Sức lực của Thượng Quan Thần Húc không bằng Hạ Lăng Sơ, cứ thế bị anh kéo ra ngoài cửa, lôi đến gần chỗ để xe, sau đó cậu ta mới miễn cưỡng tránh được tay anh.
“Hạ Lăng Sơ, anh điên rồi à? Anh muốn làm gì hả?” Thượng Quan Thần Húc cắn răng, tức giận nói.
“Cậu còn ngại chuyện này chưa đủ loạn à?” Hạ Lăng Sơ cũng có hơi tức giận trách.
“Đúng thế, tôi đúng là muốn thêm phiền phức cho anh đó, tôi muốn anh cũng nếm thử cảm giác mà tôi đã từng phải chịu. Anh đã từng phản đối, ngăn cản tôi và Tiểu Hạo ở cùng nhau, thậm chí anh còn uy hϊếp bắt tiểu Hạo rời khỏi tôi, Hạ Lăng Sơ, những thứ này là do anh tự làm tự chịu.”
“Vậy cậu đã từng nghĩ đến cảm nhận của của mẹ cậu chưa? Bà ấy biết chuyện của cậu thì sẽ tức giận thế nào chứ?”
“Hạ Lăng Sơ, bà ấy là mẹ tôi, anh có biết không hả? Từ lúc anh được ôm về, tôi phải cùng anh sống chung một nhà, thì tôi đã cảm giác được mẹ tôi, bà ấy không còn chỉ quan tâm một người là tôi nữa. Anh có biết cảm giác bị người khác cướp đi tình thương của mẹ là gì không hả? Thế cho nên, tôi trở thành người lạnh lùng như bây giờ đó cũng chính là lỗi của anh.” Thượng Quan Thần Húc cười lạnh một tiếng.
Ánh mắt Hạ Lăng Sơ lộ ra một chút cầu xin: “Thần Húc, cậu hãy đối tốt với mẹ cậu một chút, người bà ấy yêu nhất chính là cậu.”
“Không cần anh phải dạy tôi làm một đứa con trai như thế nào? Hạ Lăng Sơ, chúng ta làm một cuộc giao dịch thì thế nào? Anh rời xa Cung Vũ Ninh, còn tôi sẽ giấu diếm không cho mẹ tôi biết chuyện của tôi, nhưng anh không được ngăn cản tôi với tiểu Hạo ra nước ngoài sống cùng nhau.”
Khuôn mặt anh tuấn của Hạ Lăng Sơ chợt thay đổi: “Tôi sẽ không rời xa Vũ Ninh.”
“Vậy tôi sẽ để em gái tôi quấn quýt lấy anh, dây dưa cho đến khi quan hệ của anh và Cung Vũ Ninh kết thúc thì thôi.” Thượng Quan Thần Húc uy hϊếp nói.
“Cậu...” Hạ Lăng Sơ nắm chặt tay thành nắm đấm.
Thượng Quan Thần Húc nhanh chóng cảm nhận được sự nguy hiểm trên người anh, cậu ta lập tức lùi lại sau mấy bước, tránh bị ăn đấm.
“Anh dám đánh tôi thử xem, xem mẹ tôi có đau lòng chết hay không?” Thượng Quan Thần Húc nhướn mày, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói.
Thực sự Hạ Lăng Sơ muốn đánh cậu ta một trận, cho cậu ta tỉnh lại, nhưng anh vẫn không ra tay.
“Chuyện này, tốt nhất là cậu không nên tiếp tục xen vào nữa, nếu không tôi sẽ không khách khí với cậu đâu.”
“Vậy anh có thể làm gì được tôi hả? Bây giờ chuyện gì cũng không thể uy hϊếp được tôi nữa, ngược lại là tôi có thể uy hϊếp anh đó.” Thượng Quan Thần Húc cười đắc ý.
Hạ Lăng Sơ phát hiện những lời cậu ta nói là đúng. Quả thật anh không thể làm gì với cậu ta. Nhưng mà có một chuyện, anh vẫn có thể làm được.
“Cậu đừng quên thẻ ngân hàng trên người cậu bây giờ đều được thanh toán qua tay tôi. Tôi có thể đóng băng tất cả tiền của cậu.” Hạ Lăng Sơ cắn răng nói.
Sắc mặt Thượng Quan Thần Húc chợt biến: “Không được, anh không thể làm như vậy.”
“Nếu cậu còn gây ra chuyện gì quá đáng, tôi sẽ làm như thế.”
“Anh đã nói là muốn chăm sóc mẹ tôi mà.”
“Tôi sẽ làm thế, nhưng tôi đâu có đồng ý sẽ nuôi cậu.” Hạ Lăng Sơ nói xong liền bước đến xe của anh.
Thượng Quan Thần Húc ở phía sau anh tức giận cắn răng, đúng là cậu ta đã từng kinh doanh vài công ty, nhưng vì làm ăn không tốt, căn bản cũng không kiếm được chút tiền nào. Ngược lại, những tấm thẻ ngân hàng trong tay cậu ta đều là do Hạ Lăng Sơ mỗi tháng gửi tiền vào đó cho cậu ta tiêu xài.
Bây giờ, Hạ Lăng Sơ lại muốn dừng cung cấp tiền lại, chỉ riêng cái này cũng đã là uy hϊếp với cậu ta rồi.
Thượng Quan Thần Húc không khỏi tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Trong phòng khách, Phan Lệ nhìn con gái đang khóc rất thương tâm của mình, khẽ thở dài một hơi, an ủi: “Được rồi mà Ngưng Mạn, đừng khóc nữa, chuyện này sao con lại không nói sớm cho mẹ chứ?”
