đáp với Thiên Phong giờ đây đã không còn giữ được, mặt cô nhanh chóng đỏ như gấc, cô họng nghẹn lại, cô cố gắng nói như hét.

- Nè, nè đủ rồi nha. Anh có phải là tên biếи ŧɦái hay không hả? Tôi lúc nãy chẳng qua là muốn tháo kính của anh ra mà thôi, chứ chẳng phải muốn tháo khăn tắm của anh ra đâu.

- Tháo kính? – Thiên Phong cau mày – Vì sao lại muốn tháo kính? Cô đúng là một đứa con gái quái gỡ. Cô không biết à, kính cũng là sự thể hiện tôn nghiêm của đàn ông. Chỉ có người phụ nữ của mình mới được quyền tháo kính ra mà thôi. Cô muốn tháo kính của tôi, nghĩa là muốn làm người phụ nữ của tôi à. Vậy thì tôi chấp nhận.

Nói xong Thiên Phong nhẹ nhàng kéo cái khăn tắm ra thêm chút nữa, sau đó trước vẻ mặt há hốc miệng không nói được thành lời của Việt Phương, anh kéo mạnh hơn, sau đó buông tay cho chiếc khăn rơi tự do.

- Á…..

Việt Phương bịt chặt mắt mình trước khi chiếc khăn được tháo tung ra, cô bưng hai tay che mặt quay người đi, đồng thời hét lớn.

- Đồ biếи ŧɦái.

Mắng Thiên Phong xong, cô vội vàng mở cửa chạy đi ra ngoài, sau đó đóng sầm cửa lại. Tim đập dôn dập, hơi thở phì phò đứng ở cầu thang nghe tiếng cười sảng khoái của Thiên Phong. Cô mới rõ anh là đang cố tình trệu cô. Tự nhiên cô thấy mình giông như một con ngốc.

Việt Phương hậm hực bước đi, cô quyết định rồi khỏi đây, tránh xa cái kẻ đáng ghét kia đi.

Việt Phương mở cánh cửa lớn bước ra ngoài, đóng cửa lại mà lòng thẩn thờ vô cùng. Bước mấy bước ra bật thềm, Việt Phương ngoái đầu nhìn lại ngôi nhà lần nữa. Có lẽ từ bây giờ là lần cuối cô được vào trong nó. Nó giờ đây đã thuộc về người khác, không còn thuộc về Thiên Phong, không còn thuộc về hồi ức của cô nữa rồi.

Đi ra rồi việt Phương mới chợt nhớ, cô còn để lại tập phác họa của mình ở bên trong, còn bức tranh cô vẽ hình mình và Thiên Phong nữa. Việt Phương dùng tay tự đập vào đầu mình, cô sao lại có thể quên đi như thế chứ. Nhưng mà vào trong đó, biết đâu cái tên biếи ŧɦái đó lại giở trò với cô thì sao.

Cắn môi suy nghĩ, Việt Phương quyết định trở lại lần nữa để lấy lại mấy thứ mà cô giữ gìn kỹ càng kia.

- Phương – Giọng bảo ở phái sau đã gọi đến.

- Bảo – Việt Phương vui mừng khi thấy Bảo đến, nhưng nhớ đến phần thức ăn cô vất vả nấu đã bị thiên Phong ăn gần hết, cô hơi tức giận nhìn Bảo khẽ trách – Sao giờ này Bảo mới đến chứ.

- Ừ, mình có chút chuyện ấy mà – Bảo rành rọt đáp.

Việt Phương định hỏi là chuyện gì nhưng lại thôi, nghĩ đến tên biếи ŧɦái đó đã ăn sạch đồ ăn, cô thở dài bảo:

- Được rồi, chúng ta đi thôi.

- Đi đâu – Bảo ngạc nhiên hỏi lại. Rõ ràng trong điện thoại, Việt Phương đã bảo với anh là cô nấu cơm ở nhà Thiên Phong, bảo anh đến để ăn mà – Chẳng phải ăn ở đây sao?

- Chuyện dài lắm, vừa ăn mình vừa kể cho – Việt Phương kéo tay Bảo đi, tạm thời cứ để mấy thứ đó ở đây vậy.

65

Việt Phương rời đi, Thiên Phong không khỏi ngừng cười, nhìn bộ dạng hoảng hốt của cô trông rất đáng yêu, đúng là càng nhìn càng khiến người ta muốn trêu ghẹo nhiều hơn. Thiên Phong cũng không ngờ mình lại đi trêu ghẹo cô như thế, trước đây anh ít khi nào trêu ghẹo con gái như thế. Thiên Phong đưa tay vò vò tóc mình, khẽ cười, cúi người nhặt khăn tắm lên, đem treo lên xào đứng gần tủ áo.

