Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1270

Bầu không khí trong phòng khách nhất thời vừa phức tạp lại vừa ngưng trọng, Phan Lệ ngồi trên sofa, nhìn không ra bà đang nghĩ gì, bà im lặng, tựa như đang thử tiếp nhận tất cả những chuyện ngày hôm nay.

Ở bên kia, sắc mặt của Thượng Quan Ngưng Mạn dần dần trở nên vô cùng tái nhợt khó coi, trái tim của cô như bị một lưỡi dao nhọn đâm mạnh vào, máu chảy ồ ạt, từ sau khi cô ta hiểu chuyện liền ghét nhất người khác nhắc tới câu mình không phải người nhà Thượng Quan, nhắc nhở rõ ràng cô ta là một người ngoài.

Mà vừa rồi, câu này lại do chính Thượng Quan Thần Húc tự mình nói ra, thân là người mang dòng máu họ Thượng Quan chân chính, lời của anh lại càng tổn thương hơn so với bất kỳ ai khác.

Có điều, hiện giờ, tất cả mọi người đều đang chú ý tới tâm trạng của Phan Lệ, không ai để ý tới sự biến đổi sắc mặt của cô ta, Thượng Quan Ngưng Mạn đã như tới bước như bị đánh vỡ hoàn toàn.

Cô ta nắm chặt tay, cắn chặt môi, ngẩng đầu nhìn Hạ Lăng Sơ, người đàn ông mà cô ta yêu nhất.

Mà ánh mắt lo lắng cho Phan Lệ của Hạ Lăng Sơ, khi phát hiện cô ta đang nhìn qua, liền trở nên lạnh lùng và giận dữ vô cùng nhìn chằm chặp cô ta.

Ánh mắt này của Hạ Lăng Sơ còn khiến cô ta đau khổ hơn là bị gϊếŧ.

Đột nhiên, Thượng Quan Ngưng Mạn khóc, cô che mặt, nức nở một tiếng: "Tôi hận các người!" Nói xong, cô xông ra khỏi cửa chạy đi.

Phan Lệ đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, bà nghe thấy câu này liền cả kinh, ngẩng đầu lên đã thấy bóng Thượng Quan Ngưng Mạn biến mất ngoài cánh cửa.

"Ngưng Mạn." Phan Lệ vẫn gọi cô ta một tiếng.

Trong những người ở đây, chẳng ai là đồng tình với Thượng Quan Ngưng Mạn, bởi những việc mà cô ta làm tối nay căn bản không thể đồng tình được.

"Thần Húc, con mau đi ngăn nó lại, đã muộn như vậy rồi nó còn muốn đi đâu nữa chứ!" Phan Lệ lo lắng nói với con trai.

"Mẹ, mẹ cứ để cô ta đi đi! Cô ta không xứng là con gái mẹ." Thượng Quan Thần Húc nghiến răng nói.

Phan Lệ tất nhiên là biết, vừa rồi Thượng Quan Ngưng Mạn cố tình kí©ɧ ŧɧí©ɧ bà, lúc đó bà thấy Thượng Quan Ngưng Mạn ngữ khí sắc bén cũng ngạc nhiên không ngừng, chuyện như vậy vốn nên để con trai tự nói cho bà, thế nhưng Thượng Quan Ngưng Mạn lại cướp lời nói trước.

"Thần Húc, giữa con và Ngưng Mạn là sao vậy?" Phan Lệ kinh ngạc hỏi.

Thượng Quan Thần Húc thấy mẹ có vẻ đã hòa hoãn lại, thần sắc cũng bình tình, anh chỉ đành nói: "Mẹ à, có vài chuyện con không thể không nói ra."

"Có liên quan tới Ngưng Mạn ư?" Phan Lệ hỏi.

"Đúng vậy, sáng nay cô ta uy hϊếp con phải làm cho cô ta một chuyện, nếu như con không đồng ý làm thì sẽ nói chuyện Tiểu Hạo và chuyện con vay nặng lãi cho mẹ, vì vậy, con bảo Tiểu Hạo mau chóng qua đây chính là để tự thân mang em ấy tới gặp mẹ."

"Cô ta uy hϊếp em cái gì?" Hạ Lăng Sơ trầm giọng hỏi.

Thượng Quan Thần Húc nghiến răng: "Ngưng Mạn, cô ta uy hϊếp em, bắt em tối nay phải đưa anh tới khách sạn, hạ thuốc cho anh để anh hôn mê."

Lời này khiến tất cả mọi người đang có mặt đều chấn kinh vô cùng, đặc biệt là Cung Vũ Ninh, cô chỉ cảm thấy máu toàn thân dồn hết lên đầu, khiến cô phẫn nộ vô cùng, Thượng Quan Ngưng Mạn dám có ý định như vậy ư?

Ngay cả Phan Lệ cũng kinh hãi không nhỏ: "Con nói thật sao? Ngưng Mạn nó thật sự nói như vậy?"

"Căn bản là cô ta phát điên rồi, cô ta nói, nếu như con không đồng ý, cô ta sẽ nói chuyện của con ra ngay. Con đã khuyên nhủ rằng như vậy sẽ làm mẹ kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thế nhưng, ngữ khí của cô ta lúc đó vốn chẳng coi mẹ là mẹ của cô ta. Cô ta lạnh lùng như một người ngoài vậy." Thượng Quan Thần Húc tức giận nói.

