Hương Hàn

Chương 10

Trời vừa hửng sáng, cô như một kẻ bừng tỉnh mộng, vịn lấy lan can gượng đứng lên. Tay chân cô đã sớm rét cóng, ngay cả bộ não cũng gần như tê liệt. Nhưng cô vẫn nhớ rõ, hôm nay còn có một trận ác chiến.

Cô bước vào bồn rửa, xả mạnh vòi nước nóng, mượn dòng chất lỏng nóng hổi ấy giúp mình lấy lại chút hơi ấm.

Bước ra khỏi phòng tắm, cô cẩn thận chọn lấy một bộ Dior có thiết kế trắng đen rõ ràng, điềm đạm đơn giản. Cô xuống lầu, nhà bếp theo lệ đã nấu sẵn hai phần điểm tâm. Cô cố kềm lại cơn sóng nhiệt trong đáy mắt, từng chút từng chút ăn xong bữa sáng.

Sửa soạn trang phục chỉnh tề một lần nữa, cô nhìn mình trong gương, cố gắng bình tĩnh không hấp tấp, để lòng dần nhẹ nhõm hơn. Cô chẳng phải chưa từng trải qua những trận đấu khốc liệt nhưng trận đấu lần này cô lại không nắm chắc được.

Cô cũng đã hiểu được tâm trạng đoạn tuyệt của Lạc Y chỉ trong vòng mười giờ ngắn ngủi. Bị người thân cận nhất bên cạnh mình phản bội, hóa ra đó là một thứ cảm giác khiến cho người ta chết lặng đến vậy, nhất là khi anh là một chỗ dựa vững chắc mà cô đã quen dựa dẫm, quen với nếp nghĩ anh có thể đảm đương mọi thứ. Nỗi tuyệt vọng như trời đất sụp đổ này có thể khiến cho người ta phát điên.

Nhưng cô thì không thể! Cô là Quan Lạc Mỹ, cô phải có đủ dũng khí để đánh một trận vì bản thân mình, bất kể là công hay tư.

Đúng chín giờ, cô đã có mặt trong phòng hội nghị quản trị của cao ốc Ngưỡng Chỉ.

Đã mấy tháng rồi cô không tham dự vào những cuộc hội nghị như thế này, khi cô bước vào căn phòng họp được lát toàn bộ bằng đá cẩm thạch Ý màu hồng phấn ấy, gần như tất cả mọi người đều khẽ giật mình.

Rất nhiều người đã sớm quên đi cái tên "Quan Lac Mỹ". Trong ấn tượng của họ chỉ còn sót lại mỗi danh hiệu "Dung phu nhân" mà thôi. Nhưng cô cứ thế thong thả tiến vào, dịu dàng ngồi xuống, khiến cho rất nhiều người cũ tại xí nghiệp Ngôn Thị trong thoáng chốc nhớ về một "Quan Lạc Mỹ - Phòng Tư Quản" tiếng tăm lừng lẫy của cao ốc Ngưỡng Chỉ vào những ngày đầu.

Dung Hải Chính ngồi ở vị trí đối diện cửa. Trông thấy cô, khóe miệng anh nhếch lên, lộ ra một vẻ mặt như cười như không, trong ánh mắt ngập tràn một sự châm biếm kỳ lạ, tựa như khinh thường hỏi rằng: "Dựa vào cô mà muốn ngăn cơn sóng dữ hay sao?"

Cô ung dung mỉm cười với anh, nụ cười càng rực rỡ như hoa.

Trận chiến hôm nay là không thể tránh khỏi, đã vậy thì hãy bày binh bố trận đi.

Ngôn Thiếu Tử ngồi trên vị trí chủ tịch. Cậu liếc mắt nhìn cô, ánh mắt cũng phức tạp khó hiểu.

Hội nghị bắt đầu thật ra cũng vô cùng đơn giản, Dung Hải Chính nhất định sẽ dùng khí thế sấm vang chớp giật để cầm chắc chiến thắng.

Anh thản nhiên nói: "Ai nhiều cổ phần hơn, người ấy làm chủ tịch, vậy là công bình nhất." Một câu nói đã chặn hết họng của tất cả mọi người, ép cho Lạc Mỹ không thể không nói thẳng: "Ý kiến của tôi và Dung tiên sinh có chút bất đồng, tôi bỏ phiếu cho Ngôn tiên sinh."

Dung Hải Chính xòe tay ra: "Tốt lắm, mọi người thử tính xem, nếu như vậy tôi có 40% cổ phần A, 20% cổ phần B. Còn Ngôn tiên sinh và Dung phu nhân lại có 30% cổ phần A, 30% cổ phần B. Như vậy thật là khó xử, đại khái chỉ còn một con đường bỏ phiếu, không biết Ngôn tiên sinh và Dung phu nhân có ý kiến gì không?"

Lạc Mỹ nghe anh cứ mỗi câu mỗi "Dung phu nhân", nhưng giọng điệu lại mập mờ, khiến cho người ta khó chịu lạ thường. Cổ họng cô như bị một vật cứng chẹn lại, lại thêm trong dạ dày nhộn nhạo từng cơn, gần như muốn nôn sạch sẽ tất cả điểm tâm trong bụng ra.

Thế nhưng lúc này, cô chỉ có thể nở nụ cười: "Công bằng công chính, bỏ phiếu cũng tốt."