Thiên Phong mở tủ áo, lôi ra một chiếc áo thun tròng cổ mặc vào, anh trông thoải mái trong áo thun quần sọt ngắn. Nhìn cái quần sọt chễm trệ trên hai chân mình, Thiên Phong lại nghĩ đến bộ dạng của Việt Phương, nếu lúc đó cô thật sự không ngại, quay lại nhìn anh thì phát giác được anh đang trêu cô, không biết thái độ của cô sẽ thế nào nữa.

Thư giãn một lát, Thiên Phong lại chúi đầu vào làm việc.

Đang mãi miết với bản kế hoạch mới, Thiên Phong nhận được điện thoại. Anh chậm rãi nhấc điện thoại lên xem, nhìn thấy số điện thoại của Bảo, anh hơi ngạc nhiên, chưa bao giờ Bảo chủ động gọi điện thoại cho anh. Từ trước đến giờ, Bảo thậm chí còn không thèm nghe điện thoại của anh nữa là, mỗi khi Bảo chịu gnhe, nghĩa là Bảo có nhu cầu nào đó cần anh thực hiện. Chủ động gọi thế này, chắc chắn là một yêu cần khẩn thiết.

Thiên Phong không suy nghĩ quá nhiều, anh liền nhận máy.

- Anh gnhe!

Nhưng đầu đây bên kia, Bảo lại im lặng không lên tiếng, Thiên Phong nhẫn nại không lên tiếng thúc giục, anh chờ cho Bảo mở miệng nói tiếp.

Dường như Bảo rất lưỡng lự khi gọi cho anh.

Chờ gần 30 giây, Bảo mới quyết định lên tiếng hỏi Thiên Phong:

- Anh đang ở đâu?

- Ở quê mẹ - Thiên Phong nhẹ nhàng đáp.

- Chỗ nào? – Giọng bảo bỗng trở nên lạnh hơn bao giờ hết còn gắt gỏng.

- Nhà cũ của mẹ.

Thiên Phong vừa nói xong thì nghe Bảo hít mạnh một hơi thật sâu. Dường như Bảo ghiến răng kiềm nén cơn tức giận để lên tiếng bảo anh:

- Chờ một chút, tôi đến tìm anh ngay.

Nói xong Bảo cúp máy. Thiên Phong nhìn mản hình hơi giật mình, Bảo đang đến tìm anh. Anh thật sự không hiểu rõ đứa em trai này của mình chút nào, trước đây, Bảo luôn lầm lỳ ít nói, đến khi đủ tuổi, Bảo lập tức dọn ra bên ngoài ở. Hai anh em trai có thể không thân thiết như chị em gái, nhưng Bảo với anh còn thua cả những người xa lạ.

Thiên Phong thở dài gác máy. Anh cúi người tiếp tục giải quyết công việc của mình.

Bảo cúp điện thoại xong, anh siết chặt tay lại, trong lòng như có một ngọn lửa đang thêu cháy ruột gan. Thật không ngờ cuối cùng Thiên Phong cũng quay lại căn nhà đó.

Bảo cứ nghĩ mọi thứ chỉ đến đó mà thôi, chỉ cần anh trở về, bắt đầu lại từ đầu cuộc sống thanh bình mà anh muốn có, nơi có nhiều kỷ niệm của bản thân, nơi có những người bạn thân thiết, và là nơi cô bạn nhỏ luôn hết lòng giúp đỡ mình. Một cô bạn nhỏ mà suốt bao hiêu năm đi xa, anh vẫn không tài nào quên được. Thật sự là anh rất buồn khi mình rời đi mà chẳng thể gặp được Việt Phương lần sau cuối để tạm biệt.

Bao nhiêu năm không gặp, đến khi Hiển cho anh xem hình của Việt Phương thì cô đã trở thành một thiếu nữ mặc áo dài trắng đầy thanh lịch và nữ tính. Việt Phương mặc áo dài bước đi giữa cánh đồng lúa hai bên xanh rì, tà áo bị gió tung bay nhẹ, mái tóc đen xõa dài dưới ánh nắng nhẹ của buổi sớm mai. Cô đẹp rạng rỡ mà không chói mắt.

Nụ cười của Việt Phương rất tươi, cứ như nụ hoa mới nở tỏa sắc khiến trái tim chàng trai mới lớn là Bảo phải ngừng đập. Bảo không ngờ cô bạn lầm lí ít nói thường quan tâm giúp đỡ mình lại trở thành một cô thiếu nữ đầy sức sống như thế.

