Kinh Tủng Chi Thư

Chương 27

Jane

Trong bóng tối tiếng thét chói tai tràn ngập sợ hãi của Cố Diệu Bách như tiếng cú đêm: “Đèn! Bật đèn lên đi! Tôi không chịu nổi! Tôi không muốn chơi nữa!”

Cố Diệu Bách vươn tay muốn bật đèn, nhưng Tống Tinh Nguyệt vẫn luôn đứng ở bên cạnh công tắc đèn lại mạnh tay đập rớt bàn tay của cô, Tống Tinh Nguyệt kéo Cố Diệu Bách đến gần ánh nến của cô ta, nói nhỏ: “Bật đèn? Em điên à? Chị đã nói từ đầu là tuyệt đối không được mở đèn rồi mà?”

Cố Diệu Bách cũng không rõ mình bị Quý ngài nửa đêm hù hay là bị giọng điệu của Tống Tinh Nguyệt hù nữa, cô căng thẳng đứng ở bên cạnh Tống Tinh Nguyệt.

Sở Dương Băng thoáng giãy dụa trong lòng Lục Phi Trầm, nhiệt độ từ một người khác truyền tới khiến cậu cảm thấy khó chịu, cậu nhìn cây nến trong tay Lục Phi Trầm, nảy ra sáng kiến nói: “Mượn mồi lửa, tôi thắp ké nến của mình.”

Lục Phi Trầm nhìn Sở Dương Băng rồi buông tay ra.

Sở Dương Băng cầm nến của mình chạm vào đầu nến của Lục Phi Trầm để xin lửa, lần này sau khi nhen được lửa nến của cậu không còn bị dập tắt nữa.

Nến của Tống Tinh Nguyệt ở bên kia bỗng nhiên phụt tắt.

Cố Diệu Bách ré lên sợ hãi, cô nhào tới cánh cửa vặn lấy chốt cửa, vừa mở cửa vừa la lên: “Không! Tôi không chơi nữa! Tôi muốn ra ngoài! Thả tôi đi!”

Cửa phòng 301 có hai cách khóa, một cách là dùng ổ khóa lớn khóa ở bên ngoài, một cách là dùng then chốt cửa khóa ở bên trong. Cố Diệu Bách do quá hoảng loạn mà quên mất cửa đã bị khóa, cứ một mực cố hết sức đẩy cửa ra.

“Em bình tĩnh đi!” Tống Tinh Nguyệt thắp lại nến thì thấy hành động tìm chết của Cố Diệu Bách, cô ta kéo Cố Diệu Bách lại nói: “Thôi, đừng sợ, đừng sợ, mọi chuyện sắp xong rồi. Nến vẫn sáng mà, cùng lắm thì chúng ta vẽ vòng tròn máu.”

Tống Tinh Nguyệt nắm chặt tay Cố Diệu Bách, Cố Diệu Bách được cô ta động viên cũng dần dần bình tĩnh lại.

Trong căn phòng le lói ánh nến, Sở Dương Băng bỗng nhiên nhận ra một điều, vừa rồi nến của Vu Tô Lăng và Tần Như Nghi bị tắt nhưng không sáng lại. Sở Dương Băng bắt đầu lo lắng, đoán rằng hai người không thắp được nến đã rạch tay lấy máu vẽ vòng tròn.

Ở nơi mà ánh sáng không chiếu tới, bóng của Quý ngài nửa đêm thoát ẩn thoắt hiện, Sở Dương Băng thầm đếm thời gian, mười mấy phút ngắn ngủi cuối cùng này họ trải qua tưởng như mấy năm.

Cuối cùng thì chiếc đồng hồ báo thức do Tống Tinh Nguyệt hẹn giờ cũng reo lên, cô ta cầm theo nến kéo then chốt cửa mở cửa ra, nhặt những tờ giấy và cây nến đang đặt ở ngoài cửa lên.

“Xong rồi, nó đã đi rồi.” Tống Tinh Nguyệt như trút được gánh nặng mà lên tiếng, cô ta vừa mới dứt lời Cố Diệu Bách lập tức bật đèn lên ngay.