Cô và Ngôn Thiếu Tử đang đơn độc chiến đấu, lòng cô đã sớm biết rõ điều này. Thế nhưng, trơ mắt nhìn những lão thần thân thiết mấy đời của gia tộc Ngôn Thị bị cô lập hoàn toàn, loại cảm giác thất vọng và bất lực ấy quả thực là cô không thể kiềm nén được, từng cơn từng cơn cứ nhộn nhạo trong lòng.

Tình nghĩa đổi thay có thể trông thấy rõ trước tiền bạc. Dung Hải Chính có tiền tài, quyền lực tuyệt đối, thế nên anh cũng chiếm tuyệt đối thế thượng phong.

Sau vài tiếng đồng hồ, quyền quyết định tối cao của xí nghiệp quan hệ Thường Hân đã rơi vào tay người khác.

Hội nghị khép lại, cô nói với Ngôn Thiếu Tử: "Giữ được rừng xanh, lo gì không có củi đốt."

Nhưng cậu chỉ lắc đầu. Cậu xuất thân giàu có, mọi việc đều thuận buồm xuôi gió, nào có kinh nghiệm lâm vào cảnh khốn khó thế này, giờ đây cậu đương nhiên là cảm thấy sụp đổ tuyệt vọng.

Lạc Mỹ nói: "Chỉ cần một giá tượng trưng, tôi có thể mang cổ phần bán lại cho anh. Anh vẫn có thể chiếm một ghế nhỏ trong hội đồng quản trị."

Cậu khẽ nói: "Cảm ơn cô." Giọng nói lạnh lùng và khách khí chưa từng có. Lạc Mỹ nghe xong liền lặng im không đáp. Cô nghĩ cậu rốt cuộc cũng vì Dung Hải Chính mà hận cô. Việc này cho dù có dựa trên tình cảm hay luật pháp đều không thể chối cãi, cô chỉ có thể im lặng.

Vừa xoay người định ra ngoài, cô liền nghe thấy thanh âm của Ngôn Thiếu Tử: "Dung phu nhân, Dung tiên sinh đã tiếp quản tổ trạch nhà họ Ngôn, cô có thể dùng bữa tối tại Bình Sơn hôm nay rồi đấy."

Cô sững sờ quay đầu lại.

Ngôn Thiếu Tử nói: "Tôi đã đặt cược cả gia tài vào canh bạc vừa rồi."

Lạc Mỹ chưa bao giờ nghĩ tình cảnh nguy nan lại cứ nối tiếp nhau xô đến như vậy, gần như có thể lập tức nuốt chửng cô, khiến cho cô không vẹn xương cốt!

Cổ họng cô phát nghẹn, thanh âm cũng rít lại: "Sao anh lại sơ suất như vậy chứ."

Cậu nhìn cô không nói, vẻ phức tạp trong ánh mắt đã sớm nói lên tất cả. Cô cúi đầu xuống, thật lâu sau mới hỏi: "Còn cách nào để cứu vãn hay không?"

Cậu thở dài một hơi, thả mình ngồi xuống ghế xoay: "Lạc Mỹ, cô hôm nay giúp tôi như vậy, cùng lắm cũng chỉ cứu tôi khỏi nhảy lầu mà thôi. Con số ấy quá lớn, cả đời còn lại của tôi cũng không trả nổi đâu."

Lạc Mỹ nghe cậu nhắc đến "nhảy lầu", tức thì nhớ đến những lời Dung Hải Chính đã nói.. Cô hoảng hốt căn dặn: "Luôn luôn có cách mà, rồi anh sẽ nghĩ ra biện pháp thôi." Miệng thì nói như vậy nhưng lòng cô cũng hiểu rõ đây chỉ là những lời dùng để dối mình gạt người thôi, vẻ lo lắng trên khuôn mặt cô càng thêm lộ rõ.

Ngôn Thiếu Tử thấy cô như vậy, trong lòng càng thêm buồn bã: "Cô đã giúp tôi nhiều rồi, không cần phải nhúng tay vào nữa đâu. Tôi sẽ nghĩ ra biện pháp để cầm cố tất cả gia sản."

"Như thế cũng không đủ mà." Lạc Mỹ xoắn chặt hai tay lại, Trừ khi..."

Trừ khi có một khoản vay không thế chấp. Nhìn khắp nơi, có ngân hàng nào lại làm cái việc ngốc đó chứ? Công ty nọ sẽ giúp đỡ mà không cần thu lợi hay sao?

Ngôn Thiếu Tử nói: "Thật ra cũng có biện pháp."

Lạc Mỹ dõi mắt chờ nghe, nhưng cậu lắc đầu: "Tiếc là không làm được."

"Anh nói ra xem, trên đời này đâu có chuyện gì là tuyệt đối chứ." Lạc Mỹ bình tĩnh đến lạ kỳ, chỉ cần một tia hy vọng thì vẫn có thể cố gắng.

Ngôn Thiếu Tử không phải loại người ấp úng. Ngập ngừng giây lát, cậu liền nói cho cô nghe: "Trong két bảo hiểm ở thư phòng nhà họ Ngôn có một hộp gấm màu đỏ cỡ ba tấc hình vuông, bên trong có một con dấu gọi là Hương Hàn, đó là con dấu nắm giữ tất cả bí mật ngân sách gia tộc, chỉ có người trưởng tộc mới có quyền được biết tình trạng ngân sách này, Dung Hải Chính chắc chắn không nắm rõ."

"Hương Hàn ư?" Cô thầm khắc sâu vào lòng hai từ này.

