“Cô ta mất trí nhớ đúng không?” Dương Vân Nhược thở một hơi thật sâu hỏi.
“Đúng, cô ta mất trí nhớ rồi, đã quyên tất cả chuyện mà bọn anh đã trải qua.” Tịch Phong Hàn thở dài một hơi.
Sắc mặt của Dương Vân Nhược có chút hơi tái lại, người cô ta cũng khẽ run lên, trong lòng cô ta vì thông tin này mà kinh hãi, hóa ra Tịch Phong Hàn nợ cô gái này không chỉ là tình cảm, mà còn là một mạng.
Tuy nhiên anh ta vẫn yêu cô ta sâu sắc.
Khi cô ta lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông này, ánh mắt của anh ta yên lặng, hình như cũng không có bất kỳ tình cảm gì, hình như tình yêu của anh ta bị vật gì đó gϊếŧ chết rồi, hóa ra là anh ta yêu người con gái vì anh ta mà chết.
Nhưng ý trời như trêu ngươi, mà khi anh ta tuyên bố lấy cô ta, người con gái đó lại quay về rồi.
“Vậy anh muốn em chọn lựa từ hôn, sau đó... anh lấy cô ta đúng không?” Dương Vân Nhược ngẩng đầu lên, ánh mắt đau khổ.
Tịch Phong Hàn nhìn biểu cảm kinh hoàng của cô ta, anh ta lắc lắc đầu, bình tĩnh nói, “Vân Nhược, anh đem chuyện này nói với em, là hy vọng em có thể lựa chọn lại hạnh phúc của em, ở với anh, không thể cho em hạnh phúc mà em muốn.”
“Nhưng em ngoài anh ra, sẽ không yêu người đàn ông nào nữa, em chỉ yêu anh, Phong Hàn, em tình nguyện trở thành vợ của anh, em cũng không ngại việc trong tim của anh yêu người con gái này.” Dương Vân Nhược lắc lắc đầu, cô ta rất kiên định nhìn anh ta.
“Được, anh sẽ thực hiện cam kết đính hôn với em! Nhưng hôn lễ của chúng ta, cho anh thời gian sắp xếp!”
Dương Vân Nhược nhìn anh ta dường như giọng giống như thương lượng, như này cơ bản không phải là anh ta đang bàn luận hôn sự của anh ta, mà là bàn luận về công việc chính trị thường ngày của anh ta, cuộc hôn lễ này, đối với anh ta mà nói, để mà nói không có bất kỳ vui vẻ nào.
Giống như mới bắt đầu vậy, anh ta chỉ là vì muốn một người vợ thích hợp ở bên cạnh anh ta.
Cô ta nhìn thấy người đàn ông này thực hiện cam kết của anh ta, nhìn thấy anh ta vì cô ta, từ bỏ người phụ nữ yêu sâu đậm, trong lòng của cô ta không vui, mà chỉ có sự nặng nề.
Mối tình cảm này, được buộc vào bởi ba người, cô ta và anh ta, còn có người con gái mất trí nhớ đó.
Cô ta đã nghĩ tới việc rút lui để tác thành cho bọn họ, nhưng, tin tức đính hôn của bọn họ sớm đã đăng lên các mục lớn đầu tiên trên báo, cô ta muốn rút lui, nhưng hậu quả tiếp theo gánh vác như nào?
“Anh còn có một hội nghị, anh qua đó trước đây.” Tịch Phong Hàn nói xong, đứng dậy đẩy cửa bước ra ngoài.
Đằng sau, Dương Vân Nhược hoàn toàn không có vui so với trước khi đến, bao chùm cả người là một tầng đau buồn mất mát, đột nhiên cô ta cảm thấy ngực buồn nôn, cô ta đưa tay che miệng chợt ho khan mấy tiếng, sau khi ho xong, cô ta cảm nhận được trong lỗ mũi có chất lỏng chảy xuống, cô ta dùng lòng bàn tay quyệt nhẹ một cái vào môi.
Tức khắc, lòng bàn tay trắng nõn của cô ta dính vết máu đỏ thấm.
Mắt của Dương Vân Nhược lập tức mở to, cô ta không tin từ trong túi lấy ra một cái gương, tỉ mỉ xem mũi của mình, chỉ nhìn thấy máu mũi đột nhiên chảy ra, l*иg ngực của cô ta tức thời phát hoảng.
Tại sao lại chảy máu mũi? Đang bình thường như này việc gì xảy ra vậy?
Dương Vân Nhược xách túi bước nhanh từ trong phòng nghỉ ngơi đi ra, cô ta lấy khăn giấy từ trong túi ra, nhanh chóng lau sạch vết máu ở khoang mũi, Trì Dương vừa lúc đi đến, “Dương tiểu thư, cô muốn đi về chưa? Để tôi cho người đưa cô về.”
“Được! anh phái một chiếc xe đưa tôi đi trung tâm thành phố một chuyến nhé! Tôi có chút chuyện cần làm.”
“Vâng!” Trì Dương cười đáp lại một tiếng, cầm điện thoại ra liên hệ một chiếc xe cho cô ta, để cô ta có thể đi ra ngoài.
Khi Dương Vân Nhược ngồi trong xe, nặng nề hít thở một hơi, trong lòng mơ hồ bất an.