Bóng đèn loại tiết kiệm năng lượng chớp nháy hai lần mới từ từ sáng lên, bảy người họ tái mặt nhìn nhau.

Vu Tô Lăng lại càng thảm hơn, tay trái của cô bị thương, từng dòng máu đỏ tươi không ngừng tí tách nhỏ xuống.

“Chơi vui không?” Vu Tô Lăng nâng tay trái còn đang không ngừng chảy máu của mình lên nhìn về phía Tống Tinh Nguyệt: “Sao? Có vui không?”

Trên cánh tay trắng nõn mềm mại của cô gái bị lưỡi dao rạch ra một vết cắt hẹp dài, có lẽ lần thứ nhất Vu Tô Lăng ra tay tương đối nhẹ nên không đủ máu để vẽ bởi vậy trên tay cô có tơi ba bốn vết cắt. Máu chảy xuôi xuống dọc theo cánh tay của cô như một tấm lưới màu đỏ bọc kín kẽ người Vu Tô Lăng.

Tống Tinh Nguyệt né tránh cái nhìn của cô nói: “Em cũng đồng ý chơi mà.”

Vu Tô Lăng nghẹn một hơi ngay ngực, Trâu Tuyết Phàm đứng bên cạnh thấy tình hình không ổn bèn kéo Vu Tô Lăng ra: “Để mình tìm thuốc sát trùng và băng gạc băng bó cho cậu, nếu không cứ để vậy cũng không ngủ được.”

Trâu Tuyết Phàm không muốn Vu Tô Lăng và Tống Tinh Nguyệt gây chuyện với nhau, kéo Vu Tô Lăng đi băng bó vết thương, mà Vu Tô Lăng tức giận là lẽ đương nhiên, nửa tiếng hỗn loạn và sợ hãi vừa rồi cũng khiến cho tim Sở Dương Băng đập điên cuồng, huống hồ Vu Tô Lăng còn bị thương, cơn tức trong lòng chắc chắn càng lớn hơn.

Tống Tinh Nguyệt tự biết bản thân đuối lý bèn phát mấy tờ giấy vừa nhặt lại cho mỗi người: “Đừng nghĩ tới chuyện vừa rồi nữa, lại xem đáp án của Quý ngài nửa đêm đi.”

Lúc này ký túc xá rất yên tĩnh, mỗi người tự có suy nghĩ riêng cầm lấy giấy của mình.

Trên tờ giấy mà Sở Dương Băng cầm ghi câu hỏi của cậu: Làm sao để thoát khỏi “Quyển sách kinh dị”.

Và câu trả lời Quý ngài nửa đêm đưa ra là: Chết!

Dòng chữ màu đỏ tươi in trên nền giấy trắng tựa như đang cười nhạo sự ngây thơ của Sở Dương Băng.

Sở Dương Băng bỗng siết chặt tay, vo giấy thấy một cục.

“Dương Băng anh hỏi gì thế?” Tần Như Nghi bước tới bên người cậu hỏi.

“Không có gì.”

Tần Như Nghi bình tĩnh nhìn Sở Dương Băng, đột nhiên nói: “Sở Dương Băng, ý anh là sao? Vừa rồi chơi trò chơi người cứu em là Tô Lăng, còn anh đứng chung chỗ với Lục Phi Trầm để làm gì? Có phải trong lòng anh hoàn toàn không có em?”

“…….” Sở Dương Băng cũng không biết phải trả lời làm sao, theo thiết lập câu chuyện thì cậu là bạn trai của Tần Như Nghi, nhưng thực tế thì cậu là cún FA được chưa?

Gương mặt kiên cường và ánh mắt hùng hổ dọa người của cô ấy bỗng khiến Sở Dương Băng câm nín, cậu suy nghĩ một hồi mới nghiêm túc trả lời: “Em là bạn gái của anh, lúc nãy nến của anh bị tắt còn bật lửa thì không biết rơi đi đâu, Lục Phi Trầm là người cứu anh. Trong lúc hoảng hốt anh không kịp chú ý đến em, em xem, Lục Phi Trầm cũng không kịp chú ý đến Cố Diệu Bách mà.”