"Là di vật của ông nội tôi để lại, nghe nói đó là tên của người con gái mà ông yêu thương cả đời, cho nên ông dùng nó đặt cho khoảng ngân sách bí mật kia." Ngôn Thiếu Tử tóm lược cho cô nghe lai lịch mang sắc thái hư cấu của con dấu nọ, "Màu sắc của nó rất đẹp, gần như trong suốt, ở gần trung tâm có một sợi tơ trắng tựa hạt mưa, dưới ánh đèn soi chiếu sẽ hiện lên màu sắc rực rỡ, thoạt trông giống hệt một sợi dây chuyền."

Cô hỏi: "Là do đá Kê Huyết hay đá Điền Hoàng (*) tạo thành à?"

(Chú: những loại đá quý của Trung Quốc)

Anh lắc đầu: "Đã mời người giám định, chất liệu tạo thành tương tự ngọc thạch, nhưng không mỏng như ngọc thạch, đại khái là một viên thiên thạch mấy ngàn năm trước đã rơi xuống trái đất."

Lạc Mỹ ngẫm nghĩ một chút rồi bảo: "Tôi sẽ lấy được nó."

Đêm mưa Bình Sơn, cây cối xanh mướt thêm vào vẻ vắng lặng, đặc biệt tại ngôi tổ trạch nhà họ Ngôn, bốn bề đều là rừng cây tương tư (*). Tiếng gió, tiếng mưa hòa cùng tiếng cành lá lác đác rơi trong khu rừng càng khiến người ta cảm thấy thê lương và buồn bã.

(chú: cây tương tư, hay còn gọi là hồng đậu, 1 loài cây cao 3-7m phân bố ở Trung Quốc và Đài Loan)

Lạc Mỹ ngồi trên sô pha, đối diện cô là một khung cửa sổ dài, rèm cửa chưa buông, ngoài song là bóng cây chập chờn trong cơn mưa gió, âu sầu in lên khung cửa, in vào trong lòng cô.

Luật sư đang dùng giọng điệu cũ rích đọc biên bản phân chia tài sản, Dung Hải Chính vẫn giữ vẻ lơ đễnh nhấm nháp cà phê như trước đây.

Lạc Mỹ có một nỗi xúc động muốn bật khóc lạ kỳ. Mấy ngày trước, cô không thể ngờ rằng mình sẽ ngồi trong thư phòng của nhà họ Ngôn, nghe luật sư đọc thỏa thuận ly hôn giữa cô và Dung Hải Chính. Thời gian và địa điểm đều nằm ngoài dự liệu của cô.

Cô thu ánh mắt từ ngoài song trở về, một lần nữa tập trung lên người Dung Hải Chính. Anh vẫn bình thản và lạnh nhạt như cũ, nhưng ai có thể ngờ được, đằng sau vẻ bình thản và lạnh nhạt ấy lại là một sự dữ tợn đến mức vô cùng đáng sợ. Trong một năm cô chung sống cùng anh, từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc đều là tình cảnh khiến người ta trở tay không kịp như vậy. Cô thật sự có cảm giác mình đang rơi vào một cơn ác mộng, mà cơn ác mộng này cả đời cô cũng không thể thoát khỏi. Trời đã định cô phải vương mắc với anh có lẽ vì một thứ gọi là nghiệt duyên.

Châu báu trang sức anh tặng hết cho cô, anh là một người vô cùng hào phóng. Cô trước nay đều biết, anh hết lòng đầu tư cho cô, vì anh tàn nhẫn và ác độc, biết cô là một vụ làm ăn chỉ lời mà không lỗ, có điều anh lại để cho cô biết được bí mật, nên cô mới trở ngược lại cắn anh, đây có lẽ là chuyện anh không hề mong đợi.

Ngôi nhà ở Tân Hải anh cũng giao cho cô. Từ sau trận chiến, anh có thể ung dung rời khỏi nơi này, ôm lấy khoảng lời một tỷ mà trở về sào huyệt của mình ở Mỹ.

Bất động sản ở Canada, nông trại ở New Zealand, công ty ở Hà Lan...

Chia cho cô không ít tài sản xong, trong lòng anh có lẽ cũng không dễ chịu gì.

Cuối cùng chỉ còn lại hình thức ký tên.

Cô nói: "Tôi còn muốn một thứ khác."

Anh nhấp một ngụm cà phê: "Cứ nói."

Vị luật sư có lẽ hiếm khi thấy một người chồng rộng rãi như vậy nên ông ta có chút sửng sốt nhìn về phía Lạc Mỹ, ngạc nhiên vì lòng tham của cô.

Cô thản nhiên nói: "Tôi muốn toàn bộ trang sức gia truyền của nhà họ Ngôn."

Anh đặt tách cà phê xuống, mỉm cười nói với luật sư: "Giao cho cô ta đi." Ngừng một chút, anh nhìn cô bảo: "Đỡ cho lúc Ngôn Thiếu Tử cưới cô, cậu ta không tìm ra món trang sức nào để tặng cô đâu."

Anh rốt cuộc vẫn không nhịn được mà buông ra một câu chua chát. Cô vẫn thản nhiên nhờ luật sư thêm vào điều khoản ấy rồi nhận lấy bản sao.

"Xin mời hai bên ký tên." Cô nhận lấy bút, không chút do dự ký lên ba chữ "Quan Lạc Mỹ". Dung Hải Chính đợi sau khi cô ngẩng đầu lên mới cười lạnh một tiếng, ký họ tên mình, sau đó vứt bút lên mặt bàn.