Dương Vân Nhược trong thời khắc này, còn cảm giác thấy có chút khó thở, cô ta nuốt nước bọt, nhìn lái xe nói, “Làm phiền nhanh một chút được không?”
“Được ạ! Dương tiểu thư.” Tài xế lập tức trả lời cô ta, dẫm vào chân ga, chiếc xe với tốc độ nhanh lao về hướng vị trí trung tâm thành phố.
Khi Dương Vân Nhược học đại học, chị em tốt nhất chính là bác sỹ của bệnh viện thứ nhất trung tâm thành phố, về việc này, cô ta không dám đi bệnh viện Hoàng Gia, bởi vì cô ta muốn là người đầu tiên biết tình hình sức khỏe của mình.
Khi Dương Vân Nhược vừa đến, làm cho bạn học của cô ta giật mình, nhưng bác sỹ nữ này và cô ta là giao tình chị em tốt nhất, làm cho cô ta một thẻ hồ sờ bệnh án, và bắt đầu để cô ta làm kiểm tra, do rất nhiều nguyên nhân chảy máu mũi, bạn học của cô ta Trương Phương an ủi cô ta, để cho cô ta không căng thẳng, có lẽ có thể chỉ là bệnh tình bình thường,
Đang nói, Trương Phương đột nhiên nhìn thấy trong khoang mũi của cô ta lại chảy máu ra, cô ta vội đưa giấy lau cho cô ta, “Bạn lại chảy máu mũi rồi.”
“Phương Phương, mình bị sao vậy? tại sao tự nhiên mình lại chảy máu mũi vậy?”
“Có phải gần đây áp lực của bạn rất lớn?”
“Cũng có khả năng, gần đây áp lực của mình chính xác rất lớn.”
“Đừng lo lắng, mình lập tức làm kiểm tra chi tiết cho bạn, xét nghiệm máu trước đi!”
Trương Phương đích thân để y tá cầm đến một cái xi lanh hút máu sử dụng một lần, ngón tay của cô ta cầm kim tiêm chọc vào một mạch máu nhỏ, khi đó, Trương Phương còn chưa hút, đã nhìn thấy máu trong tay của Dương Vân Nhược tự nhiên chảy ra, sau khi cô ta vội vàng cầm ống đựng máu được một nửa, thì để y tá lấy băng gạc để cầm máu cho cô ta, so với người bình thường cầm máu có chút chậm, cuối cùng Trương Phương còn dùng thuốc cầm máu, mới nhìn thấy máu trên tay của Dương Vân Nhược dừng lại.
Trương Phương để cô ta ngồi xuống trước, sau đó vội cầm huyết dịch của cô ta đi hóa nghiệm, Dương Vân Nhược ngồi trên ghế lòng bất an đợi kết quả.
Sau hai mươi phút, Trương Phương cầm kết quả hóa nghiệm quay lại, mà sắc mặt của cô ta hết sức nghiêm trọng.
Cô ta nhìn Dương Vân Nhược, trực tiếp hỏi một câu, “Bạn gần đây có đi hiến máu không?”
Dương Vân Nhược nhớ lại ba tháng trước, cô ta từng hiến máu một lần ở một chiếc xe hiến máu miễn phí trên đường phố, cô ta gật gật đầu, “Ừ! Có hiến máu, sao vậy?”
Trương Phương cắn môi, nhất thời không biết phải nói kết quả như nào.
“Bạn nhanh nói cho mình, mình rốt cuộc bị sao rồi? việc này với mình hiến máu có liên quan gì? Mình có phải đã bị bệnh gì đúng không?” Dương Vân Nhược vội đứng dậy, giơ tay muốn cầm tờ báo cáo kết quả trên tay cô ta.
Trương Phương để cô ta giật đi, Dương Vân Nhược cầm tờ báo cáo kết quả xem, dòng cuối cùng viết kết luận, bệnh máu trắng cấp tính.
Dương Vân Nhược mở to mắt, toàn thân run rẩy, chút nữa là ngất xỉu, Trương Phương vội ôm cô ta, “Vân Nhược, bạn đừng lo lắng, bọn mình sẽ làm kiểm tra lại.”
“Tại sao có thể? Mình làm sao có thể bị loại bệnh này chứ?”
“Chúng mình kiểm tra dịch huyết của bạn trong đó có một loại vi khuẩn truyền nhiễm bệnh, loại thể truyền nhiễm này không phải từ người mình mà có, mà là có thể do huyết dịch chế phẩm, hoặc lây lan ngang thông qua tiếp xúc tìиɧ ɖu͙©, mình biết bạn là người rất lành mạnh, cũng là một người rất yêu bản thân mình, cho nên, vừa rồi mình mới hỏi có phải bạn hiến máu không?”
“Ý của bạn là, công cụ mà mình hiến máu đã lây truyền nhiễm cho mình loại vi khuẩn này? Làm sao có thể?”
“Nhưng trên báo cáo viết như vậy, loại vi khuẩn này đã ở trong người bạn mấy tháng rồi, hôm nay bắt đầu xuất hiện triệu chứng, bạn bình thường nếu như không có bị thương, bạn căn bản không thể biết huyết dịch của bạn có vấn đề.”
“Không... không... không thể nào...” Dương Vân Nhược sắp ngất xỉu đến nơi, cuộc sống của cô ta vừa mới bắt đầu, tại sao cô ta lại bị loại bệnh này chứ?