Tần Như Nghi nghi ngờ nhìn Lục Phi Trầm, Cố Diệu Bách ở bên cạnh thì đang nổi đóa với hắn ta.

Lục Phi Trầm nghe xong thì liếc mắt nhìn Sở Dương Băng còn cậu thì thẳng lưng không ngó lấy hắn ta một cái, anh chết còn tốt hơn tôi chết, a di đà phật…..

“Vậy tại sao không cho em biết câu hỏi của anh?” Tần Như Nghi cũng không dễ bị dụ.

“Anh….hỏi một vài thứ không hay lắm.” Sở Dương Băng không biết nói dối, mà bây giờ vừa hay là cơ hội tốt, cậu nói: “Trước lúc tham gia anh lo trò chơi này sẽ có hậu họa về sau nên đã hỏi sau khi chơi trò này sẽ có nguy hiểm gì, trên giấy trả lời phải cẩn thận quái nhân.”

Lời nói của Sở Dương Băng thu hút sự chú ý của những người khác.

“Quái nhân?” Tần Nhu Nghi lẩm bẩm lập lại một lần.

“Đúng vậy, ví dụ như người không mặt, người đầu thỏ và người mặt cười.” Sở Dương Băng tái mặt nói: “Cẩn thận vẫn không thừa mà.”

Tần Như Nghi vẫn nghi ngờ Sở Dương Băng, cô muốn biết trên giấy của cậu viết gì nhưng Sở Dương Băng lại hỏi ngược lại cô.

Tần Như Nghi nói: “Em hỏi chúng ta có thể bên nhau trọn đời không….”

Tim Sở Dương Băng nảy thịch lên hỏi: “Vậy câu trả lời là gì?”

Dù miệng thì hỏi nhưng trong lòng cậu biết thừa câu trả lời, cậu và Tần Nhu Nghi làm sao có thể bên nhau trọn đời được. Nếu như cậu sống sót vượt qua câu chuyện này thì sẽ quay về hiện thực, còn nếu cậu chết trong câu chuyện này….thì kết quả cũng tương tự nốt.

Lần này đến lượt Tần Như Nghi không muốn trả lời, Sở Dương Băng cũng biết điều không hỏi nữa.

Sau nửa buổi tối nhốn nháo hoảng loạn cùng sợ hãi, mọi người ai cũng đã mệt mỏi, nhưng nếu muốn ngủ thì lại phải giải tiếp một nan đề, Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm ngủ cùng ai đây?

Tuy giường của ký túc xá rất chắc chắn, có thể chịu được trọng lượng của hai người, nhưng……nếu ngủ chung với bạn gái của họ, thì Cố Diệu Bách và Tần Như Nghi cũng thấy vô cùng khó xử.

“Vậy thì…..Như Nghi và Diệu Bách ngủ cùng nhau, anh ngủ chung với Dương Băng.” Lục Phi Trầm bước đến bên cạnh Sở Dương Băng, thoải mái khoác tay lên vai cậu nói: “Đêm nay mọi người đều bị dọa sợ rồi, hai người ngủ chung đỡ phải gặp ác mộng, cứ vậy nhé?”

Tần Như Nghi có vẻ bị đáp án trên giấy tác động nên đồng ý sự sắp xếp này.

Nhiệt độ trên người Lục Phi Trầm xuyên qua lớp quần áo mỏng manh truyền đến Sở Dương Băng, cậu có hơi khó chịu nhưng tình hình đã không còn hướng xử lý khác nữa. Nếu phải ngủ với Tần Như Nghi thì chi bằng ngủ với Lục Phi Trầm còn tốt hơn.

Dù sao thì hai thằng đực rựa, cũng….không có gì đâu….nhỉ….

Lục Phi Trầm bò lên chiếc giường vốn dĩ là của Tần Như Nghi, giường của cô là giường trên, trải một tấm ga giường màu hồng nhạt kèm theo màn giường và giấy dán tường cũng màu hường nốt, đúng chuẩn style nữ sinh.