Luật sư cẩn thận thu hồi giấy tờ. Lạc Mỹ đứng lên, Dung Hải Chính ném một xâu chìa khóa lên bàn: "Đây là chìa khóa nhà, mọi vật dụng cá nhân của tôi xin cô vứt hết cả đi."

Nói xong câu này, anh liền đứng lên bước thẳng ra ngoài không ngoảnh đầu lại, vị luật sư cũng theo anh bỏ đi. Cô chết lặng nhặt xâu chìa khóa ấy lên, những miếng kim loại lạnh ngắt áp vào lòng bàn tay cô.

Gia đình ư?

Nơi này giờ đây cùng lắm cũng chỉ là một ngôi nhà mà thôi. Cô chán nản bước đến trước két bảo hiểm, trong két đều là châu báu, bây giờ tất cả là của cô. Trong tài liệu luật sư giao cho cô có một dãy số dùng để niêm phong két bảo hiểm, cô mở tài liệu ra xem, chiếu theo mật mã để mở két.

Hộp nhung màu đỏ ấy nằm lẫn lộn trong hàng đống hộp trang sức đủ loại khác nhau. Cô nhặt và mở hộp ra, vùi bên trong là một con dấu trong suốt tựa hình dáng một giọt nước mắt.

Cô nhặt nó lên. Dưới ánh đèn, nó lấp lánh bao phủ một vầng sáng dịu nhẹ, xinh đẹp vô ngần, xoay lại, có hai chữ Triện đập vào mắt: "Hương Hàn". Con dấu mới tinh, chưa từng nhiễm vết chu sa, có lẽ từ lúc chạm khắc thành hình đến nay chưa hề được sử dụng.

Dưới đáy hộp còn có một tờ giấy màu vàng tươi, niên đại đã rất xưa, nhưng màu mực vẫn sắc sảo, nét bút mảnh mai thanh nhã: "Trở về chốn xa xưa, trăng soi trên đường vắng, tay ai vương hơi lạnh, lòng quặn thắt hơn thu." Rõ ràng là bút tích của một người con gái. Năm xưa Ngôn Thường Hân một tay gây dựng nên buổi ban đầu của tập đoàn thương nghiệp, chẳng biết trong việc này có câu chuyện vui buồn hợp tan nào hay không, tuy nhiên trên đời luôn tồn tại một thứ tình cảm, cho dù chết đi vẫn không thay đổi, thậm chí trăm năm sau vẫn ngời sáng rực rỡ.

Cô đột nhiên có một cảm giác bừng tỉnh. Trong cơn mưa rả rích, cô lái xe xuống núi, tìm đến quán trà ngày nọ trong thành phố. Ngừng xe, cô đội mưa bước vào quán.

Toàn thân cô đều ướt đẫm, nước mưa xuôi theo mái tóc cô nhỏ xuống lệt bệt. Cô biết bộ dáng của mình lúc này giống hệt như một người điên.

Bên trong quán vẫn giữ được vẻ tĩnh lặng, hương trà quẩn quyện, không một ai ngước lên nhìn cô.

Cô bước thẳng vào nơi sâu nhất, trên bờ tường trắng như tuyết ấy có treo một bức liễn, trên đó chỉ viết mỗi hai chữ "Hương Hàn".

Hóa ra cô đã từng trông thấy hai từ đó tại nơi này, cô đứng dưới bức liễn kia, ngước nhìn một lúc, trầm ngâm thật lâu.

Phía sau vang đến tiếng bước chân nhè nhẹ, nếu không phải trong phòng quá yên tĩnh thì cô gần như không thể nghe thấy. Cô xoay người lại, là bà lão áo xanh ấy, bà khẽ gật đầu với Lạc Mỹ. Cô lấy con dấu ra, khẽ nói: "Ngôn tiên sinh nhờ cháu đến."

Bà lão tuổi ngoài bảy mươi ấy chỉ mỉm cười: "Đến đây, cháu ngồi xuống uống tách trà nóng trước đã." Trà nóng nhẹ nhàng đặt lên bàn, hai người ngồi đối diện nhau, cô ngây người nhìn bà lão ấy, lòng bàn tay xòe ra, "Hương Hàn" trong tay cô lấp lánh thứ ánh sáng như ngọc thạch.

Bà lão liếc nhìn qua, chỉ mỉm cười: "Hóa ra con dấu nhỏ này vẫn còn tồn tại trên thế gian." Ngón tay khô gầy của bà chạm lên lòng bàn tay Lạc Mỹ truyền đến một làn hơi ấm lạ kỳ. Bà lão từ tốn nói: "Hương Hàn, là tên của bà."

Lạc Mỹ gương mặt thảng thốt, không ngờ chủ nhân của con dấu nhỏ này lại còn sống. Cô mở tròn mắt, nhìn gương mặt đã từng gánh chịu biết bao tang thương của bà lão trước mắt, vô cùng kinh ngạc và rung động.

"Ngôn Thường Hân đã từng phụ bạc bà cho nên đến lúc cuối đời cảm thấy áy náy lương tâm, tiếc thay..." Bà lão khẽ đặt con dấu nhỏ ấy lên bàn trà, "Gia tài bạc triệu đến phút cuối cũng chỉ là vô nghĩa."

Lạc Mỹ càng cảm thấy rung động: "Cháu nghĩ đó là một câu chuyện tình yêu rất mãnh liệt."

Gương mặt bà lão đầy nếp nhăn, mỉm cười lặng lẽ như thời gian trôi: "Với đàn ông mà nói, tình yêu chỉ là vật tô điểm cho tiền bạc và quyền lực, như dệt gấm thêu hoa, có thêm một vài mối tình cũng tốt mà ít đi cũng chẳng sao cả."