Toàn thân Hạ Lăng Sơ đều tản ra khí lạnh, nhưng vẫn duy trì nét mặt bình tĩnh từ đầu tới cuối, điều khiến hắn vui mừng là, từ những lời nói của Thượng Quan Thần Húc đều toát lên sự bảo vệ và quan tâm tới mẹ mình, để tâm hơn ngày trước rất nhiều.

"Sao Ngưng Mạn có thể có ý định ngu ngốc như vậy được chứ?" Phan Lệ cũng nổi xung lên.

"Mẹ à, con mong rằng mẹ có thể để cô ta về bên ba mẹ ruột của mình, không thể ở nhà chúng ta được nữa." Thượng Quan Thần Húc yêu cầu.

"Điều này..." Phan Lệ thở dài một hơi, bà đã nuôi nấng Thượng Quan Ngưng Mạn từ nhỏ, dù cho cô ta có coi bà là mẹ hay không, bà vẫn coi cô ta như con gái mình.

"Thần Húc, tối nay dì đã mệt rồi, em để dì nghỉ ngơi đi!" Hạ Lăng Sơ trầm giọng nói.

Nói xong, hắn quay đầu nhìn chị em Cổ Duyệt: "Hai người cũng về khách sạn trước đi!"

Hắn hướng về Cung Vũ Ninh: "Chúng ta cũng về trước thôi."

Cung Vũ Ninh gật đầu, bước tới bên cạnh hắn, Hạ Lăng Sơ lại nhìn về phía Thượng Quan Thần Húc: "Em phải chăm sóc mẹ cho tốt đấy."

"Vậy Ngưng Mạn thì sao?" Phan Lệ thấy cô ta chạy đi vẫn chưa hề trở lại, không tránh được có chút lo lắng.

"Cô ta đã là người lớn rồi, lúc này cũng chẳng muộn, muốn làm gì thì cứ tùy cô ta thôi!" Hạ Lăng Sơ lại khuyên dì một câu: "Dì à, dì có thể cân nhắc một chút chuyện để cô ta về bên ba mẹ ruột của mình."

Phan Lệ gật đầu, có chút rã rời nói: "Mấy con cứ về trước đi! Để Thần Húc ở lại với dì là được."

Cổ Hạo nhìn Thượng Quan Thần Húc, anh híp mắt cười với cậu: "Ngày mai gặp."

Cổ Hạo gật đầu, rời đi cùng Cổ Duyệt.

Hạ Lăng Sơ nắm tay Cung Vũ Ninh ra ngoài, để A Đoàn lái xe đưa chị em Cổ Duyệt về khách sạn, còn Cung Vũ Ninh ngồi xe hắn về biệt thự.

Thượng Quan Ngưng Mạn chạy ra khỏi nhà vốn muốn lái xe rời khỏi đây.

Thế nhưng khi cô ta xông ra ngoài liền phát hiện, túi không mang, điện thoại cũng không cầm, cô ta ảo não lại giận dữ, đồng thời cũng không muốn về lại nơi phòng khách mất mặt đó.

Điều đầu tiên mà cô ta nghĩ đến chính là ba mẹ của cô ta ở khách sạn cách đó không xa, cô ta định tới tìm họ.

Lòng Thượng Quan Ngưng Mạn giờ tràn ngập sự tuyệt vọng, cô ta biết hôm nay những chuyện mình đã làm ác độc, tổn thương người khác đến chừng nào, thế nhưng cô ta không khống chế nổi bản thân.

Hiện giờ, chuyện cần làm cũng đã làm rồi, cô ta nghĩ, nhà họ Thượng Quan đã không chứa nổi cô ta nữa rồi. Ánh mắt chán ghét lại lạnh lùng của Hạ Lăng Sơ khiến cô ta vừa đau khổ lại tuyệt vọng mà nghĩ, có lẽ cả đời này Hạ Lăng Sơ sẽ không muốn nhìn thấy cô ta thêm lần nào nữa!

Cô ta cứ vậy mà hủy hoại tất cả của bản thân.

Thượng Quan Ngưng Mạn vội vã bước qua đường, trong đầu cô ta tràn ngập ánh mắt của Hạ Lăng Sơ, và cả chuyện hắn muốn sinh con cùng Cung Vũ Ninh.

Cô ta đang đi qua một đoạn có đèn giao thông, nhìn thấy trước mặt chắc chắn là màu xanh rồi, cô ta chậm rãi liếc một cái liền bước tiếp.

Tuy nhiên, cô ta lại không hề phát hiện, đèn màu xanh ở trên chỉ còn ba giây nữa.

Lúc này, dưới ánh đèn xen lẫn vào nhau, Thượng Quan Ngưng Mạn bị bóng đèn bao phủ khiến chiếc xe đang dừng đợi đèn đỏ vội vã muốn rời đi gần đó không hề phát hiện, tài xế trong xe đạp mạnh chân ga, xông thẳng về phía trước.

Thượng Quan Ngưng Mạn nghe thấy tiếng ga, cô ta lập tức ngẩng đầu lên mới phát hiện có một chiếc xe đang lao nhanh tới đây.

Cô ta trợn trừng mắt, thét lên một tiếng chói tai: "A!"

Tuy nhiên, khi tài xế phát hiện có người thì đã không phanh lại kịp, chiếc xe đυ.ng thẳng vào Thượng Quan Ngưng Mạn khiến cả người cô ta bị hất lên.

Trong vài giây sợ hãi tột cùng, Thượng Quan Ngưng Mạn liền cảm thấy gáy bị đập mạnh trên nền đất, cả người cô ta rơi vào một mảnh tối đen.