Lục Phi Trầm cũng không để ý lắm, động tác nhạnh nhẹn gọn gàng bò lên giường tung chăn ra, vỗ gối nói: “Lại đây nào.”

Không hiểu sao….Sở Dương Băng có cảm gác…..một đi không trở lại…..

Dù Sở Dương Băng có khó ở tới đâu thì cậu vẫn phải leo lên giường, đạt thành tựu cùng chung chăn gối với Lục Phi Trầm ngay đêm đầu gặp mặt.

Vì Lục Phi Trầm leo lên giường trước nên vị trí nằm của hắn ở sát mặt tường, chừa một khoảng trống bên ngoài cho Sở Dương Băng.

Hai người giữ nguyên quần áo nằm trên giường, Sở Dương Băng nằm cứng ngắc, chiếc giường rộng 1m2 nhét hai thằng đực rựa thì dù có nằm nghiêng cũng không tránh khỏi việc tiếp xúc da thịt.

Lục Phi Trầm cử động chân, bất cẩn đυ.ng trúng người Sở Dương Băng.

“Sorry.”

Phòng 301 đã tắt đèn, Lục Phi Trầm bèn thấp giọng xin lỗi.

“Không sao.”

Lục Phi Trầm không cố ý, nhưng chính cái không cố ý này mới khiến cho Sở Dương Băng tim đập như điên. Nhiệt độ vô hình của một người khác cứ phảng phất ở bên cạnh, lại thêm kiểu tiếp xúc không báo trước, không biết lúc nào lại dính chưởng này khiến tim Sở Dương Băng cứ treo lơ lửng ở đâu đâu.

Trong bóng tối tựa như có tiếng cười khẽ của Lục Phi Trầm, hắn bỗng hạ giọng nói: “Cậu thấy chúng ta bây giờ có giống đang nằm trong quan tài không?”

“Cái gì?”

“Cậu nhìn cái màn giường này đi, vuông vức, có giống quan tài không?”

Thông thường sinh viên ở ký túc xá vì riêng tư và thoải mái sẽ treo màn giường lên. Tuy màn giường của Tần Như Nghi bên ngoài là màu hồng nhạt, nhưng vì hiệu quả che sáng tốt, bên trong tấm màn là lớp vải che sáng màu đen.

Màn giường treo trên giá che kín từ đầu đến cuối giường, gió cũng thổi không lọt. Nằm bên trong quả thật có cảm giác như đang nằm trong quan tài.

Lục Phi Trầm nói xong tự cười một mình, kéo lại chăn rồi nói: “Đừng cứng ngắc như thi thể vậy chứ, ngủ đi.”

Sở Dương Băng tức tới bật cười, thế này là thế nào? Đang an ủi cậu hả?

Có bị dở hơi không đó? Có kiểu an ủi như vậy nữa á?

Sở Dương Băng đang nén giận còn Lục Phi Trầm nói ngủ là ngủ, hô hấp nhanh chóng đều đều, ngủ rất ngon.

Cậu bị câu nói trước khi ngủ của Lục Phi Trầm chặn nghẹn họng, nhất thời không suy nghĩ được gì.

Sở Dương Băng xoay người, chừa cho Lục Phi Trầm cái lưng và mông mình rồi cũng nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.

Vừa nhắm mắt tầm nhìn đã bị bóng tối bao trùm. Sở Dương Băng nhớ lại trò chơi vừa rồi, nghĩ lại manh mối mà quyển sách đề cập, nghĩ tới cái bóng của Quý ngài nửa đêm, về cái chữ “chết” màu đỏ tươi….Cậu rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, mơ mơ màng màng.

Cậu cảm thấy bản thân mình đang ngủ nhưng đầu óc lại tỉnh táo, nó còn đang hồi tưởng một cách sinh động những chuyện đã phát sinh.

Nhưng, bỗng nhiên, chính lúc bỗng nhiên ấy, có lẽ bởi vì trực giác, hoặc là vì cái khác, Sở Dương Băng bỗng nhiên choàng tỉnh.

Cậu vừa mở mắt đã thấy một cái đầu không có mặt mũi đẩy màn giường ra treo ở ngay bên cạnh, mặt dán vào mặt cậu!