Lạc Mỹ nhất thời không ngờ sự thể lại như vậy, trong lòng cũng bùi ngùi không thôi, cuối cùng cô lên tiếng: "Ngôn tiên sinh mong muốn sử dụng quỹ gia tộc để vượt qua khó khăn trước mắt."

Bà lão vẫn mỉm cười cũ: "Cháu thay cậu ta làm nhiều chuyện như vậy, có đáng hay không?"

Lạc Mỹ thoáng ngẩn ra: "Việc này không phải là đáng hay không đáng..."

Bà lão gật gù: "Việc này không phải là đáng hay không đáng, được rồi, ngày mai cháu cùng cậu ta đến đây, không gặp người nhà họ Ngôn, bà không có cách nào quyết định đâu."

Lạc Mỹ lên tiếng đồng ý, bà lão đứng lên, chầm chậm đi về phía sau, dần dần mất hút sau kệ kinh thư. Khói trong lò hương bốc lên mỏng manh, ngay cả không khí cũng dường như ngưng đọng lại, còn bà lão kia tựa như chưa từng xuất hiện, phảng phất mọi thứ chỉ là ảo tưởng do cô tạo ra.

Căn phòng lúc này yên ả tĩnh mịch, hệt như một ngôi chùa cổ ẩn sâu trong núi, khiến cho người ta nảy sinh thiện ý.

Cô không thoát khỏi cái vòng ái-hận-tham-sân cho nên cô rất muốn rũ bỏ nó. Cô đột nhiên dần sáng tỏ, bản thân mình rốt cuộc cũng là một kẻ có thất tình lục dục, có yêu có hận. Cô là một người phàm cho nên sẽ không hiểu thấu được. Cô trước sau cũng phải trở về chốn hồng trần đan xen ái hận ấy để tiếp tục làm một người bình thường.

Cô ngộ ra một phần như vậy có lẽ cũng là từ nỗi xúc động về "Hương Hàn". Cô đột nhiên cảm thấy nực cười, bên ngoài gió mưa vần vũ, "Hương Hàn" lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay. Cô vắt khô mái tóc ướt, cầm lấy con dấu nhỏ ấy rời khỏi quán trà, tiến vào màn mưa. Đèn khuya mờ ảo khiến cho từng sợi mưa dường như đã hóa thành một chiếc lưới ngả vàng, khổng lồ và trong suốt, phủ chụp cả trời và đất vào bên trong, không ai có thể thoát ra, không ai có thể tránh khỏi.

Sắc trời dần ửng lên một màu trắng nhợt, đêm tối mịt mùng đã sắp qua đi, bình minh đang chuẩn bị đến.

Mưa đã dần ngơi hạt, trong chiếc lò đun trà nóng, than lửa cũng từ từ nguội tắt, chỉ còn lại hai hòn than đột nhiên lóe sáng lên, lóng lánh như một viên hồng ngọc.

Trong phòng vô cùng yên tĩnh, ngay cả tiếng mưa rơi xuống từ tán lá ngô đồng ngoài song cũng có thể nghe thấy. Tiếng chim ríu rít từ đâu vang đến, đó là hai chú chim cổ đỏ vào buổi sớm đang bắt đầu vô tư hót mừng ngày mới.

Mỹ Tình rốt cuộc cũng phá tan sự yên lặng trong phòng, cô hỏi: "Câu chuyện đã hết rồi ư?"

Tôi đảo tách trà, nhìn cô điềm nhiên đáp: "Đã hết rồi."

Mỹ Tình vươn vai, dường như đang hoạt động lại tứ chi sớm đã tê cứng vì ngồi quá lâu. Cô gắp thêm hai hòn than bỏ vào lò, nhóm lửa lên để đun nước. Sau khi bỏ kẹp gắp than xuống, cô cuối cùng cũng thở dài bảo: "Quả là một câu chuyện hay."

Tôi mỉm cười nói: "Đó là câu chuyện rung động nhất mà tôi từng được nghe."

"Hmm?"

Tôi tiếp: "Cô gái tên Quan Lạc Mỹ ấy đã chẳng thể nào giao Hương Hàn cho Ngôn Thiếu Tử nữa."

Cô lắng nghe tôi kể. Tôi giải thích "Vì tối hôm đó, cô ta không thể gặp được Ngôn Thiếu Tử. Đến lúc cô ta gặp lại Ngôn Thiếu Tử thì đã là sáu giờ sau khi cậu ta chết vì tai nạn giao thông rồi." Tôi nhún vai, "Ly kỳ lắm có phải không? Có người đồn rằng, là do Dung Hải Chính đã ra tay, anh ta đã sớm biết tác dụng của Hương Hàn, vì vậy ra tay diệt trừ tận gốc, để Lạc Mỹ cho dù có Hương Hàn trong tay cũng không thể sử dụng được nữa."

Mỹ Tình hỏi: "Sau đó thế nào?"

Tôi đáp: "Về sau à? Về sau Quan Lạc Mỹ biệt tăm biệt tích, không ai biết cô đã đi đâu, còn Dung Hải Chính trở về nước Mỹ, mười năm qua thống trị cả giới tài chính, anh ta vẫn là một nhân vật uy nghi đứng trên nhiều người."