Lần về nước, Việt Phương đã ở thành phố đi học, Bảo có lên tìm cô nhưng anh không đủ can đảm để đến gặp cô, chỉ lén lút đứng từ xa nhìn ngắm cô mà thôi. Giờ thì anh quyết định quay về Việt Nam, Bảo muốn tìm cơ hội tỏ tình với Việt Phương. Muốn bày tỏ tình cảm của mình dành cho Việt Phương trong bao nhiêu năm qua. Cô hội đã đến khi ông nội Việt Phương lại mở lời nói câu gã cô cho anh và Việt Phương hẹn anh đến nhà cũ của thiên Phong để ăn cơm.

Anh đến thật lâu, nhưng cũng đứng bên ngoài thật lâu, anh quyết định sẽ tỏ tình với Việt Phương ngay khi gặp cô, khi cả hai chỉ có một mình với nhau. Bảo đứng bên ngoài, suy nghĩ từng chữ từng từ mình sẽ nói với Việt Phương, suy nghĩ mại vẫn chưa dám vào, loay hoay mãi cho đến khi thấy Việt Phương đứng ngoài cửa, anh đành lên tiếng gọi cho cô.

Bảo gần như chết lặng khi nghe Việt Phương nói lại là căn nhà cũ của Thiên Phong đã có một người con trai đến ở. Trong long không khỏi run khi biết thiên Phong đã trở về Việt Nam mấy ngày nay rồi, càng không ngờ Thiên phong lại trở về đây. Bảo cảm thấy may mắn là anh đã không vào nhà, không cần đối mặt với Thiên Phong, anh không muốn giải thích với Việt Phương về người anh trai bất đắc dĩ của mình, càng không muốn Việt Phương biết người đó là Thiên Phong.

- Reng…..

Tiếng chuông cửa reo lên, lâu rồi nó không được sử dụng nên âm thanh của nó chẳng còn được trong trẻo như xưa nữa.

Thiên Phong đi xuống mở cửa, anh khá bất ngờ khi nhìn thấy Bảo ở trước cửa nhà. Khi anh về đây, ba mới chợt nhớ đến căn nhà của và lục tìm chìa khóa đưa anh, mẹ thì không gọi được cho Bảo thì làm sao Bảo biết căn nhà cũa của họ ở đâu mà đến nhanh như vậy chứ.

- Tui có chuyện muốn nói với anh – Bảo vừa nhìn thấy Thiên Phong mở cửa thì liền nói ngay

- Vào nhà đi, em đã gọi điện ẹ chưa? – Thiên Phong quay người đi vào nhà rồi hỏi.

- Chưa – Bảo dửng dưng nói.

- Sao em lại không chịu gọi ẹ, em có biết mẹ lo lắng thế nào hay không? Không nói không rằng bay về đây, em đâu còn là một cậu nhóc thiếu suy nghĩ nữa – Thiên Phong cau mày nhẹ nhàng trách.

- Tôi đến đây cũng chính vì điều này – Bảo hít một hơi nói – Nếu anh chấp nhận điều kiện của tôi, tôi sẽ ngoan ngoãn hàng tuần gọi điện thoại thông báo hành tung của tôi ẹ.

- Điều kiện gì em nói đi – Tuy Thiên Phong không biết yêu cầu của bảo là gì nhưng vẫn đáp ứng.

- Đừng bao giờ dùng cái tên Thiên Phong của anh ở đây, tôi ghét cái tên này. Không được ột ai ở đây biết cái tên này, không một ai cả - Bảo nói gần như ra lệnh cho Thiên Phong.

Thiên Phong nhíu mày nhìn Bảo, khóe miệng anh hơi mím lại, ánh mắt tối dần.

Thiên Phong không hiểu vì sao Bảo lại ra yêu cầu như thế đối với anh, chẳng lẽ cái tên của anh đáng ghét đến như thế hay sao? Nhưng dù sao một cái tên đối với anh chẳng quan trọng bao nhiêu, anh cũng đã quen nghe người ta gọi mình là Jony rồi. Nếu không tại mẹ vẫn thường xuyên nói tiếng việt và gọi anh là Thiên Phong thì có lẽ hai chữ Thiên Phong cũng biến mất trong anh.

- Được. Anh đồng ý với em. Nhưng mà, anh cũng có một điều kiện.

Bảo trợn mắt nhìn Thiên Phong, trước đến giờ, chưa từng thấy Thiên Phong lại cao giọng ra điều kiện với mình như thế. Nhưng cuối cùng bảo cũng nhẫn nhịn nhẹ giọng nói:

- Anh nói đi.