“Mẹ, anh Lăng Sơ không cần con nữa, anh ấy thà lấy một người ngoài cũng không muốn lấy con.” Thượng Quan Ngưng Mạn vô cùng tủi thân nói.
Phan Lệ đưa khăn giấy cho cô ta: “Ngưng Mạn, chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu được, Lăng Sơ thích Vũ Ninh, đây là lựa chọn của nó.”
“Nhưng mà con thích anh ấy lâu như vậy, chẳng lẽ anh ấy không quan tâm một chút nào ư?” Thượng Quan Ngưng Mạn uất ức lên án.
Phan Lệ lại thở dài, đối mặt với con gái bị những lý lẽ này làm cho mê muội đầu óc, bà cũng có chút bất đắc dĩ.
“Được rồi, đừng khóc nữa, khóc cũng vô dụng thôi. Con vẫn nên dừng chuyện tình cảm của mình với Lăng Sơ lại đi! Bên ngoài còn bao nhiêu chàng trai ưu tú như thế, con có thể lại tìm một người nữa mà.”
“Con không cần, con chỉ cần anh Lăng Sơ thôi, con chỉ muốn anh ấy.” Thượng Quan Ngưng Mạn giống như một đứa bé ba tuổi vậy, cố chấp với thứ mà mình thích.
Xe Hạ Lăng Sơ đi về hướng khách sạn của Cung Vũ Ninh, trong đầu anh đang không ngừng lo lắng, với tính cách của đứa em họ Thượng Quan Thần Húc này thật là rất khó để ở chung.
Có cậu ta ở giữa quấy rối, chuyện tình cảm của Thượng Quan Ngưng Mạn với anh chỉ e là không dễ dàng giải quyết như thế.
Cung Vũ Ninh đang ở khách sạn đợi Hạ Lăng Sơ, vốn cô còn có tâm trạng vẽ một chút, nhưng kể từ khi biết Thượng Quan Ngưng Mạn thích anh, trong lòng cô lại có hơi buồn bực. Ai mà muốn người đàn ông mình thích lại bị người con gái khác nhớ nhung chứ?
Cho dù cô biết Hạ Lăng Sơ không thích cô ta, nhưng chuyện này vẫn giống như một tảng đá đè nặng trước ngực cô vậy.
Ngay lúc này, có thông báo truyền đến cuộc gọi video của Cổ Duyệt.
Cung Vũ Ninh mở ra, bên kia liền xuất hiện khuôn mặt Cổ Duyệt.
“Vũ Ninh, đi chơi có vui không?” Cổ Duyệt cười hỏi.
“Cũng được, còn cậu thì sao? Ở trong nước thế nào?”
“Cũng tốt, nhưng có hơi nhớ cậu.”
“Nhớ tớ ư? Vậy có nhớ Nhϊếp Quân Cố không hả?” Cung Vũ Ninh cười trêu đùa.
Mặt Cổ Duyệt đỏ lên: “Không có đâu.”
“Sau chuyện đó hai người có liên lạc không?
“Không.” Cổ Duyệt lắc đầu nói.
“Tại sao chứ? Không phải hai người đã trở thành bạn bè rồi à?”
“Không đến mức đó, chỉ có thể tốt hơn người xa lạ một chút mà thôi.” Cổ Duyệt cũng không xác định lắm. Nói chung là cô không nhận được tin tức gì của Nhϊếp Quân Cố cả, cô cũng không chủ động liên lạc với hắn.
“Vậy còn cậu với vị kia nhà cậu thì sao? Tình cảm tiến triển thế nào rồi?” Cổ Duyệt tò mò hỏi.
“Bọn tớ cũng tốt lắm, rất ngọt ngào. Hai ngày nữa, anh ấy sẽ dẫn tớ đi ngắm cảnh đẹp ở nước anh ấy.”
“Hai người thật lãng mạn nha! Chụp nhiều ảnh mang về đó, còn có, tớ hi vọng có thể nhanh chóng được uống rượu mừng của hai người.”
“Tớ còn chưa dẫn anh ấy về ra mắt người nhà nữa mà.” Cung Vũ Ninh dở khóc dở cười nói.
“Vậy lần này về, cậu dẫn anh ấy về nhà đi, để cho người nhà cậu gặp anh ấy. Anh ấy xuất sắc như thế, nhất định người nhà cậu sẽ nhanh đồng ý thôi.”
“Hi vọng như thế! Tớ tin ba mẹ tớ nhất định sẽ thích anh ấy.” Cung Vũ Ninh mím môi cười.
“Được rồi, cứ như thế nhé, khi nào về chúng ta lại nói chuyện.”
Hai chị em tốt liền tắt video, Cung Vũ Ninh nhìn đồng hồ, đã năm giờ rồi, chắc Hạ Lăng Sơ cũng sắp về rồi.
Cũng không biết lần này anh đi tìm Thượng Quan Ngưng Mạn nói chuyện thế nào? Có nói rõ ràng hay không? Cô ta có từ bỏ tình cảm với anh không nữa?
Đúng là bi kịch mà, em họ lại thích anh họ, cứ cho là họ không có quan hệ huyết thống đi nữa thì cũng không hợp quy củ.
Cung Vũ Ninh ngồi trên sô pha đợi anh, nghĩ đến buổi tiệc tối mai, cô không khỏi có chút mong đợi.
Đương nhiên, cô cũng không biết rằng, có một nhóm người đang có âm mưu muốn bắt cóc cô, đám người của Hạ Hải Dật đang bắt tay vào chuẩn bị.
Lúc này, một chiếc xe màu đen ở dưới tầng khách sạn đang chăm chú nhìn chằm chằm vào cửa.