Mỹ Tình ngẩn ngơ, dường như đang nhớ đến một câu chuyện ái hận rối ren năm xưa, cuối cùng cô bảo: "Thật ra câu chuyện này tôi đã sớm được nghe kể qua, tôi cũng biết tên thật của những nhân vật bên trong."

Tôi mỉm cười nói: "Dưới vầng thái dương, không có chuyện gì là mới mẻ. Mười năm trước, câu chuyện này lưu truyền một thời gian, là giai thoại phổ biến nhất của giới thượng lưu ở thành phố này trong những lúc trà dư tửu hậu. Gần đây, câu chuyện này lại một lần nữa được nhắc đến bởi vì một nhân vật chính bên trong đột ngột xảy ra biến cố."

Ánh mắt của Mỹ Tình vô tình lướt đến tờ báo vứt trên bàn, đó chính là tờ báo sớm của ngày hôm trước, ngay đầu trang tài chính kinh tế là dòng tiêu đề cáo phó màu đen: "Triệu phú Vinh Chí Chính đã qua đời vì ung thư phổi".

Cô dường như không nén nổi một hơi thở dài: "Gia tài dẫu có bạc triệu, chết đi rồi cũng chỉ là hư vô."

Tôi gật đầu: "Cô biết đấy, Dung Hải Chính trong câu chuyện của tôi, thật ra chính là Vinh Chí Chính đã qua đời cách đây hai ngày vì ung thư phổi. Sở dĩ tôi có thể tường tận biết được câu chuyện này, hoàn toàn là bởi tôi chính là luật sư của ông ấy."

Mỹ Tình mỉm cười: "Tôi chỉ biết là sự nghiệp của cô rất thành công, nào ngờ cô lại nổi danh đến mức ấy. Một kẻ có tiền như vậy thường chỉ dùng luật sư tốt nhất cho mình."

Tôi bật cười bảo: "Đâu nào, tôi ăn cơm pháp luật nên luôn có từ một đến hai khách lớn thôi. Thêm vào hai năm trước, tôi vừa tiếp nhận công việc của Vinh tiên sinh, cũng là do ông ấy đích thân chỉ định." Thoáng ngừng giây lát, tôi tiếp: "Sau khi Vinh tiên sinh qua đời, ông ấy không nhắc đến tài sản truyền lại, thay vào đó là một bản di chúc, yêu cầu tôi lấy tập tài liệu từ két bảo hiểm tại ngân hàng Thụy Sĩ của ông ấy công bố rộng rãi, bởi vì ông ấy muốn người con gái tên gọi Quan Lạc Mỹ trong câu chuyện kia biết rằng, chuyện xưa vẫn chưa kết thúc mà còn có một tình tiết khác."

Mỹ Tình không nhịn được "ồ" một tiếng, thuận tay nhấc bình rót thêm trà cho tôi. Chẳng hiểu sao, cô nhất thời như xuất thần, đến khi nước trong tách trào ra cô mới giật mình phát hiện. Còn tôi ra vẻ như không hay biết, chỉ nhìn vào lá trà xanh ngát nhịp nhàng nhấp nhô trong tách, nói với cô: "Tôi không biết phải bắt đầu từ đâu."

Mỹ Tình lặng im không nói.

Tôi ngẫm nghĩ một lúc, hạ tách trà xuống bảo: "Có lẽ cô tự mình xem sẽ hiểu rõ hơn." Nói xong, tôi mở chiếc cặp để bên cạnh, lôi ra một xấp tài liệu giao cho cô, "Tất cả tài liệu đều ở đây, đúng sai đều ở trong đó, cô từ từ xem sẽ hiểu." Nói rồi tôi đứng dậy định cáo từ.

Cô giữ tôi lại: "Nói chuyện suốt cả đêm rồi, cô ăn sáng xong hẵng đi."

Tôi lắc đầu: "Uống trà ngon của cô một đêm đã vui lắm rồi, không phiền cô nữa, tôi còn phải đến sân bay, chuyến bay sáng sắp cất cánh rồi." Tôi ngừng một chút, muốn nói tiếp nhưng lại thôi.

Mỹ Tình định nói điều gì đó, đột nhiên nghe tiếng cửa mở, tôi xoay đầu nhìn lại, chỉ thấy một cô bé mình vận áo ngủ, chân mang dép lê, từ trong phòng thong dong bước ra. Gặp Mỹ Tình, cô bé liền gọi: "Con chào mẹ buổi sáng."

Tim tôi rung lên, còn Mỹ Tình thì quay lại nhìn cô con gái nhỏ còn đang hồn nhiên lơ mơ ngáy ngủ của mình mỉm cười: "Chào bé cưng buổi sáng."

Cô bé ấy trông thấy tôi, rất lễ phép thưa: "Con chào dì buổi sáng ạ." Rồi cô bé mỉm cười lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ xinh xắn, đôi mắt đen lay láy, trong vắt như có thể phản chiếu cả thế giới.

Tôi sớm đờ người ra lẩm bẩm: "Trong tư liệu trước nay chưa hề nhắc tới cô có một đứa con gái." Tôi từ từ ngồi xuống, tựa như sợ quấy nhiễu đến điều gì đó, ngẩng mặt lên khẽ hỏi: "Bé ngoan, chào con buổi sáng. Con tên là gì?"

Cô bé đáp: "Thưa dì, con tên Hối Chi."

Tôi quay đầu lại nhìn Mỹ Tình. Tôi đoán trong ánh mắt tôi lúc này nhất định tràn ngập một vẻ phức tạp và khó hiểu. Cô cuối cùng cũng nhẹ giọng giải thích: "Con bé luôn ở ký túc xá của trường, mấy hôm nay vì nó bị cảm, vừa hay tôi cũng đang rảnh rỗi, cho nên mới đón nó về nhà. Nó hiếm khi gặp gỡ bạn bè của tôi cho nên cô mới không biết đến sự tồn tại của nó."

Nhưng tôi đã từng điều tra qua những chi tiết kín kẽ nhất, sao có thể bỏ sót sự tồn tại của đứa bé này nhỉ? Cô ta rốt cuộc đã dùng cách gì để có thể che giấu sự ra đời của đứa bé này?

Tôi không thể suy nghĩ nhiều hơn bởi vì cô bé ngây thơ ấy cứ tò mò quấn riết lấy tôi hỏi đủ chuyện: "Dì ơi, dì làm nghề gì vậy?"

"Dì là luật sư."

"Luật sư là gì vậy?"

"Luật sư chính là một loại nghề chuyên giúp người ta xử lý những rắc rối về pháp luật."

Hối Chi nửa hiểu nửa không, lại hỏi tiếp: "Vậy dì luật sư có con gái không? Sao dì nhìn con lại có vẻ lạ lùng như vậy."

Đáy mắt tôi dường như có một luồng sóng nhiệt tuôn trào, tôi ngước mặt lên trả lời: "Không con à, dì chỉ cảm thấy vui mà thôi. Trên thế giới này có những việc khiến chúng ta nuối tiếc, cũng có những việc khiến chúng ta không hề hối hận."

Lời của tôi có thể khiến cho cô bé không hiểu, nhưng đôi mắt trong vắt ấy vẫn chăm chú nhìn tôi, khiến tôi cảm thấy thư thái và bình lặng. Trên bàn bày tập hồ sơ mà tôi vừa đưa ra, mặt trước là một bức thư do tự tay Vinh Chí Chính viết, nét chữ bay bổng sắc bén, chính là tác phong mà loại người như anh nên có:

Mỹ Tình,

Đến giờ anh mới viết được một lá thư như vậy cho em nhưng có lẽ đã muộn mất chín năm rồi. Ban đầu, sở dĩ anh không cất bút chỉ vì em mãi mãi cũng không biết rằng, kể từ thời khắc em và anh đoạn tuyệt, anh có cảm giác vạn vật trên thế gian này chẳng còn gì đáng để anh lưu giữ lại.

Hôm qua báo cáo kiểm tra đã có kết quả, sau cùng cũng chứng nhận bệnh ung thư phổi của anh đã không còn khả năng cứu chữa. Bác sĩ bảo anh sớm chuẩn bị mọi thứ, sắp xếp ổn thỏa những việc chưa làm. Anh còn việc gì mà không buông bỏ được chứ? Họ làm sao biết được, từ mười năm trước lòng anh đã nguội lạnh mất rồi.

Anh từng cùng em nhiều lần nhắc đến bộ phim "Cuốn theo chiều gió", anh cũng từng nhiều lần cố tránh cho bản thân lâm vào hoàn cảnh của Rhett Butler, nhưng em đã dễ dàng đánh sập tất cả phòng tuyến của anh, làm cho anh muôn đời cũng không vươn dậy nổi. Có điều anh vẫn không hối hận, từ cái ngày đặt chân vào tiệm hoa của em, lần đầu tiên trông thấy em mỉm cười duyên dáng, anh đã biết mình sẽ không hối hận! Cho đến tận hôm nay, anh vẫn nhớ rõ nhịp tim xao động của mình vào thời khắc trông thấy em hé cười hôm ấy, cũng chỉ đến hôm nay, anh mới dám thẳng thắng nói cho em biết, anh lấy em là vì anh yêu em, yêu em từ lần đầu tiên em mỉm cười với anh, anh đã ghi khắc trong tim, mãi mãi không phai nhạt.

Chuyện của Nhan Thủ Hạo làm em cực kỳ phẫn nộ. Cái gọi là chứng cớ của cậu ta khiến cho em hoàn toàn ngã lòng. Anh không có gì biện bạch, vì động cơ ban đầu của anh với em đúng là lợi dụng. Nhưng sau đó, mọi thứ đã thay đổi, khi anh dốc cả tính mạng của mình mà yêu em, còn em lại không chút rung động, anh liền biết mình rốt cuộc cũng chỉ gieo gió gặt bão mà thôi.

Bi kịch của mẹ khiến cho anh luôn hoài nghi, trên đời này liệu tình yêu có thật sự tồn tại hay không? Liệu tình yêu có khiến cho người ta không tiếc mọi thứ? Đến khi anh hiểu rõ thì đã chẳng thể đến gần em được nữa.

Thời khắc anh cười lớn rồi xoay lưng rời bỏ em, khóe mắt anh khi ấy đang rơi lệ. Anh thật sự không ngờ rằng, anh hiến dâng cả trái tim và sinh mạng bằng hai tay cho em, em lại vung tay ném chúng xuống mặt đất. Nghi vấn của em khiến anh chẳng có gì để giải thích, đã như thế, anh cũng khó lòng cứu vãn được nữa.

Mỹ Tình, em thật sự quá tàn nhẫn, sở dĩ anh dùng từ "tàn nhẫn" vì ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy ngỡ ngàng. Đến tận bây giờ anh cũng không ngờ, sau thời gian dài đằng đẵng yêu thương một người không chút nề hà như vậy, cô ta sao lại nỡ cầm lấy con dao sắc nhọn nhất trên đời mà đâm thẳng vào tim mình, sau đó nhìn máu tươi tuôn trào rồi đứng bên cười lạnh! Em nhất định không biết, cảm giác yêu một người thực sự là như thế nào, làm sao có thể để người ấy tổn thương dù chỉ một chút cho được? Thế nên, anh vốn không muốn giải thích, chỉ đành xoay người bỏ đi. Nhan Thủ Hạo biết anh quá rõ, cho nên cậu ta đã thắng, anh thì đánh mất em.

Mỹ Tình, tu mười năm mới được ngồi cùng thuyền, tu trăm năm mới được chung chăn gối. Đôi ta nhất định là duyên số quá ngắn ngủi cho nên đã để vuột mất nhau. Nếu là như vậy, sau kiếp này anh nhất định sẽ ra sức tu hành để kiếp sau nữa lại được yêu em. Anh đã hứa, sau khi mọi chuyện kết thúc sẽ cùng em đến Saint Jean Cap Ferrat sống hết cả đời. Tiếc thay cả đời này lại làm không được, đành chờ kiếp sau để trọn vẹn lời hứa.

Nếu hỏi anh còn điều gì để tiếc nuối thì đó chính là con của chúng ta. Nó đến một cách vô tội mà ra đi cũng thật vô tội. Anh luôn muốn hỏi em tại sao lại có thể tàn nhẫn gϊếŧ chết nó như vậy, nhưng rồi ngẫm lại, em làm thế cũng tốt, đỡ cho anh phải bận lòng thương nhớ về một người yêu quý khác. Là ông trời tệ bạc với anh, biết làm sao được!

Anh mất đi mẹ, mất đi em, mất đi con, có lẽ ông trời đã sớm định sẵn. Nếu như vậy, anh cũng chỉ đành thừa nhận, có lẽ số mệnh anh sinh ra nhất định sẽ bất hạnh, nhất định sẽ một mình cô độc mà sống hết cuộc đời thê lương này.

Cái chết của Nhan Thủ Hạo, anh tin là ý trời. Vì bảo vệ địa vị của mình trong gia tộc, cậu ta hại chết cha và em gái của em. Vì tranh ngôi vị trưởng tộc, cậu ta đã sắp xếp cho em và Nhan Thủ Giang... Một tay cậu ta chia rẽ vợ chồng chúng ta, xem như làm nhiều chuyện xấu, chết cũng không hết tội.

New York hôm nay mưa lớn. Em yêu, em thích nhất là đêm mưa. Anh trong đêm mưa viết lá thư này cho em, hy vọng em có duyên đọc được, để trong lòng còn giữ lại một hình ảnh trong sạch về anh.

Tâm sự mươi năm qua đã nói ra hết, trong lòng quả thực nhẹ nhõm. Anh hy vọng mình cũng có thể chết một cách nhẹ nhõm như vậy. Manhattan trong cơn mưa gió ngoài kia rực rỡ ánh đèn. Em yêu, em cũng thích ngắm đèn, vì vậy anh giữ chìa khóa văn phòng lại cho em, hy vọng một ngày nào đó, em có thể đến nơi đây thưởng ngoạn. Như vậy bên dưới chín suối anh cũng có thể an lòng nhắm mắt.

Vinh Chí Chính.

Đêm 26 tháng 9, viết tại Manhattan

Đằng sau bức thư còn kèm theo nhiều lời khai và tư liệu điều tra về tay sát thủ, chứng minh việc mưu sát, hãʍ Ꮒϊếp đều do một tay Nhan Thủ Hạo vạch ra.

Mỹ Tình như đang rơi vào một cơn sóng dữ có thể cuốn phăng mọi thứ. Bức thư chứa đựng nỗi đau khổ thầm kín ấy từng khiến cho tôi thổn thức rất nhiều... Tôi nghĩ giờ phút này, Mỹ Tình tận mắt xem được, nhất định còn xúc động hơn tôi gấp vạn lần.

Nhưng cô chỉ ngồi đó, ngơ ngác nhìn vào phong thư, mặc cho nước mắt ròng ròng tuôn chảy.

Câu chuyện này rung động tâm can như vậy, khiến cho người ta phải thắt ruột thắt gan, khó mà diễn tả được thành lời.

"Mẹ ơi." Thanh âm của Hối Chi vang lên trong trẻo và hoảng sợ.

Mỹ Tình giang tay ôm lấy nó, chỉ kêu lên một tiếng "Hối Chi" rồi dường như không kiềm được nỗi thương tâm trong lòng nữa, cô úp mặt lên mái tóc đen nhánh của con gái mà khóc òa.

Hối Chi hoảng hốt không kém, giọng nói mang theo vẻ sụt sịt: "Mẹ ơi, mẹ đừng khóc, đừng khóc mà!"

Cô làm sao có thể không khóc cho được? Trên thực tế, cô đã chịu đựng suốt mười năm rồi. Giọt nước mắt tích tụ cả mười năm, sao có thể kiềm giữ đây?

Mặt dây chuyền trượt ra khỏi cổ áo, rơi sang một bên cổ của Mỹ Tình, hệt như giọt nước mắt của cô vậy.

Tôi từ xa trông thấy dòng chữ triện nho nhắn in trên mặt dây chuyền ấy: Hương Hàn

Trở về chốn xa xưa, trăng soi trên đường vắng, tay ai vương hơi lạnh, lòng quặn thắt hơn thu.

Trên đời này chẳng còn nỗi khổ nào khiến cho người ta tuyệt vọng và bi thương hơn thế nữa.